Phàn Xuân Binh đang ở trong văn phòng nhìn cô con gái tròn một tuổi, cười toe toét, thấy Trương Tiểu Bân vẫy tay rối rít:
- Xem xem con gái tôi thế nào, may mà nó giống mẹ, chứ đen giống tôi thì thảm rồi.
Trương Tiểu Bân tấm tắc khen:
- Cái mũi giống giám đốc Phàn này, lại trúng ngay ưu điểm không nhiều trên người anh, lớn lên thế nào cũng là tiểu mỹ nữ.
- Ha ha ha.
Phàn Xuân Binh cười lớn hết sức đắc ý:
- Lời này tôi thích nghe, được, tổng giám đốc bảo phòng hành chính phân phối xe cho cậu, không uổng tôi quyết định cho cậu dùng xe tiêu chuẩn chủ quản cấp hai. Giá xe 400.000, tôi thấy cậu chọn chiếc A4 được đấy, báo tiền xăng lên. Còn các phúc lợi khác, theo tiêu chuẩn chủ quản cấp ba. Nhà ở có thể chọn phòng thuê phòng của Tinh Hồ, giá thuê tuyệt đối phải chăng, phí quản lý tôi nói bỏ giúp cậu, rảnh cùng Lão Tiền đi chọn, cậu không thuê sẽ bù đắp vào tiền lương. Chi phí xã giao quá 20.000, vượt quá bảo lên với phòng hành chính, quá 10.000 báo với tổng giám đốc Trương. Xét khả năng cậu có thể đang thiếu tiền, tôi giúp cậu rút 20.000, đây là thẻ ngân hàng và thẻ hội viên CLB Danh Sĩ. Cậu là trợ thủ tổng giám đốc mới có thẻ vàng, những người khác chỉ có thẻ bạc thôi, còn phải bỏ tiền túi đóng lệ phí năm.
Nếu không phải là trợ thủ của Lâm Tuyền thì chủ quản cấp ba không cần tới Phàn Xuân Binh an bài, Trương Tiểu Bân lúc rời công ty là chủ quản cấp ba, lần này bắt đầu từ cấp bậc cũ, hỏi:
- Đãi ngộ của công ty đề cao rồi sao?
- Ừm, so với lúc cậu rời đi thì tăng không ít rồi, giờ chủ quản cấp ba ở công ty một năm không kiếm được tiền triệu thì chỉ có thể nói công tác của anh quá kém, chuẩn bị nghỉ việc là vừa.
Tới tầng cấp nhất định, tiền là thứ yếu, Trương Tiểu Bân quay về là để thi triển tài hoa, một năm qua làm hắn bức bối nhất là việc phải làm những công việc dưới tầm.
Trương Tiểu Bân về công ty xe hơi xin thôi việc, tổng giám đốc công ty biết hắn sang Liên hợp Tĩnh Hải, vỗ vai n ói:
- Tôi đánh giá rất cao chú em, đang định đưa lên làm giám đốc tiêu thụ, nếu như cậu có đường ra tốt hơn, tôi không giữ nữa, chi hi vọng sau này chiếu cố cho công việc làm ăn của người anh này.
Mất nửa tiếng làm thủ tục thôi việc, Trương Tiểu Bân lái xe tới quán trà ở đường Đông Thanh, quán trà này là một bộ phận của viện bảo tàng, tuy ở giải phồn hoa, nhưng hoàn cảnh u nhã, sân trồng cây trúc thân nhỏ, có ao nước nhỏ đắp bờ đá xung quanh, cả đường Đông Thanh không tìm được kiến trúc dân quốc thứ hai nào như vậy nữa.
Buổi triều quán trà rất vắng vẻ, Trương Tiểu Bân đi vào đã bị Minh Tuyết và Trương Ngọc ngồi trên tầng hai nhìn thấy, Trương Tiểu Bân lên lầu, đặt chi phiếu trên bàn, đẩy tới mặt Minh Tuyết:
- Đây là khoản tiền Liên hợp Tĩnh Hải cấp cô nhi viện ...
- Một hai ba bốn ...
Minh Tuyết lấy ngón tay đếm:
- 5, 6 số không đằng sau, Lâm Tuyền thật khảng khái, tôi không biết đi đâu mới kiếm được số tiền lớn thế này.
Trương Ngọc cười:
- Không biết bao nhiêu người sẵn lòng bỏ số tiền nhiều hơn, vậy mà chị chỉ khen tiền của Lâm Tuyền.
Minh Tuyết cầm chi phiếu phẩy lên má Trương Ngọc:
- Cùng là tiền, nhưng tâm tư sạch sẽ không có.
Lâm Tuyền cho Trương Tiểu Bân nghỉ xử lý chuyện cá nhân, hắn không vội về công ty, tới 4 giờ nhận được điện thoại của Phương Nam, hỏi hắn ở đâu. Phương Nam vừa từ Quốc Tế Tĩnh Hải ra, nghe nói Trương Tiểu Bân ở quán trà đường Đông Thanh, liền lái thẳng xe tới đó, có chuyện không tiện bàn bạc ở công ty.
Mặc dù ở trong cùng thành phố, nhưng Phương Nam mới chỉ gặp Minh Tuyết một lần, khi đó cô ngồi trong chiếc Volvo, Minh Tuyết đứng trên thềm của Kim Sắc Niên Hoa, hai cô gái chỉ nhìn thấy nhau trong khoảnh khắc, song vẫn nhớ trong lòng.
Phương Nam gật đầu với Minh Tuyết:
- Tối qua may nhờ Minh Tuyết tiểu thư giải vây, Lâm Tuyền không muốn em gái biết chuyện này, cho nên không xuống xe xử lý, mong cô thông cảm.
Minh Tuyết cũng có thắc mắc này, giờ mới hiểu Lâm Tuyền không tự mình xử lý là vì sao.
Trương Tiểu Bân đứng dậy nhường chỗ, Trương Ngọc bưng ấm Tử Sa, pha trà cho Phương Nam, dùng hai tay đưa chén trà tới:
- Một năm qua em và Tiểu Bân luôn nhớ chị Phương Nam.
- Lâm Tuyền đôi khi rất ngang ngạnh, làm việc lại không thèm giải thích với ai, một năm qua để hai người chịu khổ, mong hai người không trách cậu ấy.
Minh Tuyết chăm chú nhìn Phương Nam, Phương Nam đang ở độ hoàng kim của nữ nhân, gò má trắng mịn màng, chiếc cằm uốn lượn tuyệt mỹ, từ mũi tới môi, không chỗ nào không toát lên phong tình đằm thắm của phụ nữ trưởng thành. Sinh hoạt riêng tư của Lâm Tuyền chưa từng có tin đồn xấu nào, nhưng trực giác nhạy bén nói cho Minh Tuyết, cô gái xinh đẹp độc thân đưa con nhỏ tới Tĩnh Hải kiếm sống này không bị hồng trần nuốt chửng, đại khái nhờ quan hệ phức tạp với Lâm Tuyền.
Minh Tuyến vịn bàn đứng dậy:
- Mọi người nói chuyện nhé, có gì cứ gọi một tiếng là được.
Minh Tuyết và Trương Ngọc ra ngoài khép cửa lại, Phương Nam dùng hai ngón tay nhấc chén trà, nhấp một ngụm:
- Hoàn cảnh nơi này không tệ, mấy ngày trước Lâm Tuyền than vãn cả Tĩnh Hải không kiếm được chỗ tĩnh tâm uống trà, còn nói phải chuyên môn làm phòng trà ở Thế Kỷ thành, nhàn rỗi tới đó ngồi.
Phương Nam chưa bao giờ phụ trách chuyện Tân Năng Liên Hợp, đa phần ở bên Lâm Tuyền, Trương Tiểu Bân không phải quen thuộc cô lắm, đặc biệt là rời Liên hợp Tĩnh Hải rồi, giờ gặp lại không tìm được chủ đề để nói, liền hỏi tới chuyện buổi tối:
- Phía Đới Minh có cần giúp gì không?
- Chuyện bữa tiệc không cần cậu phải lo, địa điểm là CLB Danh Sĩ, trừ người cậu mời còn có một số cao tầng Đông Đô, Hòa Hoàng. Trước kia cậu làm việc ở Châu Âu, lần này phải làm quen với họ. Đới Minh đã tới Kiến Nghiệp đón giáo sư Nghiêm ...
Phương Nam chuyển dần vào chủ đề chính:
- Có vài việc không tiện nói ở công ty, nên tôi nghe nói cậu ở quán trà, liền tới tìm.
Trương Tiểu Bân gật đầu, đợi Phương Nam nói tiếp, không hiểu ngoài công việc thì còn chuyện gì nữa?
- Lâm Tuyền tín nhiệm cậu, cậu ấy bảo tôi kể cho cậu một vài việc, đây tuy là chuyện riêng của Lâm Tuyền, nhưng Lâm Tuyền và Liên hợp Tĩnh Hải thì có gì khác nhau? Đặc biệt, lần này tuy là chuyện riêng của cậu ấy nhưng ảnh hưởng nghiêm trọng tới công ty, nên tất cả cao tầng đều phải biết một vài việc ...
Trương Tiểu Bân đoán chắc chắn liên quan tới rắc rối mà Lâm Tuyền nói hôm qua.
- Tất cả là vì thân thế của Lâm Tuyền, ai cũng hâm mộ cậu ấy trẻ tuổi mà dễ dàng có được thành tựu mà mình cả đời không với tới, nhưng nếu nếu biết rõ hơn về cậu ấy, sẽ thầm nhận mình may mắn vì có cuộc đời bình thường. Lâm Tuyền là đứa bé bị bỏ rơi được dì Trần Tú nhặt về nuôi, khi đó cậu ấy bốn tuổi còn về người phụ nữ bỏ rơi cậu ấy vì nguyên nhân gì thì chắc chỉ bà ta mới biết. Khả năng khi ấy đất nước mới đi vào quỹ đạo bình thường, trí thức xuống nông thôn bắt đầu trở về thành phố, mang theo một đứa bé là gánh nặng. Cũng có khả năng cha của Lâm Tuyền mất sớm, người phụ nữ đó một mình nuôi con khó khăn, hoặc dù bà ta và cha Lâm Tuyền tới với nhau chỉ là bi kịch do thời đại tạo thành, bà ta muốn vứt bỏ quá khứ. Người phụ nữ đó để Lâm Tuyền lại, về Kiến Nghiệp kết hôn, sinh con, chồng của bà ta không phải ai khác mà lại chính là chú ruột của Lâm Tuyền ....
Thân thế này Lâm Tuyền không muốn đem nói ra, nhưng thân thế của y thành chướng ngại lớn nhất cho sự phát triển của Liên hợp Tĩnh Hải, thì mọi người phải biết, thế nên Phương Nam làm thay y:
- Có câu Diêu Khê Cố, Hoành Điếm Thẩm Lục, đó là số ít gia tộc lâu đời còn sót lại sau thời lập quốc. Những gia tộc này trước thời lập quốc đa phần đã ra nước ngoài định cư, những người ở lại là vì muốn cống hiến cho quốc gia mới. Cha Lâm Tuyền là con trưởng của Thẩm gia Hoành Điếm, tên Thẩm Vi Dân, mấy chục năm trước, gia tộc này giống thành phần trí thức khác, bị đả kích gần như tan rã, gia trưởng đều vào tù, chưa được giải oan đã có rất nhiều người chết. Lúc đó Thẩm Vi Dân bị chết đuối, Thẩm lão tiên sinh lập di chúc để tài sản cho Lâm Tuyền. Người phụ nữ kia sau khi bỏ về Kiến Nghiệp tiếp quản tài sản gia tộc đã phát triển nó lớn mạnh, không thể phủ nhận bà ta có nhãn quang và thiên phú thương nghiệp ít ai bì kịp ....
Đó là người phụ nữ cực kỳ nổi tiếng trong nước, Trương Tiểu Bân trong lúc kinh ngạc buột miệng nói ra:
- Là Lục Băng Thiến.