Quan Tiên

- Ai nói không phải chứ?
Nghe Chủ tịch thành phố đánh giá Trần Thái Trung như thế, Trương Khai Phong cũng phải cười cay đắng,
- Vận mệnh của tên kia, đúng là rất đặc biệt, ai ở bên trên hắn, đều khó tránh khỏi xui xẻo.
Lúc nói những lời này, y lại không nén nổi tình cảm bỗng dưng nhớ tới cậu em vợ mình, cũng không phải là, mới được cử đến đồn công an của một khu kinh tế nhỏ, đã sửa sang đến nỗi cậu em vợ mặt tro mày xám, khiến cho vợ còn nhắc mãi với mình đến mấy ngày, may mà lúc đó mình còn ổn thỏa vững chắc, không có phản ứng quá khích nào hết.
- Những lời anh thế này là không đúng rồi, Khai Phong.
Đoàn Vệ Hoa bắt đầu nói những lời thấm thía mà chỉ bảo y:
- Thân là Đảng viên Đảng Cộng Sản, không nên nói những thứ số phận quỷ thần gì gì đó, truyền ra ngoài lại chịu ảnh hưởng không tốt.
Nói là nói như thế, sau khi gác điện thoại, Chủ tịch thành phố Đoàn do dự một lát, lại cầm điện thoại lên,
- Thiến Thiến à? Tôi là ai? Tôi là cha nuôi của con! Ha ha, tốt, cha hỏi con một chuyện, số điện thoại của Trần Thái Trung bạn học con là bao nhiêu?
Âm lượng của Dương Thiến vốn rất thấp, nghe thấy những lời này liền cao lên mấy phần:
- À, cha nuôi, vừa nãy Trần Thái Trung còn nói với con, muốn nhờ con nói với cha một chuyện, nhưng chúng con đang họp, con nói việc không liên quan nhiều đến cha, còn nói họp xong sẽ nói với cha…
Sau khi gác điện thoại với Vương Hoành Vĩ, Trần Thái Trung coi như là chuyện hôm nay đã làm xong hết rồi, lái xe đi tìm Thập Thất, Thập Thất người này hiện nay tiếng tăm không nhỏ, với người của Thường Tam cũng biết rõ ràng, họ Trần hắn định bắt y lập danh sách
Nếu đã xuống tay, thì phải độc ác một chút bắt gọn tất cả, tránh lưu lại hậu quả gì, chuyện này vốn là do Mã Phong Tử làm, là thích hợp nhất. Chỉ có điều y vẫn còn đang ngồi xổm ở nhà giam, nếu nói về kiến thức, Thập Thất quả thực cũng không thua kém Phong Tử nhiều.
Nhưng, có mười mét ngắn ngủi như vậy, không ngờ là làm thế nào cũng mãi không tới nơi, di động của hắn y như con mèo đực gọi tình kêu không ngừng nghỉ.
Người gọi điện đến đầu tiên, lại là người mà Trần Thái Trung không thể nào ngờ tới, không ngờ là Trương Khai Phong, mở miệng ra là đầy oán hận:
- Thái Trung, nhà anh thật là không suy nghĩ, quậy Thường Tam thì thôi, phải biết chuyện này có liên quan đến Thụy Viễn, ông anh như tôi nói gì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được?
Những lời này tuy có chút nói vuốt đuôi, nhưng vẫn rất công bằng, Trương Khai Phong còn chỉ chỗ hối lộ, tạo sự thân thiết với Lão Hoàng, lần này Trần Thái Trung xử lý Thường Tam, quả thực là không nói với y là có quan hệ đến Thụy Viễn.
Cho nên lời của y. Không thể tính sai.
Trần Thái Trung sớm đã được lĩnh giáo bản lãnh của vị này, trong mắt hắn, Trương Khai Phong là người cẩn thận dè dặt, nhưng quan hệ của người này với hắn cũng được coi là không tồi, hơn nữa lần trước người ta không muốn điều tra Đế Vương Cung, nguyên nhân bày ra rất rõ ràng, nói cũng là lời nói thật xuất phát từ nội tâm.
Cho nên, oán hận của họ Trần với y, quả thực cũng không quá lớn, vừa nghe những lời này, liền không ngại phản bác là:
- Chủ tịch Quận Khai Phong. Lần này, anh cũng không cần cùng tôi xé to chuyện như thế, đồng ý tôi một chuyện, sau này tôi giúp anh đỡ chuyện của Thường Tam.
- Xì, xem anh nói kìa, coi như là anh không giúp đỡ, ông anh như tôi sẽ không giúp anh nữa sao?
Trương Khai Phong hung hăng nói. Tỏ vẻ khó chịu của bản thân:
- Có chuyện cứ nói, hai anh em ta xa lạ gì chứ?
Thật ra, sự việc Thường Tam xảy ra, cơ bản tìm không ra Trương Khai Phong đứng đầu, tuy nhiên Đế Vương Cung và khách sạn Kinh Hoa lại ở cùng quận Thanh Hồ, đây cũng là sự thật không thể chối cãi, chủ tịch Quận Trương trước kia từ chối Trần Thái Trung, tuy ông ấy biết, quan hệ giữa bản thân ông và Trần Thái Trung, hắn sẽ không đặc biệt làm phiền đến ông, nhưng… trong trường hợp tiếp đón, luôn phải đả động đến.
- Ừ, là như thế này, tôi vừa có một cô bạn gái, cô ấy cũng không có hứng làm chuyện này, anh đem cho tôi Đế Vương Cung, tôi sẽ không giận dữ với anh nữa
Trần Thái Trung khẽ cười:
- Hơn nữa, cũng không oai miệng với Thụy Viễn nữa.
- À, Đế Vương Cung?
Trương Khai Phong có chút nhức đầu, y vừa nghe Thường Tam gặp chuyện không may, việc nghĩ đến đầu tiên là bỏ qua sự thanh bạch của chính mình, tiếp theo là tiếp nhận sản nghiệp của Thường lão Tam,
- Nơi đó… à, khách sạn Kinh Hoa thế nào? Anh có bạn gái, người anh như tôi cũng đâu phải là người cô đơn?
Cái tên này, chẳng qua chỉ là một trưởng phòng nhỏ nhoi, lại dám nuốt miếng cơm lớn như vậy? Trong lòng chủ tịch Quận Trương quả thực có chút buồn bực khó chịu, đương nhiên, ông cũng biết, nói thực ra, với thế lực của họ Trần hắn, quả thực là cũng có tư cách nói như vậy, cấp bậc chỉ là nhỏ, thực lực mới là thứ quyết định hết thảy.
- Cái đó cũng được, tuy nhiên, bên Thụy Viễn, tự anh đi xử lý đi, ha ha
Trần Thái Trung cất tiếng cười to, vừa nghĩ đến cái bụng to mọng của Trương Khai Phong, không ngờ cũng có bạn gái, hắn quả thực không thể tưởng tượng được, bạn gái như thế nào, mới có thể chịu được cân nặng của Trương Khai Phong.
Hơn nữa, cái bụng to như thế, muốn cắm vào… cũng phải nữ ở trên mới được chứ? Khách sạn kinh Hoa về điểm này rất béo bở.
Không đủ để xem đâu.
- Xì, sao tiểu Trần anh lại như thế?
Trương Khai Phong bắt đầu nói dông dài, trong sự việc xảy ra ngày hôm nay, trách nhiệm của y là nhỏ nhất, gần như không có, cho nên y mới là người đầu tiên gọi điện cho Trần Thái Trung, nếu có thời gian rỗi, y lại có thể tán gẫu một trận.
- Đế Vương Cung cũng không phải một mình tôi muốn, chỗ đó, Đoàn Vệ Dân nhắc rất nhiều lần với tôi, anh cũng biết, y có tật xấu đó, anh cũng đừng làm khó tôi được không?
Đoàn Vệ Dân háo sắc, đó là điều toàn bộ chốn quan trường thành phố Phượng Hoàng này đều biết, danh tiếng của y thậm chí còn ảnh hưởng đến Đoàn Vệ Hoa anh trai gã, danh tiếng “Đoàn háo sắc”, nhưng lớn hơn, Trương Khai Phong muốn Đế Vương Cung, quả thực không phải chỉ vì suy nghĩ ột mình y.
- Tính tính toán toán, vậy là số tôi xui xẻo rồi
Trần Thái Trung vừa nghe thấy vậy, cũng chẳng nóng nảy, với Đoàn Vệ Dân, trong lòng hắn ít nhiều vẫn còn chút điềm cảm kích, chỉ nói đến sự chiếu cố ở cuộc thi công chức và sự dạy bảo ở cửa hàng bách hóa, đã khiến hắn không thể giận được rồi.
Đúng vậy, phụ nữ của hắn, Bí thư quận Quận Hoành Sơn Ngô Ngôn, không đội trời chung với Đoàn Vệ Dân, tuy nhiên, khi Phó trưởng ban Đoàn háo sắc làm phiền đồng chí Ngô, y chẳng phải là có người nâng đỡ sao? Tự nhiên lại lôi cái gì mà ân oán.
Ngươc lại là Ngô Ngôn, cô nói xem cô là một cô gái xinh đẹp, vào quan trường để làm gì.
- Vậy nói chắc chắn rồi nhé, khách sạn Kinh Hoa, anh Trương, nếu có cái gì thay đổi, tôi sẽ… Ha, nói xấu anh với Thụy Viễn!
- Ha, Thái Trung ơi là Thái Trung, bây giờ anh càng học lại càng hỏng.
Trương Khai Phong cũng cười lớn:
- Tuy nhiên, việc này ông anh này nhận cái tình của cậu, hôm khác mời cậu uống rượu.
Vừa gác điện thoại của Trương Khai Phong, điện thoại của Cổ Hân đã tới:
- Thái Trung, bổ nhiệm xuống rồi, vậy tôi… Bây giờ ở phân cục, lão Lý cũng lên rồi, y nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi thật, nếu không thì bảo y đi đổ thêm cho Thường Tam ít phiền phức đi?
Quan mới nhậm chức, tiếp giao cũng phải mấy ngày, tư thế lúc này, Cổ Hân tiếp lại sạp trong thay Phó Vũ, thế nào cũng phải chuyển đến sau kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, chỉ là, mới nhận chức còn chưa kịp ngồi vào chỗ, Cổ Hân quả thực không dám hô mưa gọi gió, nhưng Phó đồn trưởng Lý là phù chính, không tồn tại vấn đề này, sắp tới có Cục trưởng Cổ bao che y, ai lại chán sống dám nói gì chứ?
- Ừ, kia gì, anh gọi điện đến đúng lúc, tôi đang muốn tìm anh bàn mấy việc.
Trần Thái Trung cũng chẳng quan tâm y làm ở phân cục:
- Dù sao cái ghế này anh hôm nay ngồi vào được rồi, nói với anh một tiếng, nói nhỏ thôi… gió đổi hướng rồi.
- Gió đổi hướng?
Cổ Hân thấp giọng khẽ nói một câu, liền chợt phản ứng lại:
- Có thể bắt Thường Tam?
- Ừ ừ, chuyện này không cần anh quản.
Trần Thái Trung lắc lắc đầu,
- Bây giờ tin tức vẫn chưa lọt ra ngoài, lão Cổ, đến phân cục Hồ Tây thăm Mã Phong Tử giúp tôi, tiện thể gửi lời đến anh ấy, đừng để những phút cuối cùng lộ ra những gì không nên nói, sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
- Ồ, chuyện này anh yên tâm, tôi lập tức gọi điện cho lão Lý ở Hồ Tây.
Cổ Hân vừa nghe chuyện nhỏ này, cũng là không đề trong lòng, Mã Phong Tử đó cũng là tên hàng năm đấu trí đọ dũng với cảnh sát, mới một lần bắt chuyện đã thông suốt ý nghĩ.
- Ai, lão Cổ, sao anh lại thế.
Trần Thái Trung có chút không hài lòng thái độ của y, bổ nhiệm xuống, lời anh đây nói lại không có ích nữa sao? Lúc lật Hùng Mậu, sao anh tự mình đích thân đi? Lão Lý lăn lộn ở Hồ Tây, biết chuyện này, còn không chắc sẽ nói với ai, Mã Phong Tử thật là đi theo tôi.
Cổ Hân thật không nghĩ tự mình đi, mặc kệ nói như thế nào, Mã Phong Tử là lưu manh, y là cảnh sát, lọt vào mắt người khác lại không hay, nhưng Trần Thái Trung lại nói thành thế này, y đành phải kiên trì giải thích:
- Nếu không tôi bảo Thập Thất đi, tôi đi quả thực rất bất tiện.
- Thôi đi, tùy anh thôi.
Trần Thái Trung phản ứng lại;
- Đúng rồi, anh có danh sách những thành viên của tập đoàn phạm tội Thường Tam không? Tôi muốn cái này…
Vừa gác điện thoại của Cổ Hân xuống, điện thoại của Mông Hiểu Diễm lại đến, lần này, cô là thuần túy quan tâm hắn, muốn biết rốt cục xảy ra chuyện gì, khiến cho Vương Hoành Vĩ gọi điện thoại cho cô
Sau Mông Hiểu Diễm, lại là Chương Nghiêu Đông, thái độ của bí thư Chương rất rõ ràng:
- Anh Trần, thành phố đối với việc gần đây của anh, cho đánh giá rất cao, bây giờ giao cho anh một nhiệm vụ, liên quan đến việc nhà máy sửa xe Hợp Lực, cố gắng bố trí ổn thỏa cảm xúc của mọi người, trên tổ chức chờ xem biểu hiện của anh đó.
Trần Thái Trung vốn hơi ngấy những lời mệnh lệnh này, tuy nhiên, câu nói cuối cùng, trên tổ chức đợi xem biểu hiện của anh, lại khiến hắn có chút ngứa ngáy, đây là… anh đây lại có thể lên chức ư?
- Tốt lắm, tôi nhất định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn lập tức vỗ ngực cam đoan, chi có điều, trong lòng hắn vẫn còn ít nhiều khúc mắc:
- Tuy nhiên, cần có một quá trình, tôi sẽ làm hết sức mình…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui