- Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, chả lẽ ngay cả làm ngư ông anh cũng không còn dũng khí nữa?
Trần Minh Kiến người nhỏ thó, mặt thì dài gầy, nhưng cơ thể thì phát phì, trong lòng ông ta vẫn hơi sợ Trần Minh Hành, nói ra những lời nghiêm trọng như thế lại dùng giọng rất ôn hòa:
- Như anh Hai đã nói, từ đạo nghĩa không ai chỉ trích gì được chúng ta nữa, chúng ta đâu muốn thừa lúc lửa cháy hôi của.
Trần Minh Hành dùng khóe mắt liếc nhìn đứa em mình, miệng nói thế tức là lòng có ý đó rồi:
- Tôi vẫn phản đối bán cổ phiếu không rõ nội tình thế nào.
- Vì sao?
Giọng Trần Minh Kiến không kìm được cao lên mấy phần:
- Cần gì biết nội tình của họ, ai lại đi đem nội tình của mình tiết lộ cho người khác. Họ mua, ta bán, cần gì làm rõ ý đồ của họ.
Trần Minh Hành không thèm để ý, nhìn Trần Sơn:
- Ý cậu thế nào?
Trần Sơn không rõ, song đáp lại không có gì do dự:
- Anh cả đã phản đối thì em phản đối.
- Cái gì mà cũng phản đối.
Trần Minh Kiến bị thái độ của hai bọn họ làm nổi khùng:
- Các người đã không nói lý do, được, đi mà giải thích với HĐQT ...
Nói xong hầm hầm đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa đánh sầm truyền đi rất xa, hành động thô bạo của Trần Minh Kiến làm Trần Sơn tức giận:
- Nó không còn để anh vào mắt nữa rồi.
- Doanh nhân cũng cần có nhãn quang như chính trị gia mới được.
Tâm tình Trần Minh Hành tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng:
- Tranh đọat quyền khống chế tổng cty XD chỉ là bước đầu, bão tố sắp kéo tới thị trường địa ốc Tĩnh Hải, ngay cả chúng ta cũng nhìn rõ, sao Lâm Tuyền lại có thể bị che mắt?
- Sao y ngay cả bỏ thêm chút tiền cũng không muốn?
Trần Sơn không phải không có oán trách:
- Cậu nói xem, biến động ở thị trường địa ốc Tĩnh Hải rốt cuộc có lợi hay hại với Liên hợp Tĩnh Hải?
- Đơn thuần nhìn từ góc độ kinh tế thì nhất thời không thể nói là lợi hay hại, nhưng Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên thì chẳng khác gì bị tát thẳng mặt, hiện Liễu Diệp Thiên còn chưa ngồi vững ở cái ghế thị trưởng, không cẩn thận là bị trận bão này quét xuống, Liên hợp Tĩnh Hải sao có thể chấp nhận kết cục này? Lợi ích kinh tế chưa rõ mà chính trị thì đã tổn thất lớn rồi.
- Đúng thế, mấu chốt là lợi ích chính trị.
Trần Minh Hành gật đầu:
- Cho dù thị trường địa ốc Tĩnh Hải bị cơn bão này thổi tan, Liễu Diệp Thiên không giữ được ghế, nhưng căn cơ của Cảnh hệ không thể bị phá sập hoàn toàn. Đối phương có xét tới cái này không? Hay xét tới mà vẫn đâm đầu vào? Anh thấy lần này không phải là những nhân vật nhỏ oán hận Liên hợp Tĩnh Hải liên kết với nhau đâu, Tiểu Thần biết nó lại không chịu nói.
- Lâm Tuyền không thể không nghĩ tới những điều này, vì sao y từ chối đề nghị của chúng ta?
- Ai biết được chứ, một là đầu tư An Thái không rõ gốc tích, một là Liên hợp Tĩnh Hải đã va chạm nhiều năm, chúng ta phải đứng bên nào đây?
Trước khi Lệ Cảnh khôi phục nguyên khí, nhất quyết không thể chọn sai đội ngũ được, Trần Minh Hành thở dài.
Nội bộ Lệ Cảnh nổ ra tranh cãi quyết liệt việc xử trí số cổ phần kia, mẫu thuẫn đã công khai hóa, Trần Sơn kiên trì giữ cổ phần, Trần Minh Kiến dứt khoát muốn bán, đặc biệt An Thái tăng thêm giá mua, tiếng nói của Trần Minh Kiến ở ĐHQT càng thêm dữ dội, cuối cùng khiến Lệ Cảnh mau chóng chia rẽ.
Lúc này nghiệp vụ của Lệ Cảnh chủ yếu tập trung ở ba mảng, vận chuyển hàng hóa, vận hành khách sạn và trung tâm mua sắm, hệ Trần Minh Hành được chia tập đoàn vận tải Bắc Quan, tòa nhà Lệ Cảnh, trung tâm mua sắm Tĩnh Hải, còn hệ Trần Minh Kiến chia hệ thống khách sạn và 8% cổ phần tổng cty XD.
Lệ Cảnh phân chia hết sức nhanh chóng, gần như chia tới nửa tháng đã lần lượt kinh doanh trở lại với hai cái tên Lệ Cảnh và Lệ Tinh, làm người ta hoài nghi đây là kế hoạch chuẩn bị trước.
Trần Thần lấy báo đưa cho Lâm Tuyền xem, Lâm Tuyền nhìn công bố trên báo sáng Tĩnh Hải, đọc qua là thấu ảo diệu trong đó, cười nói:
- Bác cả của em đúng là gian như quỷ.
Rồi mỉm cười với Trần Thần:
- Thế cũng tốt, em không cần quá khó xử nữa.
Trần Thần lén bĩu môi, so với việc nói cô, chẳng bằng Lâm Tuyền nói thẳng ra là chị cô không phải đặt vào vị trí quá khó xử.
Trần Minh Hành đúng là gian xảo, Lệ Cảnh chia tách, khiến Trần gia danh nghĩa chứng tỏ không muốn đối đầu với Liên hợp Tĩnh Hải, đám Trần Minh Kiến chỉ là nhóm nhỏ không đại biểu được cho Trần gia, ở mức độ nhất định, Trần Minh Hành còn đáng được Liên hợp Tĩnh Hải đồng tình.
Vì sao? Vì ông ta có thể nói:
- Tôi thà để Lệ Cảnh chia rẽ chứ không muốn đối địch với các vị.
Nhưng thực chất hưởng lợi vẫn là Trần gia, khi tính tài sản của Lệ Cảnh, hệ Trần Minh Hành được chia phần của 8% cổ phần kia.
Đúng là được cả tiếng lẫn miếng.
Cơ cấu tính gọn đúng như mong muốn của Trần Vũ, Trần Minh Hành và Trần Sơn yên tâm chỉnh đốn, một khi thế lực đứng sau An Thái thất bại, Lệ Cảnh không phải không có cơ hội sát nhập trở lại.
Tóm lại lần này Lệ Cảnh mau chóng chia tách, trong mắt nhiều người chỉ là vở kịch mà thôi.
Với Lâm Tuyền mà nói, Trần Minh Hành tỏ thái độ như vậy là đủ, dù sao hai bên đối địch với nhau bao năm, Lệ Cảnh không giương cờ cổ vũ cho An Thái đã cực hạn mà ông ta làm được.
An Thái muốn lấy Thế Kỷ thành làm đòn bẩy thúc đẩy địa ốc Tính Hải, không phải chỉ cần Liên hợp Tĩnh Hải nắm quá bán cổ phần là ngăn cản được, luật công ty quy định rõ ràng, cổ đông khống chế cổ phần không được phép xâm phạm lợi ích các cổ đông khác, trì hoãn bán Thế Kỷ thành khả năng bị trọng tài kinh thế xử là hành vi xâm phạm lợi ích, đến lúc đó Liên hợp Tĩnh Hải sẽ bị gạt ra khỏi biểu quyết ở trong sự vụ liên quan.
Đương nhiên, pháp luật chẳng qua là trò chơi văn tự của cường quyền, quan trọng là ở so kè sau lưng, vì thế Lâm Tuyền quyết không bỏ ra tới 800 triệu mua lấy cổ phần trong tay Lệ Cảnh, số cổ phần này tác dụng với Liên hợp Tĩnh Hải không lớn, nhưng là thủ đoạn trọng yếu đoạt lấy tiếng nói của An Thái. Lâm Tuyền không thể yêu cầu Lệ Cảnh bỏ cám dỗ lợi ích lớn như thế.
Ttck vừa ấm trở lại, Lâm Tuyền lệnh các công ty dưới quyền chuyển lợi nhuận nửa đầu năm vào CK Liên Hợp, dùng đầu tư TTCK, tổng lượng tài chính vượt quá 1 tỷ.
Suốt cả tháng bảy nóng như đổ lửa, thị trường địa ốc Tĩnh Hải bình tĩnh một cách quỷ dị, Lâm Tuyền phải đem một phần tinh lực đặt vào Thuận Nghĩa. Cảnh Thiên Sương tới Thuận Nghĩa đã được hai tháng, hai tháng này chỉ đủ hiểu sâu hơn tình hình cơ bản của Thuận Nghĩa.
Kế hoạch phát triển chỉnh thế của Thuận Nghĩa vẫn đang khẩn trương trù tính, điều này quyết định tới mô hình và quy mô đầu tư của Liên hợp Tĩnh Hải. Kế hoạch hạng mục Đại Khê của Thư Nhã cũng được quyết định, sơn trang điện gió quy mô ban đầu giảm xuống còn chừng 20 triệu.
Trong tầm mắt chỉ có màu xanh mướt của lá cây, cùng màu xanh biếc của biển, đây là vùng đất xử nữ hoàn toàn chưa được khai phá, một năm nữa mới có đường thông tới đây, từ Tĩnh Hải đến chỗ này mất chừng một tiếng rưỡi, chỉ xa hơn khu phong cảnh Bắc Sơn một chút.
- Vì sao em lại thu hẹp quy mô đầu tư.
- Trong mắt anh 20 triệu chỉ là trò chơi, nhưng em không coi như vậy.
Thư Nhã nghiêm túc nói:
- Em rất nghiêm chỉnh đấy, bọn em không có nhiều kinh nghiệm, quy mô quá lớn, trong lòng có chút bất an, dù với quy mô hiện tại, lòng còn chưa nắm chắc.
Gió biển thổi lồng lộng, chẳng hề thấy chút nóng nực nào của tháng bảy, Lâm Tuyền ôm Thư Nhã trong lòng, vuốt ve khuôn mặt mỹ lệ của cô, tháng sáu bận rộn làm cái cằm gầy đi trông thấy, trong lòng rất thương.
- Tài nguyên du lịch xung quanh Tĩnh Hải hơi thiếu, đặc biệt là du lịch hành trình ngắn cuối tuần, nên anh đánh giá rất cao hạng mục Đại Khê, em sợ không thể giải thích với đám Vưu Giai chứ gì.
Lâm Tuyền vuốt mũi Thư Nhã:
- Anh còn nói được nữa, chị Tĩnh Di bỏ 5 triệu vào công ty bọn em, còn tính là nợ công ty, nhưng anh nói đám Vưu Giai, Vương Lệ nhìn nhận thế nào, em không giải thích được nữa. Ban đầu chỉ định đầu tư có 3 triệu, không ngờ thành lớn như thế.
- Trời, thân phận của anh có phải là cái gì tuyệt mật đâu, chẳng qua là ngay từ đầu không nói ra, nên về sau không có cơ hội nói rõ, thực ra anh đánh giá cao năng lực của Lưu Quân, anh ta có kinh nghiệm ở việc quản lý, chỗ thiếu sót có thể vừa làm vừa học tập từ thực tiễn, công ty bọn em lớn mạnh rồi, có thể mời anh ta qua. Dù sao sau này anh cũng thường tới Thuận Nghĩa, có thể chiếu cố em chút nào, tất nhiên sẽ làm, ngoài ra Lý Tân Nghĩa cũng có thể giúp em chút việc vặt.
Lâm Tuyền nói tính toàn của mình:
- Hay là thế này, khi chúng ta đính hôn, em mời họ dự tiệc, dù sao chỉ có người trong nhà, ngoài cha mẹ nên có thêm bạn bè chứ.