Quan Tiên


- Ông Bạch, ông Bạch.
Tên lái xe cuống quít chạy vào, kêu la ầm ĩ lay Bạch Kiệt đang ngủ.
- Mấy giờ rồi?
Bach Kiệt khẽ lầu bầu một tiếng, cầm lấy chiếc đồng hồ bên cạnh xem giờ:
- Mẹ nó, mới có sáu giờ, mày bị sao vậy? Để yên cho tao ngủ đi.
- Chuyện lớn… chuyện lớn không hay xảy ra rồi, ông Bạch.
Lúc nói chuyện, tên lái xe cố gắng nói lớn, biểu đạt cảm xúc về việc này.
- Mày là Tra Bồ phải không?
Bạch Kiệt dần dần đã tỉnh ngủ, trong lòng thầm nghĩ, tên lái xe này không phải nói đến chuyện máy móc chứ? Hỏng rồi! Cuối cùng hắn cũng đã hiểu ra, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan.
- Tra Bồ, chuyện gì đã xảy ra?
- Chúng ta, chúng ta, máy xúc cùng với máy kéo của chúng ta…
Tra Bồ hơi ngu dốt cho nên càng nói càng không rõ ràng.
- Bị người khác đập sao?
Ánh mắt của Bạch Kiệt lại ra vẻ như một lão đại. Cơn buồn ngủ hoàn tòan biết mất, chỉ nhìn vào gỉ mắt ở khóe mắt mới có thể nhận ra y vừa mới tỉnh ngủ. “Tên Phó thôn trưởng Trần này, thật lớn mật, không ngờ dám đập phá máy móc của tao? Tuổi trẻ, tuổi trẻ thật không biết đến chừng mực, chuyện này đừng hòng tao để yên.”
- Không phải, không phải… bị đập phá.
Tra Bồ có cái tật xấu, càng hấp tấp thì giọng càng ríu lại.
- Mẹ mày, nói mau lên đi!
Bạch Kiệt thuận tay cầm lấy cái gạt tàn thuốc bên cạnh, mạnh tay đập bể.
Tra Bồ ngừng lại ba phút mới có thể từ từ nói rõ mọi chuyện. Hai cái máy xúc và một cái máy kéo, trong vòng một đêm mà không biết đã biến đâu mất.
- Mày là người chết sao?
Bạch Kiệt tung thẳng một cước đá mạnh về phía người làm thuê này.
- Mày không phải là ở đó trông coi sao?
- Tôi đâu có theo sát được máy kéo.
Tra Bồ oan uổng nói tiếp:
- Tôi mới ngủ được một chút, sau đó…
- Sau đó cái mẹ mày.
Bạch Kiệt lại đá mạnh cho anh ta một cước, ánh mắt nhìn trừng trừng:
- Đồ ngốc! Đưa tao đi coi!
- Sau đó, tôi liền phát hiện ra, trong lúc mình ngủ, máy xúc và máy kéo đã không còn thấy đâu.
- Được rồi, tao biết rồi, đi.
Bạch Kiệt cầm một chiếc đèn pin trong tay. Cái chiếc đèn pin này là do y mới mua. Trong thôn không có đèn đường, không cẩn thận sẽ xảy ra chuyện.
Không lâu sau, hai người đã đi tới nơi. Quả nhiên, ba cái máy đã không cánh mà bay, trên mặt đất còn lưu lại về bánh xe, ngay cả dấu chân người cũng không có.
- Mày là người chết sao?
Bạch Kiệt bay người đá một cước thẳng vào trên người Tra Bồ.
- Ba cái máy móc, khi vận chuyển gây ra nhiều động tĩnh như vậy, mà mày còn ngủ được sao?
- Tôi ngủ rất tỉnh mà!
Tra Bồ hơi oan ức.
- Hơn nữa, chìa khóa nằm trong tay chúng ta, ai có thể mang máy đi được chứ?
Ừ, đúng thế. Nghe Tra Bồ nói như thế, Bạch Kiệt liền bình tĩnh lại. Không có chìa khóa, ai có thể đem ba chiếc máy này đi chứ?
Còn nói là nếu do thôn dân hợp lực với nhau kéo đi, y tuyệt đối không tin. Ba chiếc xe này có thể đẩy đi được, nhưng đẩy được mấy mét chứ? Cho dù hợp lực tất cả dân ở thôn Đông Lâm thủy này lại, muốn đẩy ba chiếc máy đi, thì một vài giờ cũng không thể làm được. Huống chi, xung quanh đây không hề có nhiều dấu chân như vậy. Chỉ có khả năng, người này chính là một tên trộm cao siêu.
- Đi, tìm kiếm khắp mọi nơi.
Bạch Kiệt đá một cú vào mông của Tra Bồ.
- Có lẽ ở các vùng xung quanh đây, thời gian ngắn như vậy, bọn chúng không chạy xa được đâu.
- Nhưng, cho dù gặp được, bọn chúng chắc chắn cũng không hề ít người!
Lá gan của Tra Bồ không nhỏ, tuy nhiên ở vùng hoang vu này, quyết định tất cả vẫn là thực lực.
- Hay là chúng ta đi báo cảnh sát?
Bạch Kiệt nghe vậy thì rùng mình một cái. Hai năm nay hắn làm ăn kiếm không được ít tiền, hắn vẫn còn chưa muốn chết.
- Chuyện này tao nhất định phải điều tra đến cùng, cùng lắm thì đi khắp các tiệm xe cũ khắp cả nước thăm dò, tao không tin là không tìm ra!
Nửa giờ sau, cảnh sát đã đến, vụ mất cắp này quá lớn, bọn họ không thể không làm việc nghiêm túc.
Lờ mờ sáng, cảnh sát đã bủa ra bốn phía xung quanh. Những người trẻ tuổi ở phân cục kỹ thuật đều tỏ ra nghiêm túc, trên tay mang theo máy chụp ảnh để lấy chứng cứ.
- Thế nào? Có điều tra ra không?
Bạch Kiệt thật sự hơi luống cuống, những máy móc thiết bị này cũng không có mua bảo hiểm, nếu mất sẽ không được trả tiền.
- Anh làm như chúng tôi là thần tiên à?
Đội trưởng nghe thấy những lời này của tên lùn thì không hài lòng, thầm nghĩ hai ngày nay thằng này liên tục làm phiền bọn mình.
- Chuyện này cần phải tiếp tục điều tra, đi ra xa một chút để dò xét, đừng có phá hủy hiện trường.
- Có hai sợi tóc!
Một cảnh sát cao hứng kêu lên, thật không dễ dàng, ở vùng đất hoang này, sắc trời không tốt mà lại có thể tìm thấy được thứ này, trở ngại quả là rất lớn.
Cái tên cảnh sát kia dùng nhíp gắp sợi tóc lại cho vào bịch ni lông coi như là vật chí bảo. Tra Bồ dùng khuỷu tay khẽ huých vào người Bạch Kiệt, nhỏ giọng giải thích:
- Ông Bạch, vừa rồi khi tôi tỉnh lại thì nhận ra đó là nơi mà tôi nằm hôm qua…
Trời dần dần sáng, người trong thôn lại quen dậy sớm, nghe nói ở nơi này đã xảy ra chuyện lớn liền gọi bạn bè chạy tới xem. Không bao lâu sau ở bên ngoài hiện trường đã có rất đông người vây quanh.
- Lui ra phía sau, lui ra phía sau.
Trần Thái Trung lúc này mới xuất hiện, trong miệng của hắn ngậm một cọng tăm, vẫn không ngừng xỉa răng.
- Đừng làm trở ngại đến việc phá án của cảnh sát. Ông chủ Bạch có bản lĩnh rất lớn, không cẩn thận sẽ bắt các vị đi “thăm người thân” đó.
Lời nói này thật sự hơi nham hiểm.
Đám người kia lập tức cười ầm lên. Những người nông dân tuy chất phác nhưng đầu óc không phải ngu đến mức không nhận ra việc ông chủ Bạch để ba chiếc máy móc này ở đây đã là chặt đứt con đường kiếm tiền của họ, cho nên có mấy người ưa y chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, ba chiếc xe của ông chủ Bạch đã bị mất! Cảm giác vui sướng khi trông thấy người ta gặp tai họa vốn đã nằm trong tiềm thức của người dân nơi đây. Dĩ nhiên những người nơi đây phải vui sướng khi chứng kiến ông chủ Lữ gặp tai họa rồi.
- Họ Trần, cậu nói thế là có ý gì?
Tâm trạng của Bạch Kiệt vẫn còn đang khó chịu, đột nhiên y đi đến trước mặt Trần Thái Trung, nằm lấy áo của hắn:
- Việc này, tám chín phần là do cậu làm.
- Tôi có thể tố cáo anh vu oan cho tôi.
Trần Thái Trung gạt tay của y ra, phủi phủi áo.
- Cảnh sát còn điều tra ra mà anh đã dám khẳng định à? Có phải anh đã chuẩn bị sớm từ trước, nhất quyết giá họa cho tôi, để cho tôi phải đi “thăm người thân”? Tuy nhiên, thật là ngại quá, tôi vừa mới đi thăm người thân trở về để mừng năm mới.
Trần Thái Trung nghiêm trang nói:
- Hừ, ông chủ Bạch thật là có ý tốt nhưng tôi là người đứng đầu trong thôn ở đây có nhiều chuyện phải làm lắm.
Vài câu này không mặn không nhạt nói ra, thiếu chút nữa đã khiến cho ông chủ Bạch phải tức giận. Y run run chỉ vào người của Trần Thái Trung:
- Cậu, cậu…
- Tôi cái gì a? Tôi cảm thấy vui khi có người gặp tai họa, anh không nhận ra sao?
Trần Thái Trung dùng một ánh mắt kinh ngạc nhìn y:
- May mắn, may mắn chứ, nếu như ba cái máy này không mất đi thì tôi phải trả cho anh tới ba nghìn chín, dĩ nhiên là tôi vui mừng, ha ha…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui