Đúng lúc này Trần Lập ở phòng bên cạnh đi vào, mặt mày xước xát, trán còn quấn băng trắng, hôm qua vì tránh người vượt đường, phanh xe khẩn cấp khiến phanh mất hiệu quả, manh là lúc đó đi không nhanh, đâm vào rào chắn trên đường, chỉ bị thương nhẹ.
Trần Lập ý thức được xe có vấn đề, vì hắn mới đi bảo dưỡng chưa lâu, liền gọi điện cho Lâm Tuyền, Lâm Tuyền an bài cảnh sát dùng chiếc xe khác làm giả hiện trường tai nạn, còn xe của Trần Lập đem đi kiểm tra. Nếu đúng là phát sinh tai nạn tới độ phần trước xe hoàn toàn bị phá hủy thì ngay cả điều tra viên có kinh nghiệm nhất cũng đừng hòng phát hiện ra dấu vết phá hoại, có lẽ Trần Lập đã chết ở một vụ tai nạn hoàn mỹ rồi.
Trần Lập giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy rợn xương sống, không dám gọi điện cho Lục Nhất Mạn, sợ cô lo lắng ảnh hưởng không tốt tới đứa bé trong bụng, tới sáng sớm mới gọi cho Lục Bá Uyển kể chuyện đã xảy ra.
Lâm Tuyền không hi vọng xa vời bằng chứng cứ ít ỏi có thể làm gì được đám Lục Thúc Cung, nhưng cũng không cho phép bọn chúng tiếp tục hoành hành, khi biết tin tai nạn xe đúng là do nguyên nhân con người gây ra, liền thông báo cho Vương Hiểu Dương tới bắt Lục Thúc Cung, quyết bố trí cạm bẫy, khi nào Thẩm Thị diệt vong mới thôi.
Chúng muốn chiến tranh, vậy thì chiến tranh đi.
Tv chuyển cảnh, là hiện trường cuộc họp báo của cục cảnh sát, một cảnh sát trung niên tướng mạo đường đường chính nghĩa, giọng vang mà nghiêm khắc:
- Tập đoàn Thẩm Thị ngang nhiên chỉ trích vụ án 8.22 là sự kiện vu cáo hãm hại với toán tính khó lường, chĩa thẳng vào cục công an Tĩnh Hải, chúng tôi bày tỏ sự phẫn nộ mạnh mẽ, đồng thời lần này công khai trả lời với giới truyền thông. Hành động thanh trừ mại dâm này đã được cục cảnh sát bố trí một tháng, rạng sáng hôm qua ở khách sạn X, phát hiện trong phòng có một nam nhân trung niên và cô gái trẻ trần truồng trên giường, khi bị bắt, người trung niên nói mình là nhân viên tập đoàn Thẩm Thị, còn có những lời lẽ đe dọa nhân viên chấp pháp. Nhân cuộc họp báo này, chúng tôi muốn tuyên bố, không một thế lực nào có thể tác động tới tinh nghiêm minh của pháp luật, không đồng tiền có thể bóp méo được sự thật, chính nghĩa sẽ ..
Phản ứng của Thẩm Thị không thể quá mau chóng được, Lâm Tuyền tắt TV đi, dựa vào ghế sô pha, lấy thuốc lá ra hút, hộp thuốc ném trên bàn rồi, Trần Lập đi tới lấy phát hiện ra bên trong chỉ còn một điếu. Quách Bảo Lâm lấy trong túi ra một bao thuốc lá màu trắng, không hề có ký hiệu nào bên trên ném lên bàn, hiện phú hào chê xì gà phiền phức, đa phần thích hút thuốc lá đặc chế, mỗi nhà máy thuốc lá đều cung cấp loại này, người có được đều hạng phú quý.
Trần Lập không khách khí, lấy một điếu ra hút, mới hút được một nửa thì đặt thuốc lá vào gạt tàn, nhìn Lâm Tuyền nói:
- Em nói chuyện với ba Tiểu Mạn, bác ấy nhờ em bảo với anh, nếu anh cần, có thể công khai chuyện di chúc với giới truyền thông.
- Tôi sẽ không vì việc này mà xuất hiện trước giới truyền thông.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Nếu có thể, tôi mong Tiểu Mạn và ông cụ ở Hoành Điếm ở ngoài chuyện này, hiện chưa phải thời cơ công khai di chúc.
Trần Lập nhìn làn khói xanh chưa tan trên đầu điếu thuốc:
- Em thay Tiểu Mạn cám ơn anh, tinh lực lão gia tử không được như trước nữa, trong lòng ông luôn day dứt, khả năng không chịu nổi đả kích lớn như thế. Qua năm nay, sợ lão gia tử có thể ra đi bất kỳ lúc nào, làm lại di chúc mới, do ba Tiểu Mạn phụ trách giám sát tài sản Thẩm Thị, em và Tiểu Mạn cùng là người giám sát thứ hai. Xin lỗi, chưa được sự đồng ý của anh, em và ba Tiểu Mạn đã cùng đám người Thẩm Thị thảo luận cách phân chia tài sản, định hóa giải ân oán trước khi lão gia tử qua đời, mong ông có được những ngày tháng thư thái cuối đời. Nhưng xem ra bọn em quá tin vào con người rồi ...
- Phân chia Thẩm Thị?
Quách Bảo Lâm cười lạnh:
- Đám bọn chúng là lũ ăn cướp, dựa vào cái gì được chia phần?
- Muốn hoàn toàn kế thừa tài sản không đơn giản, luật pháp có khoảng trống ở chuyện này.
Trần Lập nói:
- Trừ khi có thể để tòa án tối cao ra mặt.
- Hừ, đợi đến lúc đó chẳng phải vẫn cần đấu một trận.
Quách Bảo Lâm đi đi lại lại trong phòng:
- So với việc làm ầm ĩ lên, chẳng bằng mọi người âm thầm đâm nhau.
Quay ngoắt lại nhìn Lâm Tuyền:
- Trong đầu mày nghĩ như thế chứ gì?
- Tao không định đi theo con đường luật pháp.
Lâm Tuyền thản nhiên nói:
- Nếu Liên hợp Tĩnh Hải có thể mua được Thẩm Thị thì ân oán bao năm sẽ tiêu tan, tôi không muốn người không lien quan dính vào, thật xin lỗi.
Quách Bảo Lâm chỉ Trần Lập:
- Mày nhìn thấy rồi đấy, bọn chúng dám để Liên hợp Tĩnh Hải lớn mạnh nữa à? Tên ngốc này, còn đi thảo luận với bọn chúng phân chia Thẩm Thị, có khác gì chọc vào chỗ đau của bọn chúng, bọn chúng không diệt trừ cậu ta mới là lạ. Ha ha ha, thiếu chút nữa thôi là có vụ tai nạn hoàn mỹ, tiểu mỹ nữ và ông già chắc mất thời gian dài không tâm tư nào đi thảo luận chuyện phân chia tài sản nữa. Tôi lúc đầu còn thấy là lạ, nhân vật bé tẹo như cậu, sao có thể khiến bọn họ quyết định làm chuyện mạo hiểm như thế?
Trần Lập cười ngượng:
- Hôm qua trước khi quyết định rời khỏi Tĩnh Hải tôi có gọi điện cho Lâm Tuyền, đại khái khiến bọn họ nghi ngờ, nghĩ tôi luôn liên hệ với anh ấy.
- Kẻ ác luôn có tật giật mình, hiện giờ chắc bọn chúng đang vô cùng hoảng sợ cho rằng chúng ta mật mưu chuyện di chúc, mặc dù tôi không muốn bọn chúng có được một xu nào, nhưng lúc này thảo luận phương án phân chia Thẩm thị, đúng là làm loạn tâm tư của bọn chúng. Chẳng trách bọn chúng vội vàng tràn vào thị trường địa ốc Tĩnh Hải như thế.
Lâm Tuyền nghiêm túc hỏi Trần Lập:
- Cậu quyết định muốn lui ra chưa?
- Nhất Mạn mà bị tổn hại mảy may thôi còn hơn cả giết em.
- Tốt lắm.
Lâm Tuyền vỗ vai Trần Lập:
- Cậu lập tức rời địa ốc Thẩm Thị, tôi bảo Tinh Hồ thuê cậu làm cố vấn cộng đồng. Nếu bọn chúng hoài nghi cậu cấu kết với tôi, không bằng công khai ra ít nhất bọn chúng không nghĩ tới việc dùng thủ đoạn ngầm.
Sau khi cục công an thành phố công khai một phần chi tiết cuộc bắt giữ, trong đó có cả ảnh chụp, vô số phóng viên đổ tới tổng bộ Tập đoàn Thẩm Thị ở Kiến Nghiệp, yêu cầu xác thực việc này. Thẩm Thị bị dồn vào góc tường, vợ Lục Thúc Cung là Vệ Mỹ Hoa xuất hiện ở cuộc chiêu đãi truyền thông buổi chiều, lần nữa tuyên bố Lục Thúc Cung bị cảnh sát Tĩnh Hải hãm hại, đồng thời nói quan hệ vợ chồng bọn họ hài hòa, Lục Thúc Cung không bao giờ làm chuyện trái đạo nghĩa vợ chồng.
Có phóng viên lập tức lấy ra ảnh chụp Lục Thúc Cung và cô thư ký trần truồng ôm nhau trên giường, hỏi:
- Thưa bà, cô gái này tuy không phải gái mại dâm, nhưng ít nhất nói lên quan hệ giữa bà và ông Lục không hài hòa, phải không?
Vệ Mỹ Hoa không nói một lời, phóng viên đua nhau chĩa máy ảnh vào mặt bà ta, bà ta không ngẩng đầu lên được nữa, cố gắng che giấu khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng phóng viên thời nay chỉ quan tâm "sự thật", tình cảm đặt qua một bên, tuy hỏi:
- Bà Vệ, nếu bà nói ông Lục bị cảnh sát Tĩnh Hải hãm hại, vậy bà có tới phòng giam thăm ông Lục không? Có tiến hành khởi tố không?
Vệ Mỹ Hoa suốt bữa tiệc không nói gì, đến cuối buổi lại đột ngột tuyên bố:
- Tôi tin rằng cảnh sát Tĩnh Hải đã nhận thức được sai lầm của mình, tôi không cần tới đó thăm chồng.