Quan Tiên


Đám người này quả thực còn đảo ngược trắng đen hơn cả tôi. Nhất thời Trần Thái Trung hơi tức giận. Tuy nhiên bình tĩnh mà suy nghĩ lại, hắn không thể không thừa nhận, trong hệ thống cảnh sát, Thường Tam đúng là có thể làm được tay mắt thông thiên.
Tối thiểu, tại phân cục Thanh Hồ, tên này cũng đã ăn quá nhiều rồi. Thế mà dám thu số thuốc phiện, gian lận thay bằng một khối xà phòng. Hơn nữa, đây là tình trạng cố tình làm khó đồn Trưởng công an
- Bên lão Triệu nói thế nào?
Hắn có chút quan tâm người bạn của Cổ Hân.
- Thường Tam có nói đứng ra không, nói đối phó y?
- Y dám!
Cổ Hân hừ lạnh nhạt.
- Thường Tam là cái thá gì chứ, trả thù cảnh sát?
Dù y dám làm cũng không dám lên tiếng. Hơn nữa, y trả thù lão Triệu, cũng là chuyện của ngày tháng sau này thôi. Tôi đã nói với lão Triệu rồi, qua một thời gian tôi giúp y, Triệu Đại Đình chắc sẽ yên tâm. Bên cạnh đó… Phía sau tôi không phải còn có anh sao?
- Này, lão Cổ anh giúp tôi nhận à? Chê việc của tôi còn chưa đủ nhiều sao?
Trần Thái Trung thổi phù một tiếng. Hắn không muốn quản tên Triệu Đại Đình, nhưng đồn trưởng Cổ lại đưa hắn lên vị trí cao như mãnh liệt vậy. Thế thì… nhúng vào cũng đã nhúng vào rồi, dù sao cũng là bản thân lợi dụng người ta trước.
- Dự đoán là trò quái quỷ của phòng kĩ thuật Tây Môn trai.
Cổ Hân tự nhiên biết, Trưởng phòng Trần đó là khiêm tốn đấy. Có lẽ Thái Trung không mấy hiểu rõ, nhưng khi bắt tay vào việc đều rất chú ý, bản thân nhấn mạnh lời nói thỉnh cầu, hắn cũng không thể mặc kệ lão Triệu.
- Triệu Đại Đình nói rồi. Tên kia cùng với Tiểu Vương chột mắt là láng giềng cũ với nhau. Quan hệ rất ư là tốt.
Tiểu Vương chột mắt là một người có tài khác của Thường Tam, mọi người xưng là “Tiểu Vương gia”, những người không hợp với y, vì một mắt của y bị hỏng do bình xịt gây nên, nên chế nhạo là chột mắt.
Sau khi gác điện thoại, trong lòng Trần Thái Trung không mấy dễ chịu, nghĩ bản thân đã cực khổ thế nào không muốn số thuốc phiện truyền ra ngoài. Thế mà Tây Môn trai gì đó ngược lại dám dùng thủ đoạn gian lận để đổi lấy thuốc phiện. Kiêu căng của Thường Tam, cũng đúng là không phải kiểu ngang ngược bình thường.
Cũng may, ngày tháng tốt lành của họ, đúng là chấm dứt rồi. Hắn oán hận nói thầm hai câu, liền suy nghĩ, cảnh sát, rốt cuộc có cần báo không?
Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Trần Thái Trung, bản thân hắn không quan tâm đến mới hợp lí. Ngồi yên là không thể rồi. Nhưng ít ra thoạt nhìn là một người ngoài cuộc. Đúng vậy, danh tiếng của hắn đã tiêu rồi. Hắn không muốn tiêu nữa, chỉ có địa vị trên cao, lúc ra tay mới không khiến người khác chú ý.
Nhưng mà, vụ việc xà phòng đổi thuốc phiện đã nhắc nhở hắn. Những gì Thường Tam có thể làm được, có lẽ nhiều hơn những gì hắn nghĩ. Hắn không thể không tham gia rồi. Hơn nữa, sản nghiệp của Đinh Tiểu Ninh đã bị thiệt hại, không báo cảnh sát cũng không hợp tình lí.
Đinh Tiểu Ninh ra mặt rồi, hắn có thể không ra mặt sao? Tuy cô gái này có chút kinh nghiệm xã hội, nhưng khả năng giao tiếp với cảnh sát và chính phủ nhà nước, chắc hẳn vẫn có khiếm khuyết, hắn thực sự lo lắng.
Đợi đến khi hắn đến khách sạn Hoa Đô, Đinh Tiểu Ninh đã thu xếp hết đang đứng đợi hắn. Cô ấy đã thay trang phục khác trong hôm nay.
Áo trên là chiếc áo bó sát người màu đỏ tía cộng thêm chiếc quần màu đen bó sát chân ống rộng, bên hông eo là chiếc thắt lưng, phần chân là đôi giày da màu trắng, khoác ngoài màu trắng, trông rất trang nhã.
- Chỗ Mã Phong Tử, nhân viên của em có bị thương không?
Không để ý đến cái nhìn của người đi đường, Đinh Tiểu Ninh thoải mái bước lên xe Lincoln. Cô đã bắt đầu thử đi vào nhân vật, khởi đầu bằng một tâm trạng tốt.
- Xem một chuyến là biết ngay thôi.
Trần Thái Trung kéo cô dạo quanh một vòng trước cửa xưởng sửa xe. Thường Tam tiếp đãi cũng rất đúng chỗ, hiện giờ trong xưởng không có cảnh sát xuất hiện.
Nhìn thoáng qua, trên mặt đất đầy gạch vỡ ngói vỡ, Trần Thái Trung quẹo tay lái, chạy như tên bắn về hướng phân cục Hồ Tây.
Cảnh sát phòng trực ban đưa họ đến thẳng khoa an ninh. Cảnh sát trưởng họ Cơ, thái độ xem như tạm được, y nhìn Đinh Tiểu Ninh từ trên xuống,
- Nghe nói hai vị đến báo án? Vụ án gì?
- Tôi là Tổng giám đốc của xưởng sửa xe Hợp Lực.
Vẻ mặt của Đinh Tiểu Ninh vô cùng bình tĩnh. Nhưng mà trong lòng của cô ít nhiều cũng có chút không thoải mái. Ngày xưa lúc còn chơi chiêu “Tiên nhân khiêu”, cũng không thiếu giao tiếp với cảnh sát, có hai lần suýt tí nữa bỏ màng trinh lại đồn cảnh sát. Cho nên, ngay cả có Trần Thái Trung đi cùng, trong lòng cô cũng khó tránh khỏi một chút khó xử.
- Xưởng của tôi, sáng nay đã bị người ta đập phá. Tổn thất rất nghiêm trọng. Cho nên, tôi yêu cầu lập hồ sơ điều tra, nghiêm khắc đả kích những phần tử kiêu ngạo bất hợp pháp, trả lại mảnh trời trong xanh cho toàn bộ người dân.
Cảnh sát trưởng Cơ đột nhiên sửng sốt khi nghe được lời này, y nhìn Đinh Tiểu Ninh từ trên xuống dưới, liền chau mày lại
- Cô bé mấy tuổi rồi? Cái xưởng đó cô bé đã đầu tư bao nhiêu?
- Đầu tư vào xưởng không nhiều, dựa theo cổ phần chia ra.
Đinh Tiểu Ninh hơi lạ so với câu hỏi của đối phương.
- Tôi đã qua mười tám tuổi rồi. Thế nào, không thể đầu tư ột nhà xưởng sao?
- Nhưng mà, cô lấy đâu ra tiền?
Thần sắc của Cảnh sát Cơ rất bình tĩnh, giống như đang trò chuyện vậy.
- Tình huống của tôi dễ lập hồ sơ mà.
- Tôi nói là, hiện tại đang khẩn cấp, nên đến hiện trường kiểm tra chứ?
Trần Thái Trung không nhịn được, hắn liếc ngang Cảnh sát trưởng Cơ.
- Nói chuyện ở đây, có thể lập hồ sơ sao?
- Đồng chí này, sao anh lại có thể nói như vậy?
Thái độ của Cảnh sát trưởng Cơ cũng không tồi, không để ý đến giọng điệu kì quái của Trần Thái Trung.
- Không phải bây giờ tôi đang tìm hiểu tình trạng hay sao? Anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát, làm thế nào thì trong lòng tôi hiểu rõ.
- Cảnh sát thì tôi chưa làm qua. Nhưng tôi từng là Bí thư Đảng ủy công an.
Trần Thái Trung giương cằm lên, khinh miệt cười một tiếng
- Phân cục Hồ Tây, chính là làm việc như vậy à?
Cảnh sát trưởng Cơ hơi sửng sốt. Tuy nhiên cũng không hỏi thân phận của Trần Thái Trung. Y suy tư một hồi, cầm lấy điện thoại trên bàn.
- Vậy được rồi, tôi sắp xếp một chút. Đồng chí này, anh có thể cùng với người của đội cảnh sát hình sự đến hiện trường, có ý kiến gì anh cứ đề ra…
- Còn về phần cô…
Cảnh sát trưởng Cơ quay sang nhìn Đinh Tiểu Ninh.
- Có mang theo chứng minh thư không? Ở lại đây để thuật lại tình hình. Tư liệu của người báo án, chúng tôi cũng phải lưu trữ lại.
- Anh Trần…
Đinh Tiểu Ninh có chút sợ hãi, quay đầu nhìn Trần Thái Trung.
- Tôi không đến hiện trường nữa.
Trần Thái Trung sao lại nghe lời ra lệnh của y chứ? Để Đinh Tiểu Ninh ở lại, nếu chẳng may bị người khác hỏi được gì, hoặc bị người ta hướng dẫn ác ý. Vậy chẳng phải lại thêm phiền toái sao? Cũng may hắn cũng từng có thời gian làm qua công việc Đảng ủy công an. Có bản thân ở đây, tất nhiên sẽ ổn thỏa rất nhiều.
- Nhân viên của xưởng sửa xe đều ở đấy cả. Các anh cứ tùy tiện điều tra. Đúng rồi, vì muốn bảo vệ tài sản công ty không bị tổn thất thêm bước nữa, họ có khả năng sẽ tự vệ.
Sau khi sự việc xảy ra, Mã Phong Tử lại nổi lên pháp bảo “Chiến thuật biển người”. Hơn nữa, do nhà xưởng bị đập phá trước, y đã chiếm lý. Như vậy, dân chúng “tự phát” chuẩn bị một số dao gậy côn, để dự phòng có khả năng bị tấn công lần hai. Đó cũng có thể cho qua được.
- À? Vậy các anh cũng có thể tự vệ rồi, còn muốn cảnh sát để làm gì chứ?
Lời nói lúc này của Cảnh sát Cơ, có chút hơi quái lạ.
- Vậy các anh tự tìm hung thủ đi, kinh phí mà chúng tôi phá án, cũng không phải khá giả ấy.
Nói thật, y không phải là người dễ nói chuyện. Chỉ là, y luôn nghi ngờ người ngồi ngay trước mặt mình là thần thánh phương nào, cho nên lúc nói chuyện vẫn không nhanh không chậm, nhằm để đối phương không có cơ hội nắm được nhược điểm của bản thân.
Đợi đến khi Trần mỗ y tiết lộ bản thân từng làm Bí thư Đảng ủy công an, Đinh Tiểu Ninh lại xưng là “Anh Trần”, cảnh sát trưởng Cơ cũng đã hiểu rõ, đây chính là tên ôn thần trong truyền thuyết, bản thân càng phải cẩn thận gấp bội.
Nhưng nghe đến đây, y thật sự không thể chịu đựng được nữa, đành phải nói vài câu mỉa mai. Dù sao, lời nói này không có sơ sót nào, chỉ là biểu đạt một ý rõ ràng: họ Cơ tôi không mấy thiện cảm với anh.
- Lời này của anh, ý là không muốn lập hồ sơ? Hay là, anh muốn xưởng sửa xe Hợp Lực tài trợ kinh phí phá án?
Trần Thái Trung không chịu nổi bị kích, một cảnh sát trưởng nhỏ nhoi dám lên mặt với ta?
- Quả thật kinh phí hơi eo hẹp.
Cảnh sát trưởng Cơ chầm chậm gật đầu,
- Các anh đồng ý tài trợ thì quá tốt rồi. Như vậy, vụ án cũng sẽ giải quyết được nhanh...
Đối với thủ đoạn khất thực của đám cảnh sát, Trần Thái Trung nghe qua rất nhiều rất nhiều rồi, nghe vậy liền cười một tiếng
- Có phải không tài trợ, ngay cả tiền đổ xăng đến xưởng sửa xe các anh cũng không đủ?
- Phí đổ xăng là eo hẹp, khả năng không thể đến… cũng có thể.
Lời nói của Cảnh sát trưởng Cơ có bài bản hẳn hoi. Tuy có chút ngụy biện, nhưng đây chính là nguyên tắc trong nghề, có lên tới cấp trên thì y cũng không sợ.
Nói trắng ra, y vô cùng hiểu rõ, rốt cuộc nhà xưởng sửa xe xảy ra chuyện gì. Đơn giản chỉ là ân oán giữa hai nhóm du côn thôi. Họ Trần anh xem như là ôn thần, cho dù tìm được một người đứng ra làm Chủ tịch hội đồng, vậy thì làm được gì?
Chuyện của xã hội đen, tốt nhất nên do hắc đạo tự giải quyết.Anh đúng là ôn thần, nhưng anh lại gây tai họa đến Thường Tam sao? Hắc đạo không gây chuyện được với người ta, không có mạng mà gây rắc rối với cảnh sát, anh nghĩ người tốt như anh lại sống tốt hơn người khác sao?
- Vậy anh không muốn lập vụ án rồi, đúng không?
Trần Thái Trung rất vui vẻ cười lên.
- Ha ha, có lẽ tôi có thể lý giải được, phải không Cảnh sát trưởng Cơ?
Nụ cười này… Nó lại xuất hiện nữa. Trái tim của Đinh Tiểu Ninh, nhất thời lại run lên.
- Vụ án của anh, lập hay không cũng được mà? Trưởng phòng Trần?
Cảnh sát trưởng Cơ có chút chịu không nổi nữa. Cuối cùng đã nói lên thân phận của Trần Thái Trung,
- Tính chất của sự việc này, anh rõ hơn cả tôi, anh muốn lập… vậy thì cứ lập thôi.
- Cái gì tôi cũng không hiểu.
Trần Thái Trung lắc đầu, một mực phủ nhận cách nói của Cảnh sát trưởng Cơ,
- Tôi chỉ hỏi anh một câu, vụ án này, rốt cuộc anh muốn lập hay không lập?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui