Quan Tiên

Mọi người nhìn về phía có âm thanh vọng lại, lại nhìn thấy một người trung niên gầy gầy chạy lại:
- Mọi người cố gắng nói chuyện, đừng động thủ...
Vị này là tổng giám đốc nhà khách Phượng Hoàng, Trương Trí Tuệ, người cũng như tên, ông ta làm việc luôn luôn khéo đưa đẩy, năm đó, lúc Mông Thông đề bạt ông ta lên ông ta cũng là chạy ngũ trương, hiện giờ cơ bản cũng sắp xuống chức rồi.
Trong bảy tám năm, ông ta kinh doanh nhà khách Phượng Hoàng lúc nào cũng đông khách, quả thực như đã chiếm hết cả thiên hạ, căn bản chính là nói một không hai không thể mặc cả.
Đảng Hạng Vinh và Chương Nghiêu Đông không phải chưa động đến suy nghĩ của ông ta, chỉ có điều ngay từ đầu ông ta đã có Mông Thông che chở, đến sau này công tác tiếp đãi cũng làm nhiều hơn, thậm chí bây giờ còn có thể đứng bên tai lãnh đạo tỉnh, đến Chương Nghiêu Đông cũng thấy đau đầu với ông ta.
Tuy nhiên, tổng giám đốc Trương cũng có cái tốt, không làm việc bừa bãi, ở nhà còn có một mẫu ba ruộng, căn bản ông ta cũng chẳng có hại gì, nên Chương Nghiêu Đông cũng nhắm mắt cho qua, tùy ý ông ta.
Vừa nãy, Trương Trí Tuệ nghe bảo vệ nói, tập đoàn Trung Thiên đã đánh nhau với mấy người, còn có Trương Hãn và con trai của Nhung Diễm Mai mắc kẹt trong đó, cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, dù sao, Trương Hãn và Nhung Diễm Mai cũng chẳng quan tâm, thân ai người nấy lo, lại còn dám đánh nhau ở nhà khách Phượng Hoàng, ai chẳng có chút hậu thuẫn chứ?
Chuyện này Trương Trí Tuệ đã trải qua không ít —— mặc dù số lượng không phải là quá nhiều, nên ông ta cũng biết rõ, giờ mình đang đứng ngoài cuộc, vậy cần chọn ình một lập trường, đến cuối cùng không thể đắc tội với hai bên, đơn giản không bằng co rụt đầu lại, làm bộ không biết gì, đến lúc đó người khác có chỉ trích mình chỉ biết bình chân như vại, thì cũng chẳng có gì đáng nói.
Đương nhiên, chú ý sự phát triển của sự việc vẫn là cần thiết, do đó đến sau này, bảo vệ tại hiện trường tường thuật lại tình hình cho tổng giám đốc Trương qua điện thoại.
Đợi đến khi tổng giám đốc Trương nghe trưởng phòng kia không ngờ khiến cảnh sát kinh sợ, trong lòng lại rất ngạc nhiên, đành lén đến cầu thang thò đầu ra nhìn xem cảnh náo nhiệt: thành phố Phượng Hoàng... lại xuất hiện người nào rồi?
Lòng hiếu kì quả nhiên có thể hại chết mèo ~~ Trương Trí Tuệ nhìn ra, còn những người khác thì không nhìn rõ. Liền nhìn thấy Đường Diệc Huyên, nói thật giờ ông ta không thể bình chân như vại được, bất kể là công hay tư.
Về công, Đường Diệc Huyên là chị dâu của bí thư Tỉnh ủy Mông Nghệ, thân thế như vậy là quá rõ ràng, về tư, cựu bí thư Mông Thông cũng đã đề bạt ông ta, cũng đã bảo vệ ông ta, tổng giám đốc Trương có lẽ là không phải người tốt đẹp gì. Nhưng ân tình này ông ta vẫn rất nhớ.
Mẹ kiếp, sao hôm nay không có ai nhận ra bà cô này nhỉ? Tổng giám đốc Trương mừng thầm, may mà tôi nhìn thoáng qua, nếu không nếu như chuyện của cô Đường mà không thuận lợi thì chắc chắn sẽ mang tội danh thấy chết mà không cứu đổ hết lên đầu mình... Ừ, đại sảnh này, cần phải cải tạo một chút, phải lắp vài cái camera.
Nghĩ như vậy nhưng động tác của ông ta không chậm chạp, vừa hô to vừa chạy tới, khiến người phục vụ đứng bên cạnh nhìn tới lắc đầu.
Tổng giám đốc Trương tổng, không phải hơn năm mươi rồi sao? Sao có thể chạy nhanh như vậy?
Tổng giám đốc Trương là người mở ra nhà khách này, cũng chuyên môn phụ trách tiếp đãi chính phủ. Đúng là “ Sa gia” Lý A Khánh khởi xướng như vậy, “bày bàn bát tiên ra, chiêu đãi mười sáu phương”, luận tầm mắt và tin tức, so với người bình thường phải linh thông gấp vài lần, tập đoàn Trung Thiên là kiểu bối cảnh gì, ông ta cũng biết rất rõ.
Cho nên, ông ta cũng chẳng để ý những người bên cạnh, trực tiếp chạy đến bên Đường Diệc Huyên, cúi đầu khom lưng cười cười:
- Ha ha, chị Đường, chị tới rồi cũng không biết đường ra đón tiếp, may mà tôi vừa về, nếu không chẳng phải đã để bọn khốn bắt nạt chị rồi?
Tám mươi phần trăm người ở đây đều trợn tròn mắt, trong những người đang ăn cơm ở đây có rất nhiều người biết Trương Trí Tuệ, vừa thấy chủ tịch nhà khách đi ra, cúi đầu khom lưng hướng về phía người đàn bà xinh đẹp, liền không kịp phản ứng, chẳng biết có chuyện gì.
Tề Bân cũng biết Trương Trí Tuệ nhưng thấy tổng giám đốc Trương cũng chẳng để ý gì tới mình, nên cũng chợt chạnh lòng, tự nhiên thấy đau đầu, hỏng rồi, người phụ nữ này, lai lịch rất lớn sao?
Lúc này, Trần Thái Trung đã buông tha cho tổng giám đốc Tô rồi, tổng giám đốc Tô nghe thấy có người mắng mình, cũng chẳng để ý nhiều như vậy.
- Khụ khụ, ông này, ông đang mắng ai vậy?
Trương Trí Tuệ ra mặt vì Đường Diệc Huyên, lại chẳng sợ ai cả. Hơn nữa, việc này cũng làm to một chút, tốt nhất là có thể khiến cho Mông Nghệ ra mặt, thì bản thân ông ta mới càng an toàn —— nếu không, để ấy tên tiểu nhân này nhớ tới cũng chẳng hay ho gì.
Nghe đến đây, tổng giám đốc Trương trừng mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng hừ một cái:
- Bọn khốn này, mau bắt chúng lại cho tôi, nếu dám phản kháng thì đánh chết tại chỗ!
Nhất định phải bắt lấy những người này, chỉ nói về việc đám người này dám trêu chọc Đường Diệc Huyên, ông ta cũng không dễ dàng tha thứ, chứ đừng nói đến việc ăn nói không tử tế với Đương Diệc Huyên, thì những ngày tốt đẹp của ông ta là một đi không trở lại rồi.
Trong lúc này, đã có rất nhiều bảo vệ trong nhà khách, đến những phục vụ nam cũng đến xem rất ồn ào, lúc này nghe được ông chủ nhà mình ra lệnh, nhất thời xông lên, bắt đầu động thủ..
Tật xấu của Trương Trí Tuệ rất nhiều, nhưng trong một mẫu ba ruộng ở nhà thì ông ta tuyệt đối rất giữ lời, hơn nữa, thủ hạ của ông ta “ nhóm đán em” cũng hiểu rằng, trong nhà khách này, tổng giám đốc Trương là trời, Chương Nghiêu Đông lên tiếng thì mọi người đều phải bằng mặt dù không bằng lòng, nhưng Trương Trí Tuệ mà lên tiếng... thì chưa kịp mở lời vẫn phải chấp hành tốt.
Hơn nữa, trong trường hợp này, nếu vì thể diện của tổng giám đốc Trương mà tranh cãi thì chắc hẳn có lợi ích, còn về là hộp “ Trung Hoa”, một chai rượu ngon, hoặc là năm mươi mộtt trăm tiền thưởng, thì phải xem tâm tình của tổng giám đốc Trương rồi.
Cho nên, mọi người đều tranh nhau thể hiện, dù sao có xảy ra chuyện gì thì cũng có tổng giám đốc Trương gánh vác cho rồi —— đây cũng chính là danh tiếng mà Trương Trí Tuệ dành được sau bao nhiêu năm kinh doanh.
Nhóm cảnh sát tiến đến bảo vệ trật tự trị an, nhưng lại trừng mắt đứng ở một bên, ngẩn ngơ nhìn đám người ồn ào, đội thanh tra cảnh sát cũng không dám giải cứu, họ cũng biết tật xấu của Trương Trí Tuệ, trong một mẫu ba đất này có thể phát hỏa, tổng giám đốc Trương ra lệnh một tiếng cảnh sát cũng chẳng là gì.
Nhà khách tiếp đãi thành ủy, thực sự cũng được hưởng một chút đặc quyền.
Từ lúc Trương Hãn nghe thấy hai từ “chị Đường”, liền đứng ở đấy, mắt nhìn đăm đăm, anh ta chưa từng gặp Đường Diệc Huyên, nhưng cái tên “chị Đường” mà anh ta nghe thấy lại rất quen thuộc —— lúc này đối với giới quan trường trong thành phố Phượng Hoàng thì đây giống như sếp của sếp
Đợi đến khi gặp nhân viên nhà khách Phượng Hoàng xông lên thì phó chủ nhiệm Trương quay đi chẳng nói câu nào, trong lòng cũng hận nghiến răng nghiến lợi, mẹ nó, dù sao cũng là chị dâu của Mông Nghệ, lớn lên mang đậm vẻ của một tiểu thư Trung Quốc thì không nói làm gì, lại còn ăn mặc bộ quần áo thể thao cũ nát, đây chẳng phải cố ý gây vạ cho người khác sao?
Chỉ có điều, vị phó giám đốc cao sang sớm đã để ý đến anh ta rồi, không thể coi thường, túm lấy cổ áo anh ta, quay đầu nhìn ông chủ của mình:
- Tổng giám đốc Trương... người này?
- Bắt lại.
Trương Trí Tuệ nhíu mày tỏ vẻ không thể kiên nhẫn được nữa, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Trương Hãn, ông ta lại rất vui, giơ tay chỉ trỏ về phía Trương Hãn.
- Phó chủ nhiệm Trương, không phải tôi không niệm tình của bổn gia, vấn đề là anh gây chuyện ở nhà khách Phượng Hoàng, anh coi Trương Trí Tuệ tôi là cái gì? Đây... là nơi để anh giương oai sao?
- Còn dám tìm cách gây khó dễ chị Đường, hôm nay lão Trương tôi phải khâm phục gan của anh đấy, coi như anh không muốn sống rồi, anh cũng đừng kéo tôi xuống nước cùng anh được không?
Những người khách khác trong đại sảnh cũng chẳng ăn cơm, họ đều đứng lên xem cuộc đại chiến trong nhà khách Phượng Hoàng, tự mình chính mắt trông thấy, đi ra ngoài khoác lác, cũng rất nở mặt nở mày
Đang gây sức ép ở đây thì bên ngoài có mấy người xông vào đấm đá lung tung, dẫn đầu là một người phụ nữ trung niên tóc cắt ngắn:
- Sao lại thế này? Ừ? Các anh đang làm cái gì thế hả?
Tề Bân bị một người bảo vệ kẹp tay thấy người vào, lập tức gào khóc lên.
- Mẹ, bọn họ đánh người.
Nhung Diễm Mai liếc mắt một cái nhìn thấy, chính là con trai của mình, trong lòng tự nhiên đau đớn, bất chấp tất cả, quay đầu chỉ bảo một tiếng.
- Cứu tiểu Bân ra cho tôi!
- Tôi xem các anh ai dám?
Trương Trí Tuệ hừ một tiếng, tay chỉ vào Nhung Diễm Mai.
- Tôi nói với bà Nhung nhé, đây là nhà khách Phượng Hoàng, chứ không phải hội ủy viên chính trị pháp luật của bà đâu!
- Trương Trí Tuệ?
Nhung Diễm Mai nhìn thấy ông ta, lửa giận liền bốc lên ngùn ngụt, điều này cũng khó trách, dù những ngày thường Trương Trí Tuệ rất ương ngạnh, nhưng giờ con trai của bà ta lại bị người ta đánh ở đây, điều này bà ta không thể tha thứ.
Nhưng thời điểm mấu chốt, trong quan trường thì bí thư Nhung đã rèn luyện được trực giác nhạy bén, gặp việc lớn, bà buộc mình phải bình tĩnh một chút: việc hôm nay, thật là kì lạ.
Đúng vậy, con trai do chính bà sinh ra từ trong bụng, nhưng làm một cán bộ chính phủ, càng là thời điểm mấu chốt, lại càng cần bình tĩnh.
Vì thế, bà chậm rãi nhìn quanh hiện trường, cuối cùng nhận ra sự xuất hiện của BOSS lớn: Đường Diệc Huyên? Cô ta ở đây làm gì?
- Chị... chị Đường?
- À đúng rồi, chị Đường, con trai bà đã cũng những người khác trêu chọc chị Đường.
Không biết Trương Trí Tuệ đã đứng cạnh bà ta từ lúc nào, cười khẩy một tiếng.
- Tôi nói với bí thư Nhung thế này, bà mang con trai bà ra là bà đang cứu con sao? Hay là hại con?
Bỗng nhiên trong lòng Nhung Diễm Mai bấn loạn, trêu chọc với chị dâu của bí thư tỉnh ủy? Con trai à con trai, con đúng là to gan! Thực sự lúc này bà ta chỉ nghĩ một điều: không chuyển đến đại viện thành ủy ở là một trong những sai lầm lớn nhất mà bà ta mắc phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui