Quan Thương

Tên nam nhân chụp ảnh trố mắt, tên lái xe còn tỉnh táo, hiểu đây là người Tĩnh Hải giúp người Tĩnh Hải, tranh luận:

- Các anh đừng có bắt nạt người vùng ngoài, tội danh nguy hại tới an ninh công công không phải có thể tùy tiện chụp lên đầu người khác. Chúng tôi chụp ảnh đấy, chụp ảnh gây nguy hại à? Cô ta cướp đường, chặn xe, sao các anh không nói.

- Chúng tôi làm việc cần các người dạy à?

Cảnh sát trẻ rất nóng tính, lấy dùi cui chĩa vào mặt tên lái xe:

- Ngoan ngoãn một chút, ai mà biết các người có cố tình gây sự cố giao thông hay không?

- Chúng tôi phải chấp pháp nghiêm minh, đưa bọn chúng về cục, lấy băng ghi hình xem có cướp đường hay không thì biết.

Hai tên đi chiếc Camry hoảng rồi, chưa nói bọn chúng cướp được trước, trong máy ảnh có hình chụp Minh Tuyết, cảnh sát muốn ghép tội thì quá thừa chứng cứ, quan trọng nhất là bọn chúng biết người bọn chúng điều tra có thế lực lớn thế nào ở Tĩnh Hải, chẳng may lộ ra không khéo mất luôn cả mạng.

- Chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi.

Tên nam nhân chụp ảnh chỉ muốn tát cho bản thân một cái, mỹ nữ trên đời nhiều như vậy, lại đi đụng vào sao chổi, hoảng hốt nói với Minh Tuyết:

- Thấy xe của cô vấn đề không nghiêm trọng lắm, chúng ta giải quyết riêng nhé.

Minh Tuyết thấy hai người này lén điều tra Lâm Tuyền, tốt nhất là đưa bọn chúng tới cục công an cho Vương Hiểu Dương giải quyết, nhưng trước lúc rời nhà Trương Tiểu Bân, Lâm Tuyền có nói câu kia, chứng tỏ là y đã dự liệu trước chuyện này, đại khái không muốn có thêm nhiều người biết cơ mật trong đó, đang do dự thì có điện thoại gọi tới, lấy ra xem thì là số điện thoại lạ.

- Là tôi, Lâm Tuyền đây, tôi hỏi số di động của cô ở chỗ Quách Tử, chuyện này tôi biết rồi, tốt nhất đừng để bọn chúng biết là tôi đã biết.


Thì ra Lâm Tuyền sớm biết có kẻ theo dõi mình, cũng phải thôi, Lâm Tuyền mà dễ bị qua mặt thì không có ngày hôm nay, bất kỳ sự thành công nào cũng không đơn giản.

Minh Tuyết cúp điện thoại, lạnh lùng nói:

- Giải quyết riêng? Chỉ riêng bộ dạng thối tha của ngươi lúc chụp ảnh đã đừng mơ giải quyết riêng ...

"Sầm" một tiếng, ném chiếc mánh ảnh vào cửa kính xe Camry, Minh Tuyết trông thì mảnh mai tinh tế, nhưng rất khỏe, cú ném này làm vỏ ngoài hợp kim của máy ảnh long ra, Minh Tuyết lấy danh thiếp ném vào trong xe:

- Các người muốn giải quyết kiểu gì thì mai tới chỗ tôi giải quyết.

Minh Tuyết lên xe phóng vút đi, để lại hai tên vừa hoảng sợ vừa hoang mang, viên cảnh sát già thương hại vỗ vai:

- Hai người đi được rồi đấy ...

- Đồng chí, đồng chí ơi ...

Nam nhân chụp ảnh cầm lấy danh thiếp Minh Tuyết ném lại:

- Cô gái đó là ai, chúng tôi tìm cô ấy thế nào, trên danh thiếp này không có địa chỉ.

- Các người muốn tìm cô ấy cứ tùy tiện tìm một cái hộp đêm, nói là mình xô vào xe cô ấy, thế nào cũng tìm được.

Viên cảnh sát trẻ không thèm quay đầu lại, khởi động xe moto, châm chọc:

- Xô xe mà không xem biển, định gây phiền toái cho chúng tôi à?

Hai chiếc xe cảnh sát đi xa, hai tên theo dõi Lâm Tuyền vẫn ngớ ngẩn đứng bên đường, mất một lúc mới đi nhặt cái máy ảnh lên, cô gái kia không sợ chúng bỏ chạy, chứng tỏ có chạy vô ích, may mất nhất là chuyện theo dõi chưa bị lộ ra.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tuyền giống như mọi ngày, bò từ bồn tắm ra, bên cạnh bồn tắm có một cuốn sổ tay chữ viết chằng chịt, nước bắn lên dính vào, cơ bản nhìn không rõ viết gì. Lâm Tuyền thay y phục xuống lầu thì Quý Vĩnh đang giúp mẹ y bê bữa sáng ra bàn, cùng ăn sáng xong tới công ty thì chưa có mấy người. Phương Nam đưa Tiểu Tư Vũ đi học rồi mới tới công ty, đám Trương Bích Quân có cái "thói quen xấu" đúng giờ mới tới công ty, Lâm Tuyền chỉ gặp được Lý Lệ:

- Thông báo cho toàn bộ các giám đốc, 10 giờ về Nam Cảng dự họp.

- Tất cả các giám đốc?

Lý Lệ ngạc nhiên:

- Ừm, các nhân viên cấp bậc phó giám đốc ở Tĩnh Hải và Kiến Nghiệp kể cả Tinh Hồ và tập đoàn Tứ Quý.

Lâm Tuyền chuẩn xác lặp lại mệnh lệnh rồi vào văn phòng.

Đám Cố Lương Vũ, Tiền Vi, Lạc Tình, Lý Mai đồng loạt từ Kiến Nghiệp tới Tĩnh Hải, ở bãi đỗ xe đi ra, vừa vặn gặp được Trương Tiểu Bân mang tâm trạng phập phồng thấp thỏm đi vào tòa nhà Nam Cảng.


- Nghe nói hôm qua tổng giám đốc gặp cậu hả?

Cố Lương Vũ khoác vai Trương Tiểu Bân, hỏi:

- Vâng, ngài Lâm bảo hôm nay tôi tới gặp.

Tiền Vi trêu:

- Tổng giám đốc triệu tập mọi người gấp gáp như vậy, không phải để hoan nghênh anh quay về chứ?

Trương Tiểu Bân cười gượng gạo không trả lời, hắn tự biết mình chưa đủ tư cách này, cùng đám Cố Lương Vũ đi thang máy lên tầng tám. Ở đại sảnh công ty đã rất đông người rồi, Trương Bích Quân, Phương Nam, Từ Kiến, Trương Thừa Lộc, Thiệu Binh, Dương Đắc Chí ...v...v... đứng trò chuyện với nhau, bàn tán không biết việc gì khiến tổng giám đốc triệu tập mọi người khẩn cấp như thế, thấy hắn tới, Đới Minh là người đầu tiên đi tới siết chặt tay nói:

- Hoan nghênh trở về.

Những người còn lại người chào hỏi, người gật đầu, bất an trong lòng Trương Tiểu Bân bị sự kích động thay thế, lúc rời đi tuy tiếc nuối nhưng không nhiều quyến luyến lắm, lúc này mới cảm giác đây mới là nơi thực sự thuộc về mình.

Theo cùng mọi người vào văn phòng Lâm Tuyền, Lâm Tuyền đang xem tài liệu, ngẩng đầu lên hỏi:

- Thế nào, muốn về làm trợ thủ cho tôi chứ?

Trương Tiểu Bân hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, đáp:

- Làm tướng quân vẫn tốt hơn làm binh sĩ, chỉ có làm việc bên cạnh tổng giám đốc mới thấy mình có khả năng tiến bộ.

Chức danh của Lâm Tuyền là chủ tịch HĐQT, tổng giám đốc là Trương Bích Quân, nhưng những người cũ đều gọi y là tổng giám đốc quen rồi, người tới sau cũng học theo cách xưng hô đó.

Lâm Tuyền gật đầu, gập tài liệu lại, xem đồng hồ, nói:

- Anh tới đúng lúc lắm, cùng tôi tham gia cuộc họp sắp tới, tôi sẽ thành lập văn phòng chủ tịch, do anh làm giám đốc.


Lâm Tuyền có mấy thư ký hành chính giúp đỡ công việc, song không có cơ cấu hỗ trợ chuyên môn, có điều không ảnh hưởng tới việc y khống chế công ty. Trương Tiểu Bân rời công ty hơn một n ăm, không quen thuộc tình hình mới, chỉ còn cách chấp nhận an bài của Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền rời phòng, thấy mọi người đã tề tụ đông đủ, vỗ tay thu hút sự chú ý:

- Thông báo một chút, Trương Tiểu Bân sẽ làm trợ thủ cho tôi, mọi người hãy hết sức phối hợp.

Đới Minh vỗ tay đầu tiên, tiếp đó tất cả nhiệt liệt hoan nghênh Trương Tiểu Bân trở về.

Lâm Tuyền nghiêm mặt nói:

- Sao, phấn khởi như thế có phải thấy hả hê khoan khoái lắm không? Chửi xéo tôi à?

Thấy mọi người sững ra, Lâm Tuyền hừ một tiếng:

- Mấy người vỗ tay đầu tiên tối nay bỏ tiền túi mở tiệc hoan nghênh, tự giác một chút, đừng để tôi điểm danh.

Rồi hướng về phía Phương Nam chỉ đồng hồ đeo tay, y nói sắp tới cuộc họp 10 giờ rồi.

Đợi Lâm Tuyền quay về văn phòng, đám Đới Minh những người theo học Nghiêm Lập Hoàng đều ùa tới chúc mừng Trương Tiểu Bân. Tiền Vi thì lẩm bẩm:

- Mọi người hiếm có lặp mới tập trung được thế này, buổi tối chắc chắn phải mở tiệc, tổng giám đốc lại tính thành tiệc hoan nghênh Tiểu Bân, thế là thiếu một một bữa, đồ cơ hội keo kiệt ...

Mọi người đều buồn cười lắm, nhưng không phải ai cũng có thể công khai nói xấu Lâm Tuyền như thế, vả lại đều nghĩ tới nội dung cuộc họp sắp tới, không biết có chuyện gì mà cần tất cả tập trung thế này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận