Quan Tiên

- Chủ nhiệm Mông?
Trần Thái Trung theo bản năng nói thầm một tiếng, bây giờ hắn mới để ý phản ứng lại, hình như Mông Hiểu Diễm được thăng chức?
- Hiểu Diễm, rốt cuộc vì sao lại thế này?
Lý do của việc này rất đơn giản, Mông Hiểu Diễm chỉ dùng vài ba câu đã nói xong, có Trần Thái Trung ở đây, cô thật sự không cảm thấy chuyện này có gì đáng sợ cả.
- Báo em bị nguy hiểm cũng được, anh bảo có nên báo cảnh sát hay không?
Trần Thái Trung bây giờ mới nhớ ra Vương Hoành Vĩ cưng chiều Mông Hiểu Diễm không phải bình thường. Dựa vào điều này, hai anh em này nhiều chuyện rồi.
- Tùy em, cũng chỉ là một đám dân công thôi.
- Dân công cũng là người!
Hôm nay, bọn họ đến đây không có ý định động thủ, chỉ muốn gây áp lực thôi, nhưng lão nhị cũng đã giải thích, là phải có người đứng ra châm ngòi nổ, dạy bảo thỏa đáng một chút mới được. Quan trọng vẫn là lập uy, dù sao, có phạt cũng không đến bọn họ.
Trước mặt lúc này đang có một tên cao to như vậy, nếu như không mượn cơ hội này trừng trị một chút, thì quả thực là rất có lỗi. Trong lúc nhất thời, Đào lão đại cảm thấy rất tự hào về ý nghĩ của mình, chúng ta không động vào đứa con gái kia, mà chỉ đánh thằng con trai thôi.
- Các anh em, tên này kỳ thị chúng ta…
Y đảo mắt nhìn quanh một lượt, học bộ dáng của đại ca xã hội đen trong phim.
- Các người nói có nên xử lý nó không?
- Đánh nó.
- Đánh nó…
Nhất thời, tinh thần quần chúng của đám công nhân được phát động. Ông chủ đã lên tiếng, thì bọn họ cũng chỉ có thể phụ họa theo.
Tuy nhiên, bọn họ cũng chỉ nhao nhao lên thế thôi, cũng không có ai tiến lên động thủ. Chẳng ai ngốc, nhỡ đánh gây nên tai nạn chết người thì làm sao bây giờ? Dù sao hai anh em nhà họ Đào cũng mới chỉ tốt nghiệp tiểu học, tố chất không cao, ngày thường cũng rất hay bóc lột đồng hương, nếu như ông chủ không cầm đầu động thủ, thì tuyệt đối cũng không có ai động thủ theo.
Ngược lại, đám học sinh của Mông Hiểu Diễm lại sợ đến mức nắm chặt tay, chen chúc lại thành một nhóm với nhau, cô giáo Mông giang hai tay đứng chặn bảo vệ đám học sinh.
- Ai dám động vào học sinh của tôi?
- Mày thật đúng là muốn ăn đòn.
Trần Thái Trung phát hỏa, hôm nay hắn tới là vì tặng quà, có lẽ buổi tối còn có thể “trị liệu” thêm được một chút, đã nhịn hơn hai mươi ngày rồi, hứ, thật sự là làm hỏng hết phong cảnh mà!
Vừa nói xong, thân mình hắn thoáng một cái đã tiến đến trước mặt Đào lão đại, tay nâng lên, chỉ nghe thấy vang lên một hồi “lách cách”, dùng mắt thường có thể thấy được quai hàm của Đào Lập Quốc chầm chậm lõm vào.
- Đều lên hết cho tao. Xảy ra chuyện gì thì cứ tính lên người tao.
Đào lão nhị thấy thế liền bất chấp, đánh giặc thôi các anh em ơi.
- Mẹ nó. Không nói nhiều nữa, đánh phủ đầu nó đi!
- Thật sự là không có vương pháp mà!
Trần Thái Trung chân đá tay đấm, không bao lâu sau, trên đất đã có bảy, tám người nằm rên hừ hừ.
Như thế này là đủ rồi. Đám dân công đều là người đi làm thuê, thấy người này mạnh mẽ như vậy, liền vội lui ra phía sau. Hiện trường bỗng trở lên im lặng hơn rất nhiều.
- Sao còn không gọi điện thoại?
Trần Thái Trung quay lại nhìn Mông Hiểu Diễm. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện phải vào cục cảnh sát lấy lời khai, trong lòng hắn cảm thấy phát ngấy. Gần đây, cục cảnh sát ở Trung Quốc lẫn nước ngoài, hắn đi vào cũng khá nhiều rồi đấy thôi?
Không phải ngày nào cũng vào cục cảnh sát chứ, nghĩ như vậy, hắn lại thở dài trong lòng!
- Chú Vương đi Tố Ba họp rồi.
Mông Hiểu Diễm chán nản bỏ điện thoại xuống, bĩu môi.
- Chú ấy nói, sẽ lâp tức phái người tới đây, nhưng chúng ta… lấy danh nghĩa gì để kiện bọn họ?
- Hừ, đâu cần danh nghĩa gì?
Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng, thân mình nhảy mạnh lên, bắt lấy một tên dân công có ý đồ chạy trốn, vung tay lên, tên dân công kia liền bay trở về, ước chừng sáu, bảy mét mới rơi xuống quằn quại trên mặt đất.
Chỉ cần là mình có lý, thì đừng nói là chống lại dân công, cho dù là chống lại cán bộ địa phương, thì gặp hắn cũng phải gục. Danh nghĩa? Thứ đồ chơi kia vốn là có thể có, có thể không.
- Vậy thì anh cũng ra tay nhẹ thôi à.
Mông Hiểu Diễm bản tính lương thiện, thấy người kia vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, có chút không đành lòng.
- Cho dù là đánh người xấu, thì anh cũng vẫn phải chịu trách nhiệm mà…
- Ai biết y có phải là tội phạm bỏ trốn giả trang dân công hay không?
Trần Thái Trung làm Bí thư đảng ủy Công an mấy tháng cũng không phải là làm không. Hắn biết rõ đội ngũ dân công chính là long xà hỗn tạp.
- Hiểu Diễm, người tốt không phải là làm như vậy.
Không bao lâu sau, cảnh sát tới, để phòng ngừa bạo động, cả đại đội ước chừng có hơn sáu mươi người tới đây, mà hay hơn nữa, người dẫn đội lại chính là Phó cục trưởng Lưu Đông Khải. Nguyên bản, chuyện này không cần ông ta ra mặt, thế nhưng Vương Hoành Vĩ lại gọi điện nói là ở trường trung học đã xảy ra sự kiện có tính chất tập thể, vì tỏ vẻ coi trọng, cho nên Phó cục trưởng phải ra mặt là chuyện bình thường.
Vừa thấy Trần Thái Trung, Phó cục trưởng Lưu nhất thời lảo đảo vài vòng. Củ chuối thật, sao lại là tên ôn thần này? Vận khí của tôi gần đây sao lại không được tốt như vậy?
Cho dù đau đầu, nhưng ông ta vẫn phải tiến lên tiếp đón.
- Ha ha, Trưởng phòng Trần, đã lâu không gặp. Đúng rồi… ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Chuyện này…
Trần Thái Trung phiền não gãi đầu, hắn thật sự không có cách nào giải thích rõ ràng, không biết nói thế nào, đành quay đầu nhìn về phía Mông Hiểu Diễm.
- Tôi cũng chỉ là tùy tiện đi dạo một chút, đến trường trung học…
- Chủ nhiệm Mông, hay là cô nói đi…
Nghe Mông Hiểu Diễm giải thích xong, Lưu Đông Khải ngơ ngác đứng đó mất nửa ngày. Nói thật, ông ta cũng không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, quan hệ nhân quả trong chuyện này, thật sự là hơi kỳ quái.
- Cô giáo Mông, ý của cô là nói, đội thi công này là đến trường học tìm cô đòi tiền…
Lưu Đông Khải không ngừng suy nghĩ, lắp bắp kết luận.
- Bọn họ tìm được cô, cô nói mặc kệ, cho nên bọn họ liền vây cô lại, mà cô… là Chủ nhiệm Giáo dục chứ không phải là trưởng phòng hành chính tổng hợp phải không?
- Đúng vậy.
Mông Hiểu Diễm mở to mắt nhìn ông ta, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
- Bọn họ làm học sinh của tôi hoảng sợ.
Chuyện lộn xộn của tên ôn thần này, luôn luôn kỳ quái như vậy! Lưu Đông Khải hơi phát điên, hơn nữa, đám dân công tuy rằng có nhiều người, nhưng kẻ đánh người và kẻ báo cảnh sát lại là cùng một phe. Này, này… chuyện này, tôi nên xử lý như thế nào đây?
Thôi được rồi, dù sao Cục trưởng Vương đã lên tiếng, chỉ cần làm theo là được. Phó cục trưởng Lưu rốt cuộc nghĩ ra được phương pháp, nhưng ngay sau đó, ông ta lại ý thức được một vấn đề, một vấn đề rất quan trọng.
- Hai người…rốt cuộc là ai đã gọi điện cho Cục trưởng Vương?
Người có thể khiến Vương Hoành Vĩ ra lệnh từ xa, quả thực là không nhiều lắm.
- Là tôi.
Mông Hiểu Diễm tất nhiên là đứng ra nhận.
Đây là bí mật nhỏ của Cục trưởng Vương? Đầu Lưu Đông Khải càng ngày càng đau, nhưng… Trần Thái Trung cũng đang ở chỗ này, tính sao đây?
- Thái Trung, Cục trưởng Vương có biết cậu đang ở đây không?
Cũng không thể nói ông ta sao lại có ý nghĩ xấu, bởi ông ta biết rất rõ, ở thành phố Phượng Hoàng có thể điều động được cục trưởng nhà mình, cũng chỉ có mấy người thôi. Mà Mông Hiểu Diễm tuyệt đối không phải là một trong số đó, vả lại còn trẻ đẹp như thế.
- Ông ấy làm sao biết được?
Trần Thái Trung khó hiểu nhìn ông ta một cái.
- Còn ông thì phải bắt người đi thôi, đúng rồi… tôi thật sự lười đến Cục cảnh sát, ông nói có được hay không?
Người này… chính là nền tảng của Vương Hoành Vĩ sao? Nghĩ đến khả năng đó, Lưu Đông Khải hận là chính mình hôm nay không thể không qua đây. Đương nhiên, ông ta không có thiện cảm gì với Trần Thái Trung, nếu như tên họ Trần này mà bị trừng trị đến mức không trở mình lại được nữa, thì ông ta cũng không ngại chà đạp thêm một cước.
Nhưng, Cục trưởng Vương có thể đấu lại Trần Thái Trung hay sao? Ngẫm lại, ngay cả Tần Tiểu Phương cũng có chút kiêng kỵ người này, nên Lưu Đông Khải vẫn phải lý trí mà quyết định, không nhảy vào vũng nước đục này.
- Ha ha, cậu không đi cũng được thôi, dù sao, muốn tìm cậu cũng rất dễ.
Nói xong, ông ta quay lại nhìn về phía Mông Hiểu Diễm.
- Tuy nhiên, phải phiền Chủ nhiệm Mông vất vả đi một chuyến. Cô yên tâm, sẽ không làm trễ nải thời gian của cô đâu.
Mặt kệ cô gái này có phải là bí mật nhỏ của Cục trưởng Vương hay không, chỉ dựa vào chuyện người ta có thể điều khiển được Vương Hoành Vĩ, thì đã đủ khiến cho Lưu Đông Khải phải bỏ công ra nịnh nọt.
Chuyện này, Đào lão nhị bất chấp.
- Dựa vào cái gì? Có cảnh sát như mấy ông sao? Kẻ đánh người không phải đến cục cảnh sát mà người bị đánh như chúng tôi ngược lại phải đi?
- Tôi phạt, anh nói nhiều quá đó!
Một tên cảnh sát đi đến, đá cho y một cước.
- Biểu tình trái phép, tụ tập gây rối, anh còn cãi lý sao?
Nhóm cảnh sát đang ầm ầm áp giải đám người lên xe thì có một chiếc xe đi tới, từ trong xe có một người bước xuống.
- Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đồng chí cảnh sát, chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi.
Người đến chính là Hiệu trưởng của trường trung học Giáp Ba!
Giáp Ba đã điều hành trường học lâu như vậy, khẳng định là cũng có tâm phúc. Khi ông ta nghe nói hai anh em họ Đào dẫn người đến trường, trong lòng mơ hồ đã cảm thấy là chuyện lớn không ổn.
Tuy nhiên, lúc đó, trong lòng ông ta vẫn có chút tâm lý cầu may, hy vọng Mông Hiểu Diễm trẻ tuổi không làm hỏng việc, có thể đạt thành hiệp nghị nào đó với đối phương, nhưng khi vừa nghe nói đến đánh nhau, ông ta liền cuống cuồng chạy đến trường học.
Đuổi nhanh đến đây nhưng tiếc là xe của ông ta vẫn đến chậm một bước, vẫn đến sau xe cảnh sát. Không có biện pháp, đây chính là chênh lệch giữa xe có còi cảnh sát và xe không có còi cảnh sát.
Nếu như có thể lựa chọn, Giáp Ba tuyệt đối sẽ không để cục cảnh sát dính líu vào trong chuyện này. Sự kiện mang tính chất tập thể vốn đã dễ kiến cho người khác chú ý, giờ lại thêm cảnh sát nhúng tay vào, thì thật khó có thể khiến cho nhiều chuyện không bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Ông ta thà tách Mông Hiểu Diễm ra khỏi chuyện này cũng sẽ không bao giờ muốn làm lớn chuyện lên. Dù sao, cô giáo Mông cũng sẽ không đối phó bản thân mình. Thế nhưng tính toán thế nào cũng không tính được cảnh sát sẽ vì sự kiện mang tính chất tập thể này mà chạy tới đây.
Như vậy, chuyện này có khả năng sẽ khiến cho nhiều người chú ý. Ông ta thật hơi hối hận, sớm biết như vậy thì đã không dựa cột mà đi nịnh bợ Mông Hiểu Diễm!
Tôi cũng rất mong là ông đứng ra thay mặt giải quyết à. Lưu Đông Khải thở dài về phía Giáp Ba. Tuy nhiên, quyền hạn này, hiện tại lại không nằm trong tay tôi.
Nghĩ đến đây, Lưu Đông Khải quay lại nhìn Mông Hiểu Diễm.
- Chủ nhiệm Mông, ý của cô là?
- Ý của tôi là chuyện này không thể cứ chấm dứt như vậy.
Nghĩ tới học sinh của mình, cộng thêm nếu như hôm nay không có Trần Thái Trung ở đây thì bản thân mình chắc chắn khó tránh được phiền toái, Mông Hiểu Diễm liền không khách khí đánh tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui