Quan Tiên


- Phải đi thôn tiểu Chương rồi.
Trần Thái Trung cười mếu, nhưng phòng trường hợp Trương Khai Phong đặt ra yêu cầu không lên đường, phải nói cho rõ đã.
- Là việc công, nhiệm vụ của chúng tôi là chạy việc bên ngoài suốt…
- Ờ.
Trương Khai Phong gật gật đầu, hỏi:
- Nghe nói mấy anh xung đột với dân trong thôn à? Sao rồi, anh không bị thương chỗ nào chứ?
Vừa hỏi, anh ta vừa xích người lại gần, nhìn qua Trần Thái Trung một lượt với vẻ dạt dào tình cảm.
- Không sao cả.
Trần Thái Trung cười cười lắc đầu, thuận tay uống một ngụm bia, đắc ý khoe chiến tích:
- Là tôi đánh gãy mười mấy cặp giò của họ thì có, chơi trò này với tôi hả, ha ha, còn lâu mới sợ!
Đây quả là kẻ trắng đen đều trà trộn được, nhìn điệu bộ của hắn, Trương Khai Phong đã thấy hơi tin vào lời đồn đại rồi, xem ra tiểu Trần này quả là sở hữu đủ “Ngũ độc” trong người.
Loại người này không đáng sợ lắm, nhưng nếu có hậu thuẫn mạnh phía sau thì ác như ôn Thần vậy, ngay cả cán bộ cao cấp gặp phải loại người này cũng cố tránh càng xa càng tốt.
- Võ nghệ của Thái Trung anh tôi nghe nói qua rồi, ha ha.
Trương Khai Phong gật gật đầu.
- Nghe nói, thương tích của dân trong thôn cũng không tính là trọng thương, chỉ có vài ba người, miễn cưỡng xem như gây thương tích nhẹ.
Bị thương nhẹ hay không thật ra cũng không có quy định phân biệt rõ ràng, đúng vậy, xã hội hiện nay là xã hội pháp trị, nhưng nguyên nhân và quá trình cấu thành tội gây thương tích là rất quan trọng, còn phải xem có cố ý không. Nói trắng ra phải có cả nhân trị và pháp trị mới đảm bảo hợp tình hợp lý nhất.
Ủa, sao anh quan tâm chuyện này thế? Trần Thái Trung nghĩ, tình trạng thương tích của họ, mình là đương sự còn không rõ, chẳng lẽ… Trương Khai Phong tìm mình là vì chuyện này?
Thấy hắn không trả lời, Trương Khai Phong lại thở dài nói:
- Thế này nhé, chuyện hôm nay liên quan tới một người bạn, tôi cũng không thoái thác được, tôi giúp anh đi gặp một phen.
- Liên quan đến bạn anh?
Trần Thái Trung bỗng ngạc nhiên, cái thôn ấy nhỏ xíu, anh đường đường là chủ tịch quận, chênh lệch hơi xa đó?
- Cũng không phải bạn bè, coi như trước đây có nợ chút ân tình, ái dà
~Trương Khai Phong thở dài, anh ta vốn định giảng hòa giúp, giờ nghĩ lại thấy nếu dẫn được tiểu Trần đi gặp đã là đủ, những chuyện này càng ít dây vào càng tốt.
- Dù sao tôi cũng giới thiệu thôi, Thái Trung anh muốn xử lý thế nào thì tùy, không cần nể nang đâu.
Người đến cầu cạnh là Khương Thế Kiệt, chủ tịch xã Thanh Cừ quận Hoành Sơn, vụ việc đám đông thôn dân đã khiến chính quyền thành phố đặc biệt chú ý. Mặc dù mức độ ảnh hưởng không quá nghiêm trọng, song xã Thanh Cừ đã được xếp lên đầu bảng.
Chính quyền xã bị thành phố chiếu tướng đã là việc rất xúi quẩy rồi, đã thế còn có người tọc mạch chuyện xưa: Những câu chuyện về quần chúng như thế này đã xảy ra nhiều lần ở xã Thanh Cừ. Xem ra, khâu quản lý hành chính của chính quyền xã này đã phạm phải sai lầm không thể chối cãi.
Cái mũ này Khương Thế Kiệt làm sao nuốt cho trôi?
Bí thư Lương Vĩnh Thiện dù đã hứng chịu, nhưng xét kĩ thì Chủ tịch xã sẽ phải chịu nhiều áp lực lớn hơn.
Không chừng, anh ta phải nhờ người giảng hòa, trước tiên anh tìm đến Hạng Đại Thông. Một khi Chủ tịch xã bị xử phạt thì liệu Chủ tịch quận có còn mặt mũi nào không?
Thế nhưng, vừa nghe chuyện Thụy Viễn, chủ tịch Hạng đã từ chối thẳng thừng:
- Anh gây rối gì chứ? Tôi còn trông cho nhà đầu tư vào khu kinh tế mới mà, giờ bảo tôi giúp anh giảng hòa, cả trăm triệu này mà bay mất, anh đền nổi chắc?
Lúc này, Chủ tịch xã Khương buồn ủ rũ, có gan cũng không dám tìm Ngô Ngôn nữa, có lẽ chỉ có thể tìm bí thư Sầm vì mối quan hệ giữa bí thư Sầm và y khá tốt, bí thư Sầm bày mưu rằng: Cổ Hân là người của khu kinh tế mới, Trần Thái Trung cũng trở ra từ đó, sao không tìm đương sự nói cho ra nhẽ?
Hiện Cổ Hân vẫn phải hỗ trợ cảnh sát thành phố xử lý, bởi anh không chỉ là đương sự còn là cảnh sát, cục trưởng Vương chỉ định anh ta ở lại giúp —— Hiển nhiên, từ việc thấy Cổ Hân cùng Thái Trung đến thôn tiểu Chương, Vương Hoành Vĩ có thể kết luận mối quan hệ của hai người họ khá tốt.
Vì thế, dụng ý giữ chân Cổ Hân của cục thành phố là rất rõ ràng, đúng vậy, muốn cho vụ này trở nên chắc nịch, không lay chuyển được, sau này có lật lại, Cổ Hân nói chuyện với Trần Thái Trung cũng tiện hơn.
Vì thế, Khương Thế Kiệt chỉ có thể nghĩ cách để liên hệ cho được Trần Thái Trung.
Cùng là đương sự, thôn dân thì bị trọng thương, người đã lành cũng phải ngồi xổm tại cục cảnh sát, trong khi Trần Thái Trung lại ung dung bên ngoài, điều này vừa có lý vừa vô lý, rõ ràng không phải chuyện anh bị đánh hay không, điều này mọi người đều hiểu cả.
Thế là, Chủ tịch xã liền tìm tới Trương Khai Phong, mời anh này nói rõ
Năm xưa, khi anh trai của Trương Khai Phong thả lao động cải tạo, Khương Hữu Gia, dù chạy chọt không nhiều nhưng vẫn còn chút ân tình
Ở góc độ Chủ tịch xã, quận Thanh Hồ tuy không quản được Trần Thái Trung, nhưng Chủ tịch quận Trương cũng là Phó giám đốc sở, là quận lớn bậc nhất nhì thành phố Phượng Hoàng, đoán chừng dù sao đối phương cũng phải nể nang.
Tiếc thay, Trương Khai Phong không hiểu được thái độ của Trần Thái Trung, chưa kể bản thân Chủ tịch quận còn có việc phải cầu cạnh tiểu Trần, không chừng, đến cuối cùng cũng chỉ là cái loa truyền đạt lời nói mà thôi.
Vừa nhận được điện thoại từ Trương Khai Phong, Khương Thế Kiệt đánh liều chạy vào phòng 608. Thực tình, anh ta không hiểu tại sao trước khi Trương Khai Phong trò chuyện cùng Trần Thái Trung, còn để mình tránh mặt trước đã.
Tuy nhiên, chủ tịch xã Khương vội hiểu ra một điều, anh chàng Trần Thái Trung này chắc hẳn không dễ xử lý chút nào, nghĩ cũng đúng, mới ngày nào còn là thằng nhãi chủ nhiệm quản lý văn phòng khu phố, thoắt cái trở thành trường phòng đầu tư cấp thành phố đấy
Lời nói của Trương Khai Phong càng khẳng định thêm điều anh nghĩ là đúng.
- Tiểu Khương này, chuyện của anh, tôi có nói với trưởng phòng Trần rồi… Hai người có gì cần trò chuyện cứ nói riêng với nhau nhé, hai hôm nay tôi hơi uể oải, phải về nhà trước đây.
Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy, giả vờ đấm nhẹ vào sau lưng, bảo:
- Hề hề, già rồi, hết được trọng dụng rồi, mấy anh còn trẻ cứ trò chuyện tìm hiểu nhau đi, không cần để tâm đến người già này nghĩ gì đâu.
Khương Thế Kiệt thấy như bị dội gáo nước lạnh, nghe như một Phó giám đốc sở đang đùa với hai người cấp phòng vậy. Song thực sự, Chủ tịch Trương đã nói rõ thông điệp, rằng việc này anh ta không quản được và cũng không có cách để quản, tất cả phải do họ Khương tự lo liệu lấy.
Thật là một tin đáng buồn.
Nhưng thực sự anh ta không còn nhiều lựa chọn nữa.
- Trưởng phòng Trần này, chúng ta đều là lối xóm cả, ha ha, nghe nói về anh lâu rồi, không ngờ hôm nay mới gặp nhau.
- Gặp nhau chi bằng không gặp, ha ha.
Trần Thái Trung khẽ cười, thuận tay đưa chai bia cho Chủ tịch xã Khương.
- Cụng chai mà nói đi… ha ha, tôi nghĩ anh chắc hẳn không muốn gặp mặt tôi cho lắm.
Đối diện người cùng cấp bậc, thông thường hắn khá thoải mái, cho dù Chủ tịch xã Khương hơn hắn mười mấy tuổi, song hai người ít tiếp xúc nhau, nói chuyện cũng ngang vai phải lứa.
Khương Thế Kiệt dở khóc dở cười trước cách nói chuyện của hắn, cũng may, dù sao cũng là cán bộ chính quyền xã, những người nói chuyện tùy tiện như thế cũng chả ít, anh ta ít nhiều cũng đã quen, song ngạc nhiên là tại cơ quan cấp thành phố thì giọng điệu này đáng lý hiếm thấy mới phải?
- Ừ, đúng là vậy.
Anh ta tiếp lấy chai bia, tu ừng ực một hơi khá sảng khoái, rồi một tay chùi miệng, nói:
- Trưởng phòng Trần anh sảng khoái như vậy, tôi cũng chẳng úp úp mở mở nữa, nói thật, chuyện hôm nay, thật oan cho tôi quá…
Yêu cầu của Khương Thế Kiệt cũng không quá đáng, anh ta chỉ muốn Trần Thái Trung hiểu, lúc đó, Trần mỗ chỉ đề nghị chính quyền xã ra mặt nhưng đã bị thôn dân thôn Tiểu Chương từ chối.
Như vậy trách nhiệm của chính quyền xã đã giảm xuống mức thấp nhất, thời buổi này bệnh tâm thần không ít, thôn dân không xem chính quyền xã ra gì—— thì liên can gì đến chính quyền xã chứ?
Trên thực tế, khi đó Trần Thái Trung có nói qua lời này, hồ sơ thụ án của thành phố cũng có ghi chép lại câu hỏi này – “Anh nói đi, cần ai gọi điện cho anh thì đủ? Khương Thế Kiệt… hay Hạng Đại Thông?”
Tiếc rằng Khương Thế Kiệt phải tốn nhiều công sức để nghe ngóng tình hình, song do thành phố quá quan tâm vụ án này, nên những thông tin liên quan khác anh ta không được biết.
Sau khi nghe rõ lời yêu cầu của anh ta, Trần Thái Trung ngây người một lát, cầm chai bia nốc cạn ừng ực, rồi đặt chai không lên mặt bàn, không nói lời nào.
Khương Thế Kiệt ngẩn người nhìn hắn, không dám hé lời.
- à~~ chuyện này… hơi khó khăn đây.
Trần Thái Trung ợ một tiếng, cuối cùng cũng cất lời, đôi mày chau lại, có vẻ đăm chiêu.
- Lão Khương này, không phải tôi trách anh, hôm nay lúc vừa nhận được tin sao anh không nói ngay cho tôi biết?
Tôi không biết số di động của anh mà, Khương Thế Kiệt không biết phải trả lời thế nào, nếu khi ấy anh ta muốn tìm đến Trần Thái Trung, việc hỏi thăm số di động thật ra... cũng không thành vấn đề, dù gọi đến khu kinh tế mới cũng có thể hỏi được.
Nhưng lúc đấy anh ta chỉ nghĩ đến những cách khác, chuyện đành gác lại đến nay, đợi đến lúc anh ta nghĩ đến cách phải chạy tới cánh cửa Trần Thái Trung, việc xảy ra lâu vậy mới tìm tới đương sự, hành động này khiến người ta nghĩ ngay rằng —— anh rõ ràng không coi trọng tôi mà.
- Hiện giờ, biên bản tra hỏi từ bên thành phố đã lưu lại hết rồi, muốn sửa thì…
Trần Thái Trung liếc nhìn anh ta, trầm ngâm tư lự hồi lâu rồi lắc đầu:
- Chuyện này, chà, khó khăn đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui