Quan Tiên


Trần Thái Trung kể lại nguyên do câu chuyện, chỉ mất có hai phút, sau đó hắn không còn gì để nói nữa, Chương Nghiêu Đông cũng đã ra mặt rồi, thì còn có cái gì để nói nữa đây?
Sau khi vui mừng đến phát điên, Cổ Hân liền kiềm chế cái niềm vui đó lại, nhưng ước chừng phải mất đến 30 phút, Trần Thái Trung không thể không tạt cho anh ta hai gáo nước lạnh, mới làm cho anh ta bình thường trở lại.
Đương nhiên, cái gáo nước lạnh này là dùng miệng để thực hiện, chứ không phải cái kiểu dùng tay kia, tóm gọn một câu, đồn trưởng Cổ phải mất nửa tiếng mới trở lại bình thường được.
- Không được, trưởng phòng Trần, hôm nay bất luận như thế nào, hai anh em ta phải uống với nhau vài ly mới được.
Cổ Hân có thể nói được những lời như vậy, chứng tỏ là đã vượt qua được thời kì ăn nói lộn xộn rồi.
- Lần này anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi làm sao có thể báo đáp lại được anh đây.
- Anh khôn ngoan lên một chút có được không?
Trần Thái Trung lườm anh ta một cái. Trên thực tế, trong lòng của hắn cũng rất khoái chí.
- Chuyện này có thể rêu rao ra bên ngoài được hay sao? Nếu không nhạy cảm như vậy, thì tôi đã không kêu lão Lý ra ngoài rồi?
- Vẫn là anh suy nghĩ chu đáo.
Cổ Hân đáp lại một câu, xoa tay rồi đi qua đi lại. Cái niềm vui sướng của anh ta quả thực không thể thổ lộ ra được
- Ừ, tôi nhất định không nói ra, kể cả vợ mình tôi cũng không nói...
- Vợ anh thì tính làm gì? Đừng có mà đi nói với người tình của anh đấy.
Trần Thái Trung cười, hắn biết đồn trưởng Cổ đang ngoại tình
- Nói cho cùng thì lão Cổ à, vợ mình vẫn là người đáng tin nhất, còn cô gái kia không đáng tin đâu.
- Đó là vợ của người khác.
Cổ Hân trừng mắt.
- Vợ tôi cũng không được, nếu như hôm nay tôi nói với cô ấy, thì ngày mai cả cái hệ thống cảnh sát của thành phố Phượng Hoàng này sẽ biết hết!
Trần Thái Trung bị anh ta đùa đến mức suýt nữa thì phun hết nước trà trong miệng ra ngoài
- Ha, được rồi, lão Cổ à, tôi còn có việc cần phải giải quyết, theo lý mà nói, tôi không nên nói cho anh biết sớm như vậy, nhưng tôi sợ anh lo lắng nên mới nói trước như vậy.
- Anh nhất định không được đi.
Cổ hân sống chết gì cũng muốn giữ hắn lại
- Trưởng phòng Trần, anh Trần, Trần... đại gia, nói gì thì nói, tối nay hai chúng ta cũng phải ngồi lại với nhau.
Kì thực, điều anh ta muốn nói ở đây là, anh mà đi rồi thì tôi không còn ai nói chuyện ở đây nữa, có khác gì nín thở mà chết đâu?
Anh ta cứ giữ như vậy, khiến Trần Thái Trung sực nhớ ra một chuyện
- Đúng rồi, lão Cổ à, về phía bí thư Nghiêu Đông, anh cứ ghi nhớ trong lòng là được rồi, còn về phía Cục trưởng Vương, anh mau chóng sắp xếp thời gian rồi qua đó, đừng để Vương Hoành Vĩ cảm thấy anh...
- Hiểu rồi, hiểu rồi, chút chuyện nhỏ này mà tôi còn không hiểu hay sao?
Cổ Hân gật đầu không ngừng. Quả nhiên, bị một cú đánh như vậy, anh ta lập tức tỉnh táo hơn trước
- Nếu như Cục trưởng Vương có thành kiến với tôi, thì chắc là tôi thảm rồi, anh yên tâm, lần này tôi sẽ chi mạnh tay vào việc hối lộ hắn.
Trần Thái Trung nghe xong liền cảm thấy có chút hiếu kì, nói thực, rất ít khi có người nói với hắn về chuyện hối lộ lãnh đạo, hoặc là bỏ ra bao nhiêu tiền để mua một vị trí nào đó.
- Anh định hối lộ hắn bao nhiêu?
- Trước tiên bỏ ra khoảng 200 ngàn.
Cổ Hân liền giơ cao hai ngón tay lên.
- Đưa nhiều quá cũng không được, con người hắn là như vậy, quan trọng là phải tùy theo thời cơ, một lần mà đưa quá nhiều, không những dễ làm cho lòng tham của hắn nổi lên, mà còn khiến cho người ta nghĩ rằng không chừng anh có thể kiếm được không ít từ vị trí này.
- Giá thị trường, giá thị trường thì không thể thay đổi được.
Nói ra điều này, Cổ Hân liền tỏ ra khá nghiêm túc
- Cái chức cục trưởng quận Văn Miếu có giá 500 ngàn, Thanh Hồ rất giàu có nên có bỏ ra 800 ngàn cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng Hoành Sơn chúng ta thì chỉ cần 200 ngàn mà thôi, thật ra tôi muốn đưa cho Vương Hoành Vĩ 500 ngàn cơ... tôi có thể đưa được từng ấy, nhưng các Cục trưởng khác lại không đem tôi ra xé xác chắc?
- Lẽ ra, chuyện này phải do một tay Vương Hoành Vĩ làm. Vậy thì đưa trước 500 ngàn cũng không thể coi là nhiều, song...
Cổ Hân nhìn Trần Thái Trung
- Trước mắt chỉ cần đưa 200 ngàn là đủ rồi, nhiều hơn thì để sau đã...
Quả nhiên, cái gì cũng đều có giá thị thường cả. Trần Thái Trung gật đầu, có thể nghe được những bí mật này, đối với khả năng đọc suy nghĩ người khác của hắn, thì hẳn là rất có ích?
Cổ Hân nói đến đây, lại giống như đang chợt nghĩ đến một cái gì đó, rồi chau mày lại, nhìn Trần Thái Trung một cách kì lạ, miệng bắt đầu nói lắp bắp:
- Cái đó... trưởng phòng Trần...
- Ừ?
Trần Thái Trung nhìn anh ta một cách khó hiểu
- Lão Cổ... vẻ mặt của anh là như thế nào vây? Muốn đi vệ sinh thì cứ đi đi.
- Tôi không phải là có cái ý đó, tôi... tôi muốn nói là... tôi biết anh không thiếu tiền...
Thì ra, Đồn trưởng Cổ nói cả nửa ngày, mới đột nhiên tỉnh lại, bản thân mình lên chức, ân nhân lớn nhất đang ngồi ngay ở bên cạnh, anh ta không những không đối đãi tốt, ngược lại còn nói liên tục về chuyện làm sao để đưa tiền cho Vương Hoành Vĩ.
- Dù sao đi nữa, những lời nói khách sáo tôi cũng không muốn nói nữa, anh có yêu cầu gì không? Chỉ cần anh mở miệng, cho dù có khuynh gia bại sản thì tôi cũng sẽ làm giúp anh.
Khi nói ra những lời này, quả thực anh ta đã hạ quyết tâm rồi.
- Ai, những lời của anh đã nói trúng lòng tôi rồi.
Trần Thái Trung vừa vỗ đùi, vừa nhớ lại chút chuyện, hắn cũng không khách sáo với Cổ Hân làm gì
- Cái này, càng quý càng tốt, càng hiếm càng tốt, ừ, là hàng ngoại...
Sau khi tặng di động cho Dương Thiến Thiến, tặng nước hoa và túi xách cho Ngô Ngôn, hắn mới nhận ra rằng lực sát thương của những thứ đó đối với phụ nữ không phải là lớn một cách bình thường, nếu hắn muốn lấy lòng một người phụ nữ, thì việc tặng chút quà nhỏ là điều đương nhiên.
Hắn muốn học được cách cưa gái, vậy thì phải chuẩn bị ít vũ khí có lực sát thương khá lớn mới được. Hắn hiểu theo kiểu như vậy, dù sao đi nữa, EQ như thế này, đó cũng là điều cần phải tu luyện.
Nhưng Cổ Hân biết được chuyện hắn chi tiêu ấy người phụ nữ, tối thiểu nhất thì có Dương Thiến Thiến và Lưu Vọng Nam là những khách quen của Ảo Mộng Thành, cậu của Nhâm Kiều là ông chủ của Tiên Khách Lai, Mông Hiểu Diễm dường như cũng có chút quan hệ mập mờ với hắn, thậm chí, cô gái thuần khiết bị đụng phải ở phòng Nghiệp vụ 2 ngày hôm đó, được, được, cái đôi môi đó rất gợi cảm, hình như quan hệ của hai người cũng không phải tầm thường...
Chỉ có Ngô Ngôn và Đường Diệc Huyên, thì Cổ Hân không biết một chút gì cả.
Tóm lại, trong ấn tượng của anh ta, những người phụ nữ của Trần Thái Trung chắc chắn đều có sở trường của riêng mình, cái vượt qua được cái đẹp, so với Thông Ngọc Bang – cấp dưới của Lưu Vọng Nam thì chỉ có mạnh chứ không hề yếu.
- Cái này không thành vấn đề, cứ giao chuyện đó cho tôi gánh vác.
Cổ Hân liền vỗ ngực, gương mặt hiện lên nụ cười hiểu ý người khác mà chỉ giữa đàn ông với nhau mới có được.
- Tôi có người bạn đang học ở trường cảnh sát tại Thượng Hải và Thẩm Quyến, anh muốn thứ gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi.
- Tôi làm sao mà biết được bọn họ thích cái gì?
Trần Thái Trung bĩu môi.
- Dù sao đi nữa, anh giúp tôi mua là được rồi, càng quý càng tốt, càng nhiều càng tốt, hết bao nhiều tiền thì tôi sẽ trả cho anh.
- Chút tiền ấy mà cũng phải để anh trả hay sao?
Cổ Hân trừng mắt, dáng vẻ rất tức giận
- Anh như thế này không phải là đang ức hiếp người khác hay sao?
- Thì cứ đưa trước 200 ngàn để anh mua đã?
Trần Thái Trung bĩu môi tỏ thái độ không đồng ý, lại trừng mắt nhìn anh ta
- Không đủ thì tôi sẽ đưa thêm, không phải là tôi đang cười nhạo anh, chút tiền đó còn không đủ để anh nhìn vào ấy chứ.
Việc mua bán xe trái phép sắp khai trương rồi, hắn cũng không lo lắng về số tiền ở trong tay.
“Hít”
Cổ liền hít một hơi, không nói gì mà đứng dậy nói:
- Anh không nói thì tôi cũng không để ý, từ nãy đến giờ tôi nhịn tiểu cũng khá lâu rồi, nên giờ phải đi vệ sinh một lát, anh nhất định không được đi đâu đấy...
Đợi Cổ Hân quay lại, phía sau còn có thêm hai người nữa, phó đồn trưởng Lý và Tiểu Mã cũng cùng vào trong
- Ha, trưởng phòng Trần, đã bàn xong chuyện rồi chứ?
Hóa ra, tuy Cổ Hân đã quyết định không đem chuyện này nói ra bên ngoài, nhưng hai người này là bạn bè của anh ta, nên luôn quan tâm đến cuộc nói chuyện đang diễn ra ở trong phòng, sau 30 phút mà vẫn chưa thấy cửa mở, trong lòng không khỏi lo lắng.
Đồn trưởng Cổ đi ra, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, còn nếu đồn trưởng Cổ mà không ra, vậy thì... vấn đề càng trở nên nghiêm trọng rồi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc mở cửa, Cổ Hân vừa bước ra, hai người liền tiến đến dò hỏi. Đáng tiếc, Đồn trưởng Cổ đã tùy cơ ứng biến, đã rất kiên quyết giữ được bí mật.
Nhưng mà... anh ta bị người khác hỏi vào đúng cái mà mình đang đắc ý, cho dù có muốn kìm nén đến cỡ nào, ánh mắt vẫn không thể nào giấu được niềm vui trong đó, không còn cách nào khác, đây là chuyện thường tình của con người mà.
Vì thế lão Lý và Tiểu Mã đều hiểu cả, sự thăng tiến của đồn trưởng Cổ, đó là cái chắc chắn rồi, đương nhiên, không ngờ Cổ Hân lại có thể được đề bạt tới chức Cục trưởng phân cục.
Tóm lại, Cổ Hân cũng sắp phải đi rồi, Trương Hiểu Huyễn lại bị cách chức, việc mà phó đồn trưởng Lý muốn làm là nhằm vào cái vị trí của đồn trưởng, còn về phần Tiểu Mã... phó đồn trưởng Trương bị cách chức, thì ở đây không phải là đang để trống cái ghế phó đồn trưởng hay sao?
Nếu như phó đồn trưởng Lý có thể được thăng chức, thì sẽ để trống hai vị trí phó đồn trưởng kia, Tiểu Mã tuy còn trẻ, nhưng cũng rất cầu tiến.
Đương nhiên bọn họ có thể đoán ra được, trong quá trình Cổ Hân thăng tiến, Trần Thái Trung đóng vai trò chủ chốt, vậy thì, lúc này trưởng phòng Trần đã truyền đạt xong tin tức đó, mọi người đương nhiên là phải qua đó chào hỏi một chút, củng cố lại mối quan hệ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, thì cũng có người để nhờ giúp đỡ?
Thế là, vào buổi chiều ngày hôm đó, trưởng phòng Trần đã được cái sự nhiệt tình to lớn của đồn công an khu kinh tế mới vây kín lấy...
Chuyện này trước sau gì cũng làm cho Trần Thái Trung bận rộn trong khoảng bốn, năm ngày, đợi đến khi hắn rảnh rồi thì Tạ Hướng Nam cùng Lương Thiên Trì cũng đã bàn bạc đâu vào đó rồi
Sau đó, cho dù có phải chờ đợi bao lâu, Lương Thiên Trì và Bùi Tú Linh đã đi rồi, đi xin chỉ thị Thiên Gia, nhưng Thụy Viễn thì bị giữ lại, không còn cách nào khác, ông cụ muốn y tiếp tục ở thành phố Phượng Hoàng, một mặt tiếp nhận công việc bảo vệ nhà thờ tổ, mặt khác cũng là muốn kết giao với những người quan trọng trong giới quan chức và giới thương trường ở thành phố Phượng Hoàng này.
Nhưng bởi vậy, có một vấn đề xảy ra, lái xe Tiểu Ngưu đang nằm trên giường không có ai quản lý, với tính cách của con nhà quý tộc Thụy Viễn, đưa cho gã chút tiền tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng khiến cho y luôn luôn để ý đến, vậy là đang làm khó người ta rồi.
Vì vậy, Thụy Viễn muốn đưa Tiểu Ngưu quay về Tố Ba, nhân tiện đưa cả Trần Thái Trung đi, một là vì sự an toàn trên đường đi, hai là y muốn giới thiệu cho Trần Thái Trung mấy người bạn có thể nhờ cậy được.
- Chắc chắn lúc nào đó anh có thể cần đến


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui