Lâm Tuyền giơ tay đầu hàng, không tranh luận với Trần Yến nữa, để nội bộ vợ chồng họ cãi nhau về việc này là đủ rồi. Vợ Cảnh Nhất Dân đi ra gọi Trần Yến vào dọn bàn, Lâm Tuyền ngồi xuống bên Cảnh Nhất Dân, để Cố Hiểu Linh báo cáo tình hình cuộc đấu giá.
- Quyết tâm của Thẩm Thị không nhỏ, trong khi quyền hạn lập pháp của địa phương rất nhỏ, tất cả phải theo quy tắc cuộc chơi chính phủ cấp trên định ra, xem ra bọn họ có đánh giá kỹ cảng về thị trường địa ốc mấy năm tới rồi.
Cảnh Nhất Dân thở dài:
Lâm Tuyền mỉm cười:
- Có một vài việc, có thể làm, không thể nói ra. Chính sách tăng cường lượng cung ứng nhà ở tại Tĩnh Hải nhất không có tiếng phản đối ở TW và tỉnh ...
Còn chưa nói hết câu thì Trần Yến đã đi ra đuổi mọi người đi ăn cơm, cơm xong, cùng Cố Hiểu Linh, Liễu Diệp Thiên vào thư phòng của Cảnh Nhất Dân. Trương Tiểu Bân ở lại phòng khách.
Lâm Tuyền tiếp tục đề tài bị cắt ngang lúc nãy:
- Cháu thấy mặc dù một số chuyện không có tiền lệ trong nước, nhưng Tĩnh Hải vẫn có thể âm thầm làm trước. Dù không có luật pháp tương quan ủng hộ, chỉ cần không trái với luật pháp, lại phù hợp với lợi ích của người dân, dù tổn hại tới lợi ích của kẻ nào đó cũng chẳng có gì to tát. Mọi người đều đang nói toàn dân đang phải chịu nỗi đau giá địa ốc tăng mạnh, thực ra hãy nhìn kỹ hơn vào vấn đề mới thấy cách ứng phó, xã hội này có 20% giàu có, giá nhà tăng ảnh hưởng rất ít tới họ, có 20% thì vũng vẫy dưới tầng chót xã hội, bọn họ không có khả năng mua nhà, nên cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chúng ta không cần nghĩ tới loại thứ nhất, nhưng cần đảm bảo cho 20% nghèo khổ kia ít nhất không phải sống lăn lóc ở đầu đường xó chợ, một số học giả sớm đã lên tiếng nói chính phủ địa phương phải gánh trách nhiệm chuẩn bị điều kiện cư trú cho bộ phận này, ngoài ra chính phủ cũng cung cấp chính sách nhà ở thích hợp cho giai tầng trung và bình dân. Chính sách ổn định địa ốc hiện nay, chỉ dừng ở giai đoạn khống chế tài chính, chưa đưa ra phương pháp giải quyết thực chất, Tĩnh Hải nên có bước đi mạnh bạo ở phương diện này.
Liễu Diệp Thiên cầm chén trà trầm ngâm một lúc rồi gật đầu tán đồng:
- Chính phủ thu được lượng lớn tài chính từ chuyển nhượng đất đai, lấy từ dân dùng cho dân là trách nhiệm không thể chối từ, nhưng giờ sắp vào quý bốn rồi, thay đổi dự toán chính phủ là rất khó, năm sau đưa ra được dự toán bao nhiêu chưa biết, nhưng hất bát nước lạnh vào đám đầu cơ là chuyện bức thiết, cần có hành động kiên quyết mới được. Chỉ cần cung cấp đủ nhà ở giá rẻ cho người dân, đảm bảo lợi ích nhà ở của họ, dù giá nhà ở Tĩnh Hải có đẩy lên tận trời cũng không phải vấn đề.
- Quan trọng là phải xem thành phố có được bao nhiêu tiền.
Cảnh Nhất Dân nhìn Lâm Tuyền:
- Hiện cháu định làm gì, dâng tổng cty XD ra thật sao?
Cố Hiểu Linh cũng rất muốn biết vấn đề này, có điều Lâm Tuyền cứ quanh co mãi.
- Trừ khi có biện pháp hiệu quả tức thì, nếu không thì không thể khiến bọn chúng thu tay.
Lâm Tuyền không trả lời thẳng, Cảnh Nhất Dân đành chịu, tài đi đôi với tật mà, không chấp nhận cũng chẳng còn cách nào, quay sang Liễu Diệp Thiên:
- Năm nay phải đều tư bao nhiêu tiền mới tạm thời hóa giải được mâu thuẫn nhà ở?
- Tĩnh Hải còn chưa xây dựng lên được chính sách cho thuê nhà giá rẻ, chính sách nhà ở trước kia chỉ hỗ trợ cho các hộ giải tỏa, chưa tính hộ thu nhập thấp vào.
Liễu Diệp Thiên vừa nghĩ vừa nói:
- Hiện tỉ lệ người có nhà ở tại Tĩnh Hải lên tới 85%, song trong đó có một bộ phận tương đối có điều kiện cư trú rất kém, thêm vào dân số trẻ, thanh niên tuổi kết hôn nhiều, nhu cầu nhà ở giá rẻ chiếm 20% tổng nhân khẩu, chưa tính tới tăng trưởng dân số, muốn giải quyết vấn đề này trong vòng năm năm, ít nhất năm sau phải đưa ra 2.000 nghìn căn nhà giá rẻ ...
- Tức là cần khoảng 2.5 -30 tỷ.
Lâm Tuyền tính nhanh:
- Thành phố có thể bỏ ra bao nhiêu?
Liễu Diệp Thiên cười khổ:
- Dự toán toàn năm sau chỉ có 500 triệu, nên mới cần mời hai vị đại tài chủ tới.
- Đừng xếp tôi ngang với tên quỷ hút máu này.
Cố Hiểu Linh vội phân rõ giới tuyến với Lâm Tuyền:
- Liên hợp Tĩnh Hải có bao nhiêu bí thư Cảnh rõ hơn tôi, lần này bán nợ công ty, trước tiên trả khoản vay cho ngân hàng phát triển tỉnh, bổ xung tài chính lưu động, chỉ còn lại chưa tới 400 triệu có thể sử dụng.
- Liên hợp Tĩnh Hải có áp lực tài chính không?
Cảnh Nhất Dân hỏi:
- Quỹ Lâm Thị có thể xin ngân hàng Hà Lan khoản vay tín dụng khoảng 1.5 tỷ USD, tài chính không phải là vấn đề.
Đến lúc này Lâm Tuyền mới chịu lộ đề, nhún vai nói tỉnh queo:
- Hả?
Cố Hiểu Linh kinh hãi, 1,5 tỷ đồng đã là lớn đừng nói tới 1.5 tỷ USD, tức là tương đương 150 tỷ đồng, có số tiền này nguy cơ trước mắt không còn là gì nữa, song chỉ mới kinh ngạc còn chưa kịp vui mừng vì không phải là không có vấn đề:
- Nhưng làm thế nào để mang số tiền này về nước?
Không cần nói cũng biết Lâm Tuyền lấy hợp đồng cung ứng nguyên liệu với MSMM ra thế chấp, hiện mỗi kg si tinh thuần có giá 50 USD, tăng gấp ba so với năm 2003, nhưng mâu thuẫn cung ứng Si tinh thuần càng gay gắt.
- Đúng là làm sao đưa số tiền này về nước mới là chuyện đau đầu, do chênh lệch mậu dịch giữa trong nước và phương tây, các quốc gia phương Tây đều gây áp lực muốn đồng NDT tăng giá, để cân bằng cán cân mậu dịch hai bên. Dù nước ta cố gắng chống lại song đồng NDT tăng giá là không thể tránh khỏi, cho nên tôi cũng tính làm sao chuyển số tài sản này sang NDT trước khi nó tăng giá so với USD.
Lâm Tuyền nhìn Liễu Diệp Thiên:
- Hiện thành phố đầu tư vào bác vật tương đối lớn, tôi có thể mua cổ phần của khu bác vật, thậm chí mua lại toàn bộ cũng không vấn đề, nhưng có một điều cần nói trước, tiếp đó tôi sẽ lấy nó đi thế chấp vay ngân hàng, bên CK Liên Hợp sắp tới sẽ cần rất nhiều tiền.
Lâm Tuyền đem khoản vay 1.5 tỷ USD lấy phương thức đầu tư hạng mục chuyển thành tài sản trong nước, lại thông qua thế chấp ngân hàng, biến USD thành NDT đầu tư vào TTCK, đây mới là mục đích cuối cùng của y. Trong quá trình này, thành phố có thể lấy tiền dùng xây dựng nhà giá rẻ.
Khu bác vật là hạng mục trọng điểm của chính phủ năm 2004, tới này đã đầu tư 600 triệu, còn phải đầu tư thêm 500 triệu, nếu Lâm Tuyền dùng USD mua cả khu bác vật, thành phố có được 600 triệu lại dôi ra 500 triệu dự toán đầu tư.
- Thẩm Thị mà biết được tin này chắc hối hận lắm đây.
Mây đen trong lòng Liễu Diệp Thiên mấy ngày qua tan sạch, cười lớn:
- Kế hoạch này mà thực thi, thành phố lập tức có ngay 1.5 tỷ rồi.
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Khu bác vật sao đáng giá 1 tỷ, tôi giúp thành phố giải quyết vấn đề, thành phố không thể cắt xẻo của tôi.
- Ồ, cậu nghĩ tôi tính cả 400 triệu dự toán vào à, nhầm rồi, tôi chỉ tính giá trị khu bác vật, trừ đi 600 triệu đã đầu tư, 400 mẫu đất đông Thanh Khâu Sơn chỉ tính 800 triệu, thế này không phải cắt xẻo cậu chứ?
- Chỗ đất đó mà được khai phát nhà ở bỏ 1.8 tỷ tôi cũng chịu.
Lâm Tuyền cười khổ:
- Mua khu bác vật tôi đã chuẩn bị kinh doanh thua lỗ rồi, vì thể diện thành phố, đầu tư hậu kỳ không ít, nếu bỏ chừng đó tiền mua một cái khu bác vật, người trong nghề biết, chẳng phải cười tôi thối mũi à? Có khi một hàng dài chính phủ địa phương đem hạng mục xấu tới tìm thằng ngốc lắm tiền tôi đây.