Quan Tiên


Vừa mới vào cửa, quan sát khắp nơi một chút, chắp tay nói:
- Người em này, xin quấy rầy một chút…
- Hôm nay con tôi một tuổi, các vị ngồi đây, đơn thanh toán tôi trả. Nhưng. Nửa giờ sau phải đãi khách quý. Mời mọi người dùng xong giải tán sớm…
Theo lý thuyết những lời y nói coi như là bình thường. Y bao mọi người, để đổi lại việc chấm dứt bữa tiệc sớm. Ngược lại cũng không phải nói là không có tình có lý.
Chỉ có điều, cách nói như vậy thật là có chút hống hách. Có thể ngồi ăn cơm ở đây chắc chắn đều là những ông chủ bự, ai mà hiếm lạ người khác mời khách?
Trần Thái Trung suy nghĩ, vốn chưa ăn cơm đang định thưởng thức bầu rượu. Nghe nói như thế, không kìm nổi ngẩng đầu nhìn gã nhỏ con một cái, hắng giọng một tiếng:
- Hử?
Giọng mũi này hơi bị kéo dài
Hiển nhiên hắn hơi tức giận.
Có vẻ trong lòng hắn rất bất mãn. A Khoan cũng toát mồ hôi. Vội vàng ho khan một tiếng. Lập tức nhỏ giọng giải thích:
- Khụ… Trần tiên sinh, đây là con của Trưởng thôn Đại Đài. Người này ở đây nói một không hai…
Thôn Đại Đài chính là thôn mà bến tàu nằm trong đó. Bởi vì bến tàu đông đúc như vậy, lão Trưởng thôn chẳng những có tiền cũng có thể kết giao với khá nhiều nhân vật cao cấp. Ngay cả Chủ tịch và Bí thư xã thấy y đều phải cung kính chào hỏi. Rất có vẻ như “Cầm dao đằng lưỡi”
Ba người con trai của lão trưởng thôn cũng vậy, trở thành nhân vật quyền thế. Người thanh niên nhỏ con trước mắt là người con trai mà y yêu quý nhất Trương Lực. Ở mảnh đất này coi như là nhân vật số hai.
Nói chung Trương Lực cũng biết, những người buôn lậu tuy rằng cần dựa vào bến tàu để kiếm ăn. Nhưng cánh rừng lớn thì chim gì cũng có. Y không sợ chết, y đã tự tay dùng ‘trồng hoa sen’ đối với hai người. Nhưng y thật sự sợ gặp người bối cảnh thâm hậu.
Cho nên, đối với một khách sạn xa hoa hạng nhất của bến tàu y vẫn phải tự mình đến. Hơn nữa, nói cũng không phải cứng rắn - cho dù thực khách không phải nhân vật gì khó lường. Đắc tội với khách hàng lớn cũng không phải là chuyện tốt.
A Khoan không nói thì tốt, vừa nói xong Trần Thái Trung nhăn mặt.
Mẹ nó, làm một Trưởng thôn quèn, không ngờ dám đắc ý như vậy? Nhớ tới việc tình cảnh của hắn ở Đông Lâm Thủy, Trần Thái Trung liền thấy không cân bằng. Hay thật, Trưởng thôn chỉ là cán bộ cấp tổ thôi.
A Khoan không biết hắn đang nghĩ về chuyện cũ. Chỉ cho rằng Trần tiên sinh coi thường chức Trưởng thôn. Trong lòng không khỏi cảm thán một chút. Đây là người từ thành phố lớn đến, dám coi thường Trương Kiến Quốc cũng thật sự không hiểu sự lợi hại của lãnh đạo ở thôn.
Y vội vàng nhỏ giọng giải thích:
- Anh đừng tưởng Trưởng thôn là nhân vật đơn giản như vậy. Ở tỉnh người ta cũng có chỗ dựa. Chủ tịch huyện thấy y cũng phải nói Lão Trương. Ở đây, y chính là trời.
Nói thật, A Khoan cảm thấy y nói rất đúng. Ngẫm mà xem một người lăn lộn giang hồ như y, cũng phải nể nang một Trưởng thôn quèn ở đây mà làm người.
A ngờ lời y vừa nói như đổ thêm dầu vào lửa. Trần Thái Trung lại nặng nề hừ một tiếng. Nheo mắt nhìn Trương Lực đứng đó không xa, nhếch môi cười khinh bỉ.
Trương Lực đã nghe được tiếng hừ của hắn. Vốn định tức giận nhưng không nhiều người ở đây nghe nói Trương lão tam muốn mời khách, đều ồn ào thừa dịp vui chúc mừng. Cũng có người cảm ơn anh Tam trả tiền, nên y không tìm Trần Thái Trung gây phiền nữa.
Nhưng lúc này, tiếng hừ lạnh lại vang lên lớn hơn. Trương Lực cuối cùng cũng không nhịn được, bước về phía Trần Thái Trung.
- Anh bạn, nghe có vẻ như anh không hài lòng?
Giọng nói đầy vẻ khiêu khích. Nhưng Trần Thái Trung nói càng khó nghe hơn. Hắn cười lạnh một tiếng, giơ tay chỉ vào mũi Trương Lực:
- Chỉ với anh cũng xứng là bạn của tôi?
Trương Lực biến sắc, tức giận. Nhưng nhìn kỹ Bưu mặt chó và Mã Tử Phong bên cạnh Trần Thái Trung. Ai cũng không giống như kẻ thiệtôi thà
Y còn chưa kịp phản ứng gì, Trần Thái Trung lại nói:
- Tôi nói với anh, anh muốn mời khách, con anh tròn một tuổi. Chuyện tốt thôi, tối nay anh ăn gì tôi trả. Tuy nhiên, tôi cũng chỉ cho anh nửa giờ ăn uống.
Trong lòng Trần Thái Trung, đánh trả là bổn phận của hắn. Anh có tiền, tôi cũng có nhiều tiền hơn. Còn về thời gian ăn cơm, để anh cảm nhận một chút cảm giác lúc ăn cơm bị người khác đuổi đi.
Trương Lực nghe xong nhíu mày, y chưa từng bị mất mặt như thế bao giờ. Quay đầu vừa thấy A Khoan. Rất tức giận, y không chút nghĩ ngợi chỉ tay:
- A Khoan, đưa khách hàng của anh ra ngoài. Thôn này không chào đón loại khách hàng như thế này.
A Khoan nghe thấy thế mặt biến sắc. Lần này, đừng nói là Trần Thái Trung, Trương Lực y cũng đã chọc vào.
Tuy nhiên, tức giận thì tức giận nhưng ở nơi một mẫu ruộng có ba phần đất y còn không dám cứng rắn với Trương Lực - Trên thực tế cho dù ra khỏi đây y cũng không dám đối đầu với Trương Lực.
Đúng vậy, năm sáu năm trước, y lăn lộn tốt hơn nhà họ Trương nhiều, nhưng lúc này gia thế nhà họ Trương rất lớn, căn bản không phải bình thường mà là vút lên trời.
Nhưng, bảo A Khoan đắc tội với mấy người Trần Thái Trung càng không thực tế. Bưu mặt chó và Mã Phong Tử là kẻ liều mạng. Mà Trần Thái Trung càng đáng sợ. Đó là những người từ tỉnh Thiên Nam đến đây buôn lậu hơn tám mươi chiếc xe hơi.
Thiên Nam và đây có phải cách hai tỉnh đâu, trên đường có bao nhiêu trạm kiểm soát? Người với tiền cũng không có thù hận gì, hơn bốn triệu cũng không phải là con số nhỏ. Có thể khai thông con đường lần này, chắc chắn là hạng người rất tài giỏi.
- Lão Tam, đơn của bọn họ có hơn bốn triệu bảy.
A Khoan đứng lên, kiên trì giải thích. Ở trong này đơn hàng hơn bốn triệu bảy không tính được. Nhưng…
- Đây là lần buôn bán đầu tiên của họ. Hơn nữa, có con đường để vận chuyển khác.
Hơn bốn triệu thật sự không nhiều lắm. Nhưng lần đầu tiên dã dám có đơn hàng lớn như vậy. Chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản. Còn về phần có con đường vận chuyển khác, cũng dễ lý giải. A Khoan cho rằng Trần Thái Trung già đời, tay già đời không đi con đường cũ mà dùng một con đường mới để vận chuyển, rõ là muốn chuyển đổi đây
Nếu không tính, Trần Thái Trung người ta cũng muốn làm ăn lớn, khách hàng như vậy có thể tùy tiện đắc tội sao?
A Khoan nói mấy câu ngắn ngủi đã nói rõ được điều không tầm thường ở Trần Thái Trung. Đối với câu nói có tác dụng biểu đạt siêu cường của y, ngay cả Trần Thái Trung cũng phải thầm thán phục. Người này nếu làm việc trong chính quyền, có lẽ sẽ phát triển rất nhanh.
Trương Lực nghe xong sửng sốt. Gia đình y có tiếng là học hành sâu xa, cũng không phải ngu ngốc. Nghe tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của A Khoan. Theo bản năng nhìn Trần Thái Trung một cái:
- Ồ, hóa ra là khách quý. Tuy nhiên thủy lộ đường bộ dù sao cũng phải có đường chứ?
Vừa thấy Trương Lực có nghi ngờ, A Khoan cũng muốn nói rõ, nhỏ giọng giải thích:
- Tám mươi chiếc ô tô cùng một lúc đến tỉnh Thiên Nam.
Thôn Đại Đài chính là nơi buôn lậu đã hình thành quy mô. Nếu đã xây dựng xong thì buôn lậu sợ rằng không chỉ là ô tô. Ban đầu Trương Lực còn tưởng rằng Trần Thái Trung buôn lâu điện thoại di động và mấy đồ lặt vặt. Nghe nói là buôn lậu ô tô, không kìm nổi sự run sợ.
Cùng một giá, ô tô không thể so với những loại sản phẩm khác giống như di động hay những đồ nhỏ, có thể mua về rồi phân phối đi các nơi, kỹ thuật cũng không cần cao lắm, chỉ cần trên giá cả nhượng bộ một chút, căn bản không lo việc tiêu thụ. Ô tô thì khác, đó là một loại hàng hóa đặc biệt có khối lượng lớn.
Hàng hóa có khối lượng lớn, người bình thường không mua nổi. Mang đi bán cũng không thể. Con đường tiêu thụ của sản phẩm này có yêu cầu khá cao. Hơn nữa, thể tích lớn như vậy, vận chuyển cũng có nhiều phiền toái hơn.
Cũng chính vì vậy, lợi nhuận của việc buôn bán ô tô lớn hơn những mặt hàng khác. Tám mươi chiếc xe cùng đến Thiên Nam, đây là trận đánh thế nào?
Ngoài ra, đây chỉ là hàng thử.
Biết rõ điều này, sắc mặt Trương Lực nhất thời nghiêm túc lên rất nhiều. Y hơi sửng sốt, bĩu môi một cái. Tỏ vẻ lạ lùng, nhìn giống như khinh thường, hoặc là châm biếm.
- Ha ha, hóa ra là vậy. Hàn Ngũ của Thiên Nam, tôi cũng rất quen, các vị có quen y sao?
Hàn Ngũ, tên là Hàn Thiên. Người giang hồ gọi là Tiểu Ngũ. Trùm trong giới xã hội đen ở tỉnh Thiên Nam, tuy có người không phục, nhưng không hề nghi ngờ gì người này là người có thế lực lớn trong giới xã hội đen ở Thiên Nam. Tuy nhiên người này luôn trà trộn ở tỉnh thành ở thành phố Tố Ba. Không nổi tiếng lắm ở thành phố Phượng Hoàng. Cơ bản là hạn chế hoạt động giữa hắc đạo và bạch đạo, cũng có một số người dân thành phố Phượng Hoàng biết về y, nhưng một ngàn chỉ được một, hai thôi
- Lão Hàn ngũ?
- Hàn Thiên?
Hai câu hỏi vang lên từ Bưu mặt chó và Mã Phong Tử. Hai người đều nghe nói qua người này. Nhưng trong mắt Bưu mặt chó căn bản không có người khác nên xưng hô cũng không khách khí.
Trần Thái Trung không biết người này, nghe đến trong lòng cũng tức giận. Mẹ nó, hai anh tốt xấu gì giờ cũng là người của tôi. Hàn Ngũ rất nổi tiếng sao? Đáng làm các anh giật mình như vậy?
- Không nghe nói qua.
Hắn thản nhiên trả lời, cũng không nhìn lên. Đúng vậy, Trần Thái Trung cố ý nói không chút khách khí.
- Tai tôi thường không nghe những nhân vật nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui