Quan Thương

Đảo chim giữa hồ, một chiếc du thuyền nhỏ đỗ bên bến tàu đơn giản dùng đá xếp thành, mới trung tuần tháng năm trời đã phần nóng nực, nhưng ra giữa hồ, từng cơn gió thổi mát lạnh tận tim. Lâm Tuyền ngồi trên thềm đá, Thư Nhã đứng bên cạnh, hỏi:

- Anh thực sự không để ý tới à?

- Gặp nhau thì có tác dụng gì? Nói với bọn họ anh không oán hận chút nào à?

Lâm Tuyền bĩu môi:

- Bao nhiêu năm không qua lại, giờ gặp lại, họ nghĩ anh lấy tư thái của kẻ thắng trận tới áp họ.

- Rồi sẽ có một ngày họ hiểu anh.

Thư Nhã kiên trì nói:

- Bỏ đi, anh cũng chẳng trông mong họ hiểu, không gặp thôi mà, bây giờ anh còn thiếu thứ gì nữa?

Lâm Tuyền bình tĩnh nói:

- Vừa được tin ở phía Xuân Giang, Tạ Cung Hòa biết Trương Thiên khai ra với cảnh sát thiếu chút nữa ngất xỉu, cũng khai báo chân tướng suýt nữa bị vùi lấp. Loại ngườ như bọn chúng luôn cho rằng nắm quyền lực trong tay, có thể coi thường tính mạng người khác ... Thôi, không nói chuyện phiền lòng nữa, buổi tối em cùng anh tới nhà chú Cảnh ăn cơm, phong ba cuối cùng đã qua, lâu lắm rồi không vui vẻ ăn cùng bữa cơm.

Vợ chồng Cảnh Thiên Sương từ Xuân Giang về Tĩnh Hải, tuy Dương Thiên Hoa phạm án, song Cảnh Nhất Dân chẳng vì thế giận lây con dâu. Vợ chồng Cảnh Thiên Sương đề xuất muốn đem tài sản chuyển giao quỹ Tây Trạch, chẳng cần khôi phục danh dự, chỉ mong không thẹn với lòng. Bất kể nói thế nào với hoàn cảnh chính trị trong nước, quan viên gia sản chục triệu không thể được lòng dân chúng, khi chuyện này bị truyền thông vạch trần, sự nghiệp chính trị của Cảnh Thiên Sương trở nên nguy ngập, có điều hắn còn trẻ, dù chính trị không còn tiền đồ cũng có thể thành đạt ở lĩnh vực khác.


Cảnh Thiên Sương ở lại Tĩnh Hải hai ngày trò chuyện cùng cha, Cảnh Nhất Dân cho rằng tới quỹ Tây Trạch làm việc mặc dù có thể tránh thị phi, song là một loại né tránh, Liên hợp Tĩnh Hải không định bỏ hạng mục ở Thuận Nghĩa, chuyển biến từ huyện trưởng sang vai trò nhà đầu tư cũng là một loại khảo nghiệm.

Lâm Tuyền và Thư Nhã chập tối mới tới nơi, trong bữa cơm được Cảnh Nhất Dân cho biết đã nộp đơn nghỉ hưu lên tỉnh:

- Liên hợp Tĩnh Hải phải tiếp tục đi lên, chú nên về rồi, phải có người chịu trách nhiệm cho trận phong ba này. À, Liễu Diệp Thiên cũng lui, tỉnh hi vọng Tĩnh Hải an bài như thế, cậu ta còn trẻ, năm nay mới 48 thôi, thật đáng tiếc.

Cảnh Thiên Sơn và Dương Oánh tích lũy được gia sản chục triệu, tuy có chứng minh thu nhập hợp pháp, nhưng không thoát khỏi cái tiếng lợi dụng tin tức nội bộ kiếm lợi, trong đó có mấy khoản tiền kiếm được là nhờ hình thức nhận mua nội bộ ở khu nhà do Thực nghiệp Tinh Hồ khai phát.

Lợi ích này nếu bị cơ quan tư pháp nhận định là không chính đáng, có thể xem như một dạng nhận hối lộ. Cho dù Cảnh Thiên Sương có không bị xét xử thì hiềm nghi vẫn còn nguyên đó.

Là Một quan viên chính phủ, tuy về pháp luật không có vấn đề, song trong hoàn cảnh người dân căm hận quan thương câu kết đẩy cao giá nhà trục lợi, tạo thành ảnh hưởng rất ác liệt! Huống hồ Dương Thiên Hoa nhận hối lộ có chứng cứ không thể chối cãi càng khiến Cảnh Thiên Sương không thể ở lại quan trường.

Trong lòng Cảnh Nhất Dân hiểu rõ, loại quan hệ giữa con trai mình và Lâm Tuyền nhất định được y đem mô phỏng với rất nhiều quan viên, Liên hợp Tĩnh Hải cho dù cuối cùng qua được khảo nghiệm cũng khiến một số quan viên phản cảm, khó nói sau này lực cản sẽ lớn cỡ nào, có thể sẽ có một quãng thời gian khó khăn. Nhưng Cảnh Nhất Dân không lo, Lâm Tuyền sẽ ngày càng trưởng thành, Liên hợp Tĩnh Hải vẫn tiến về phía trước.

Với Cảnh Nhất Dân mà nói, ông cần chịu một số trách nhiệm.

Lâm Tuyền sớm có chuẩn bị chuyện Cảnh Nhất Dân thối chí lui về, nhưng nghe nói cả Liễu Diệp Thiên cũng lui thì thất kinh, chẳng kiêng kỵ nói:

- Ít nhất thì Lão Liễu cũng làm hết khóa này chứ, chỉ cần hai ba năm nữa, tỉnh sẽ có lòng tin vào chính phủ khóa này.

Nói ra thì Liễu Diệp Thiên không có lỗi lớn, mấy năm qua đích thực cống hiến không ít cho Tĩnh Hải, có điều chuyện nhảy phiếu năm 2004 là điều kỵ húy, chẳng qua khi đó Trương Quyền quá mất lòng người, thêm vào ảnh hưởng của Liên hợp Tĩnh Hải nên tỉnh mới phải chấp nhận Liễu Diệp Thiên. Thời gian qua hết địa ốc Tĩnh Hải gặp phong ba tới vụ án thất thoát tài sản rồi Liên hợp Tĩnh Hải rơi vào tâm bão, không ai cần biết đúng sai, địa phương bất ổn như thế, lãnh đạo phải chịu trách nhiệm, có kẻ lôi chuyện cũ của Liễu Diệp Thiên ra phản đối.

Cả bí thư thành ủy lẫn thị trưởng đều cùng lui về, với Liên hợp Tĩnh Hải mà nói, ảnh hưởng tương đối ác liệt, như vậy xem ra tỉn không tin tưởng vào đội ngũ chính trị ở Tĩnh Hải, sẽ điều người ngoài tới, Lâm Tuyền mày nhíu chặt:

- Cháu nghĩ bí thư Cố là người có nguyên tắc, ông ấy sẽ không vì những ngôn luận không công bằng mà có ý kiến với Tĩnh Hải.

- Bí thư Cố rất hi vọng thị trưởng Liễu thay thế vị trí của chú, song trên tỉnh lời dị nghị rất lớn, có điều vẫn nên hỏi ý kiến cá nhân thị trưởng Liễu đi.

- Hả?

Lâm Tuyền ngạc nhiên:

- Lão Liễu cũng muốn lui?

- Cháu tự đi hỏi đi.


Ăn tối xong, Cảnh Thiên Sương và Dương Oánh tiễn Lâm Tuyền ra tận xe, nói:

- Sau này làm công cho cậu rồi.

Lâm Tuyền vỗ vai Cảnh Thiên Sương:

- Đại hội thường vụ HĐND Thuận Nghĩa còn chưa mở mà, cái mũ ô sa của anh còn đội vài ngày nữa, tôi không dám sai phái anh, có việc gì cứ bảo Tiểu Bân, Lão Phàn đều được.

Rồi vào xe hỏi Thư Nhã:

- Em đi cùng anh tới nhà thị trưởng Liễu nhé?

- Dù sao cũng không việc gì làm, đi cùng anh vậy.

Tới nhà Liễu Diệp Thiện vừa khéo gặp vợ ông ta là Giang Tiểu Mân lái xe ra, cách cửa sổ gật đều với y. Người thân cận đều biết vợ chồng Liễu Diệp Thiên chỉ còn tồn tại danh nghĩa, trong nước quan viên nuôi tình nhân, kiếm vợ bé thì đã thành chuyện ai ai cũng thấy bình thường, song lại không cho quan viên ly dị lấy người khác, đúng là hiện tượng kỳ quái.

Lâm Tuyền suy nghĩ lời Cảnh Nhất Dân muốn y nghĩ tới ý kiến cá nhân của Liễu Diệp Thiên, đột nhiên bảo Quý Vĩnh:

- Chú Quý, về thôi.

- Sao đến đây rồi còn về?

Thư Nhã ngạc nhiên hỏi:

- Thị trưởng Liễu muốn ở lại vị trí này vài năm không phải là không thể, dù sao công hiến của ông ấy không bị phong ba này đánh tan, nhưng ông ấy muốn lui thì thuận ý ông ấy đi.


- Sao anh biết ông ấy muốn lui?

Lâm Tuyền háy mắt:

- Đợi ông ấy lui rồi em sẽ biết.

Trong nhà Liễu Diệp Thiên đứng sau rèm cửa sổ, nhìn chiếc Phantom của Lâm Tuyền quay trở ra, thở phào nói vào điện thoại:

- Lâm Tuyền không vào, anh sợ cậu ta vào không từ chối được.

Phía đầu kia là giọng Cố Hiêu Linh:

- Vậy em từ chức ở Đầu tư Nam Cảng, có thể để Tần Minh tiếp nhận vị trí của em quá độ một thời gian.

- Thế cũng được, dù sao anh cũng cần vài tháng mới có thể hoàn toàn lui về, chuyện ở Đầu tư Nam Cảng sẽ an bài thỏa đáng. Có điều cả bí thư Cảnh và anh đều lui về, không biết trên tỉnh sẽ phái ai xuống, Liên hợp Tĩnh Hải sẽ rất bị động.

- Lâm Tuyền tinh như ma ấy, cần gì chúng ta phải lo lắng hộ.

Cố Hiểu Linh cười khúc khích:

- Thôi em phải viết báo cáo, cúp điện thoại trước đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận