Quan Tiên


Sau khi vào khách sạn, Trần Thái Trung càng nghĩ càng thấy ấm ức, đến lúc 10h đêm hắn không chịu được nữa nói với Tạ Hướng Nam bạn cùng phòng một câu:
- Lão Tạ, tôi ra ngoài một chút, anh cứ ngủ trước đi.
Tạ Hướng Nam có vẻ hơi sửng sốt, nói một câu ngây ngô:
- Thực ra tôi cũng không ngủ được, nếu cần tôi có thể đi cùng với anh, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo.
- Đi, đi, đi, anh nói cái quái gì?
Trần Thái Trung trừng mắt lên nhìn Tạ Hướng Nam :
- Anh cố gắng ngủ đi, đừng có nói với Vương Ngọc Đình là tôi ra ngoài đấy.
- Vậy anh cẩn thận chút nhé.
Tạ Hướng Nam đần người ra và gật gù nói:
- Tôi nghe nói, ở đây cũng không an toàn cho lắm, nhớ, nhớ… mang bao cao su nhé.
Chuối thật! Trần Thái Trung bị mấy câu cuối cùng của y khiến cho dở khóc dở cười, chỉ tay vào Tạ Hướng Nam và nói
- Lão Tạ, tôi phát hiện ra rằng anh rất cợt nhã đấy.
Nhìn hắn đóng cửa và ngang nhiên đi ra khỏi phòng. Tạ Hướng Nam chỉ lắc đầu than thở.
- Ôi, Thái Trung, anh sao thế? Tôi chỉ sợ anh truyền bệnh cho tôi thôi.
Rời khỏi khách sạn, Trần Thái Trung chậm chậm tiến về phía ánh sáng kia, đi về trung tâm ngoại ô của thành phố Birmingham, cái khách sạn mà hắn ta ở cũng cách xa trung tâm thành phố, ấn tượng của hắn về nó cũng là một khu náo nhiệt.
Đi được khoảng 20 phút, cái cảm giác bị người khác theo dõi mình lại xuất hiện, lần này hắn ta nhìn quanh bốn phía, đằng trước đằng sau đều là một màu đen kịt, hắn ta không nghĩ ngợi gì nữa, tiếp tục tiến về nơi đó.
Trần Thái Trung đi vào chỗ tối, chỉ nghe thấy tiếng mô tơ lớn, quay đầu nhìn lại, thì ra là bốn năm chiếc xe máy đang lao tới, dưới một ánh sáng mờ nhạt, có thể nhìn ra được, cùng với tốc độ chạy nhanh như bay của xe máy, là thanh đao sáng chói.
Có tất cả bốn chiếc xe, mỗi xe đều chở 2 người, trên xe đều vẽ những hình thù gây sốc mạnh cho người khác. “Két” dừng ở trước mặt hắn, các đít xe quay sát vào nhau, bốn gã cầm đao đã vây quanh hắn.
- Ha ha, thằng nhóc này bị dọa đến ngây ngô rồi.
Những người ngồi trên siêu xe kia cười lớn
- Tên nhóc kia, mang bản lĩnh của người Trung Quốc ra đây ta xem nào.
- Cảnh sát sẽ đến
Đối mặt với bốn tên hùng hổ cầm đao kia. Trần Thái Trung tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Tôi là cán bộ của chính phủ Trung Quốc, các ông sẽ gặp xui xẻo đó.
- Ha ha, cảnh sát… nửa giờ sau sẽ đến
Người đàn ông to mập phía trước cười lớn hạ giọng, nhưng ngay sau đó trợn tròn mắt lên và quát
- Bọn bây còn đứng đó sao, vẫn chưa động thủ à?
Ngay sau tiếng quát đó, bốn người cầm đao hướng về phía Trần Thái Trung. Đối với Trần Thái Trung mà nói, những thanh đao kia giống như những con dao găm. Vậy vì sao họ không dùng dao găm để đâm chém.
Hắn đương nhiên là không biết. Người ta chỉ định cho hắn một hai phát mà thôi, nhưng những điều này là không quan trọng, điều quan trọng là thanh đao kia đã ở sát đỉnh đầu của hắn rồi.
- Cút mẹ mày đi.
Trần Thái Trung không thèm trốn chạy, chống tay vào sườn và chỉ vào đối phương, mặt đất đất thình lình như lún xuống.
Giống như có hai tiếng vang, nhưng nó rất gần với nhau, nghe như chỉ có một tiếng vậy, người cầm đao đã hung hăng tiến về phía Trần Thái Trung, một cuộc chiến đẫm máu sẽ diễn ra đây, cánh tay của hắn run lên.
Người cầm dao theo bản năng dơ đao lên vung vẩy, đao trong tay giơ lên múa lia lịa.
- Cái mà người Trung Quốc luyện chính là thiết đầu công sao?
Chính lúc gã tính vung đao, dưới sườn lại truyền đến sự đau nhức, Trần Thái Trung đánh một chưởng gẫy hai xương sườn, gã nhấc cánh tay lên, kéo một cái, gã nhất thời bị đau, hôn mê bất tỉnh luôn.
Trần Thái Trung căn bản không để ý đến gã, ngay lúc đó xuất thêm một chưởng nữa, chân phải hắn cũng bắt đầu phát lực mạnh, ngay sau đó một tên cầm đao khác văng xa bảy tám mét
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của hắn nhảy lên, vượt qua cả hai gã cầm đao kia, hai đùi hắn rung lên tung cú đá, trong chớp mắt 2 tên này cũng bị đá trúng đầu, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
- Còn nửa giờ cảnh sát mới đến, không tồi, đây là một tin tức tốt…
- Dừng tay, đồ chó má kia mày xem đây là cái gì
Người đàn ông to lớn hét lên một tiếng, trong tay đã cầm chắc một khẩu súng, to hơn khẩu súng lục một chút, nòng súng khá thô.
- Tôi không biết đây là cái gì
Trần Thái Trung lắc đầu cười cười, thật ra thì hắn cũng không biết đây là loại súng gì, đối với những loại vũ khí nóng, hắn hiểu biết về nó là rất ít.
- Mày chết đi, đồ khốn khiếp”
Gã đàn ông lực lưỡng kia, giơ tay lên, kéo nòng súng, ánh lửa nhất thời chợt lóe lên…
Trần Thái Trung thân người lay động quỷ dị, liền tránh được lần này
- Ồ, ông hình như là rất tức giận? Tôi nghĩ rằng… tức giận phải là tôi chứ
Lúc này The Matrix (một bộ phim điện ảnh) chưa được đóng, nếu không, gã đàn ông to béo kia sẽ nghĩ chính mình có cơ hội gặp được Reeves, tuy nhiên, như thế thì y cũng không giấu nổi nỗi sợ hãi :
- Đánh tên thằng này tan nát ra cho tao
Khẩu súng mà y cầm trong tay chính là khẩu M870, không thể bắn liên tiếp được, nói không chắc rằng có thể chỉ có thể dựa vào 2 tay bắn khác cũng nên.
Trần Thái Trung có cho y một cơ hội nữa không? Nhảy chồm người lên gã đàn ông to béo kia, tay trái ghì sát sau cổ y, phát ra một lực mạnh, tay phải ghì chặt vào lưng y, người đàn ông to béo kia nhất thời bay trên không trung, ngã về phía hai chiếc xe máy.
Ngay sau đó, Trần Thái Trung giơ tay lên, dồn hết lực lên bắp tay cứng rắn của mình, đạp phát vào chiếc xe máy cuối cùng kia.
Những tay này đã bị sự dũng mãnh phi thường của Trần Thái Trung làm cho sợ đến nỗi đần người ra, thấy hắn tiến về phía chiếc xe, không nghĩ ngợi gì đấm một cú mạnh, sau đó mới đưa ra kết luận rằng, những tên này đều là những con nghiện điện tử, đều cho rằng tay không có thể đập nát xe máy.
Tên này xuất chiêu thực sự là rất mạnh mẽ, điều may mắn là hắn không đánh trúng vào bình đựng xăng, nhưng, nếu đập vỡ được chiếc xe kia chắc chân của hắn cũng sẽ bị nát nhừ ra.
Chỉ sau hai phút ngắn ngủi, Trần Thái Trung đã đánh cho tám gã kia ngã siêu vẹo rồi, chỉ có điều là, có người dùng súng, ở đây không phải là một nơi an toàn, ngay sau đó hắn trực tiếp đóng kín giác quan của tám người, vung tay lên, bên cạnh liền xuất hiện một chiếc xe Honda.
Tất nhiên, đây chắc chán là chiếc Honda của Cao Vân Phong Cao công tử hay dùng, Trần Thái Trung không thích làm một tên trộm, bản tính có thù tất báo của hắn quả thật khó sửa, thật sự hơi mất hình tượng.
Tiếp sau đó, Trần Thái Trung đem xếp tám người kia chồng lên chiếc xe, về việc ai còn sống hay đã chết hắn cũng không suy xét nhiều, tiếp sau nhấn ga khởi động xe, một bản sắc đại tiên lộ liễu giết người trên đường, trực tiếp tăng tốc chuyển động, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu
Chỗ bóng tối kia, chỉ còn lại là hình ảnh của bốn chiếc xe, những âm thanh dưới đất có thể nói lên điều gì chứ.
Nếu bắt được cái tay hung ác kia, Trần Thái Trung tạm thời sẽ không muốn đến cái nơi giải trí mà không biết là chỗ nào kia, ở một nơi yên tĩnh ở vùng ngoại ô, thẩm vấn mấy người này mới là đứng đắn.
Trần Thái Trung cho rằng, bản lĩnh của mình được xem là lợi hại rồi, chỉ là trong cuộc sống hàng ngày không cho hắn cơ hội thể hiện ra, bình thường thì cũng chả dùng đến làm gì, hôm nay hắn nghĩ là cố gắng phát huy một chút, để tìm ra chân tướng của sự việc.
Ở Anh lại có kẻ thù, đây là một điều cổ quái, dù là ở đời trước, cũng chưa gặp cái việc thái quá như thế này.
Điều đáng tiếc là hắn vẫn còn một số tài năng chưa được thể hiện ra hết, chiêu “Giết gà dọa khỉ" vẫn chưa có cơ hội được sử dụng đến, gã đàn ông to béo kia đã nói hết ra ngọn nguồn của sự việc.
Trên thế giới này, những người coi thường cái chết thật ra không nhiều, hơn nữa, những gã to béo kia cũng biết Trần Thái Trung là cán bộ nhà nước, nếu không có sự hợp tác để trả lời, chắc chắn không còn cơ hội sống sót.
Nếu không có sự hợp tác coi như là xong đời, chỉ nhìn vào hoàn cãnh mọi người, y liền biết rằng đối phương đã có ý giết người
Dù sao, lão Đại của gã to béo kia, người chủ mưu tập kích - Nick cũng là một nghị viên, nói ra bối cảnh như thế, gã đàn ông to béo tin tưởng, vị cán bộ chính phủ Trung Quốc trước mắt này sẽ xem xét đến tiến độ nặng nhẹ.
Tuy nhiên, đối với việc Nick tại sao phải làm khó một người Trung Quốc, điều này y cũng không rõ nữa.
Nick là nghị viên của Birmingham? Điều này khiến Trần Thái Trung có chút ngạc nhiên, chợt nghĩ về thành phố Phượng Hoàng hiện nay, một tên lưu manh cũng có thể làm chức nghị viên, hắn ít nhiều cũng thấy hơi lạ nhưng không thể trách
Có thể do cái nguồn tin này, hắn lại nghĩ đến những sự việc khác, nên tìm hiểu thêm về nguồn gốc lai lịch của tên Nick một chút.
Chỉ có điều, tiếng anh của hắn không được tốt cho lắm, mà vừa rồi trong lúc kích động có mấy chiêu nữa vẫn chưa được xuất ra, vì thế, tiếp sau đó, gã đàn ông lực lưỡng lại chịu một số tra tấn hành hạ khá trầm trọng
Điều này làm cho y hơi chút khó nghĩ, hôm nay mạo phạm anh, sao anh lại không tra tấn tôi, ngược lại nói ra sự việc xuất thân từ Nick, anh lại ra tay nặng thế
Nguồn gốc là thế này, lúc mà đang nói đến chữ “queer” (đồng tính), thì hắn hiểu thành "heroin", bởi vì heroin vốn là phiên âm mà ra, thế là đối với “queer” liền có ác cảm
Đương nhiên sau khi nghe giải thích là chuyện làm tình thưởng thức lẫn nhau giữa nam và nam, hắn mới hoàn toàn có phản ứng lại, hắn đá mạnh vào tên to con hai cú, chuối thật G thì là G đi, còn nói cái gì ‘queer’ có bản lĩnh thì đi so sánh với Shakespeare xem sao.
Tuy nhiên cuộc thẩm vấn này có vẻ làm cho hắn mãn nguyện, Nick chẳng những là kẻ đồng tính, một kẻ nghiện, còn là một người chủ nghĩa chủng tộc, loại nghị viên cạn bã này, điều này rất phù hợp với sự mong chờ của hắn.
- Được rồi, vấn đề cuối cùng, rốt cuộc Nick đang ở chỗ nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui