Quan Tiên

Cúp điện thoại của Mã Phong Tử, Trần Thái Trung lại cấn nhắc về chuyện này, vẫn là cảm thấy có chút khó tin, dựa vào phân tích những lời mà Tô Vệ Đông chưa nói ra, sau lưng tập đoàn Trung Thiên, liên quan đến nhân vật quan trọng chắc chắn không phải là một người.
Điều này, từ tình hình vận hành của công ty giải trí kia, cũng có thể phân tích ra một hai phần, tìm hiểu vài cô muốn làm minh tinh kia về, cũng không thể chỉ vì phục vụ một hai người.
Nhưng, có đến quá nhiếu người liên quan đến chuyện này không, truyền tin tức đi, chỉ với giá là hai mươi nghìn.
Suy đi tính lại rất lâu, Trần Thái Trung lại gọi điện cho Ngô Tôn, những loại truyện ở mức độ này, không tiện để cho Trương Tân Hoa biết, hơn nữa những kiến thức của bí thư Trương, cũng không thể hiểu được những biện pháp ở mức độ này.
Ngô Tôn tuy còn trẻ, nhưng hiện tại, cô là nơi đáng tin cậy của Chương Hệ, không ai có thể nói ra được cách nhìn của sự việc này.
Qủa nhiên, Ngô Ngôn nghe xong lời hắn nói, thoáng một chút trầm ngâm, ngay lập tức đưa ra mấu chốt của sự việc.
- Cái này à, quá đơn giản, họ không chỉ tìm một người để loan tin ra, hơn nữa cũng không có gì lạ khi nhiều người muốn thể hiện mình trước mặt người khác.
- Này, tôi thấy hơi lạ.
Trần Thái Trung có chút chút khó hiểu, khả năng này hắn chưa nghĩ tới, nhưng bên trong có nhiều mấu chốt.
- Họ tìm nhiều người như thế, trước tiên sẽ không nói tin có bị truyền ra ngoài hay không. Bọn họ không sợ tin tức bị lộ ra ngoài à.
- Ha ha, bọn họ là muốn cho Mông Nghệ biết đây.
Ngô Ngôn cười khẽ, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
- Những trò đùa trong chính trị là gì trung dung và thỏa hiệp, bọn họ đều muốn bí thư Mông biết, việc này tốt nhất là tìm hiểu ở tập đoàn Trung Thiên.
Đây xem như lừa gạt bí thư tỉnh ủy?
Trần Thái Trung cân nhắc một lúc, không thể không thừa nhận, Ngô Ngôn nói thật sự là có lý, dù sao bí thư Mông Nghệ tức giận là do Trung Thiên.
Về phần kiểm điểm cá nhân những người khác, cũng không phải sự việc nghiêm trọng gì.
Tất nhiên tập đoàn Trung Thiên có thể phát triển được đến giai đoạn này chắc chắn là có liên quan đến không ít các lãnh đạo và có sự ủng hộ họ, nhưng đến lúc đó tìm một hai kẻ chết thay coi như là xong mọi việc rồi.
Điều quan trọng là chào hỏi các lãnh đạo, chăc chắn là khách hàng của công ty giải trí, phải tới một mức lãnh đạo nhất định, không làm sao có thể tham gia vào hệ thống quan chức phức tạp kia được chứ, nếu bọn họ mà muốn thì chẳng thể nào thiếu.
Hiểu rõ điều này, hắn có vẻ như không còn gì để nói, chỉ biết cười trừ mà thôi.
- Ồ, thì ra là thế à, vậy thì tôi biết rồi.
- Đợi một chút, anh đừng cúp máy vội.
Ngô Ngôn quát lớn hắn, cô ấy như đang nghĩ ngợi điều gì đó, giọng điệu đầy chút hoài nghi.
- Ý anh là, những cái tin này không phải từ giới quan chức mà ra, mà là từ xã hội đen ra sao?
- Đúng vậy.
Trần Thái Trung tặc lưỡi, lại nghĩ đến chuyện khác.
- Tôi cũng thấy hơi kỳ lạ.
- Chuyện này có chút hơi kỳ quái.
Ngô Ngôn bình tĩnh phân tích,
- Vẫn may là Thường Tam bị ột trận rồi, không được… chuyện này tôi phải nói với Nghiêu Đông một tiếng, phải cận thận không người khác diệt khẩu...
- Diệt khẩu?
Trần Thái Trung nhất thời có chút ảo giác, chính mình bây giờ không phải đang lăn lộn trong chốn quan trường sao, hay là trong giới xã hội đen.
- Bị nhốt trong cục cảnh sát, bị người khác diệt khẩu
- Ha ha, chuyện kỳ quái này cũng có sao?
Ngô Ngôn cười nhẹ
- Rất nhiều lúc, những cái bất thường lại có lý hơn những cái bình thường, nói một cách đúng nghĩa là chỉ có cái nghĩ không ra chứ không có cái không làm được.
- Cũng phải
Trần Thái Trung tán thành câu nói này, anh đây cũng phải bất thường thì mới lăn lộn được như thế này mà, còn bình thường không phải giẫm đạp lên nhau sao?
- Đúng rồi, nói với Chương Nghiêu Đông những lời này, đừng nói những tin tức này từ tôi mà ra nhé.
Những cái có liên quan đến lưu manh, hắn không muốn bị quá nổi bật, nếu không bí thư Chương cũng như gió thoảng qua thôi, Mã Phong Tử và Mười Bảy những chuyện liên quan khác, chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến chính mình hay sao?
- Hắc, anh thật sự vẫn nghĩ mình thông minh lắm à? Bí thư Chương đã sớm biết
Ngô Ngôn cười rất vui vẻ.
- Anh ấy chỉ là không không có hứng điều tra anh, ai mà lại không có những điều cá nhân riêng tư chứ? Lấy đại cục làm trọng thôi.
- Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi gặp bí thư Chương một chút.
Trần Thái Trung lại sững người lại, cẩn thận suy nghĩ, không phải là muốn làm một vị quan tốt sao, ẩn dật cũng tốt thôi, anh đây không phải là vẫn thế này sao?
Nhà máy kia và Aỏ Mộng Thành sau này càng không có việc để làm, đầu óc hắn bắt đầu tươi sáng hơn, dựa lưng vào ghế cân nhắc một chút, bước tiếp theo phải làm gì đây?
Bịt miệng mọi chuyện lại sao, hắn không có hứng thú làm, dù sao những việc của hắn cũng có chút lợi ích rồi, đã hoàn toàn xuất hiện rồi, còn về phía Chương Nghiêu Đông cũng phải đề phòng có thể bị đánh lén, có những lời phòng bị của bí thư Ngô Ngôn, Bí thư Thành ủy này… có làm hay không đây.
Thực tế trong lòng hắn vẫn có một dự cảm mơ hồ, những việc như thế này có thể thông qua Thiết Thủ truyền tin, chứng minh rằng những người ở tỉnh kia, hơn một nửa không có ý diệt đến tận gốc.
Cần gì chứ? Đơn giản chỉ là chơi gái thôi mà, đùa vui với mấy cô gái thôi mà, cũng chả phải là việc gì không thể chấp nhận được, ép gái nhà lành làm gái là phải bị trừng phạt, đối với những khách làng chơi, thì nộp tiền phạt là được rồi.
Nghĩ thế hắn bắt đầu cân nhắc chuyện Trương Hãn, lại gọi điện hỏi thăm Đường Diệc Huyên.
- Có thể ra ngoài không, đi cùng tôi gặp một người.
Đường Diệc Huyên vừa hỏi, mới biết là phải gặp Trương Hãn kia, ấn tượng của cô với Phó chủ nhiệm Trương không tốt cho lắm, nếu không sẽ không đến mức hôm qua khi đi ra, còn đặc biệt tiếp đón Trương Hãn một tiếng.
- Anh ta? Tôi tuyệt đối không gặp, tôi nói này Thái Trung anh có thể bớt làm khó tôi một chút được không? Hôm qua đã đánh tiếng trước như thế rồi, hôm nay lại đi cùng với anh, anh xem người khác sẽ nói quan hệ của chúng ta ra sao đây?
- À điều này thì thật ra tôi không phải là không nghĩ tới
Trần Thái Trung gật gật đầu, trí tưởng tượng lại bắt đầu bay bổng.
- Ý của anh là anh bạn Trương Hãn này đang ám tôi.
- Này, anh ta chắc chắn không có gan như thế chứ?
Đường Diệc Huyên phân tích khá khách quan.
- Tôi chỉ nói là tôi không tiện ra ngoài với anh, anh hiểu ý của tôi không.
- Hiểu rồi.
Trần Thái Trung khôn ngoan trả lời.
- Vậy à, vậy tôi tìm Hiểu Diễm đi với tôi là được rồi, bây giờ tôi đối với những việc anh ta sắp nói, khá là có hứng thú đây.
- Ôi.
Đường Diệc Huyên thở dài, chưa nói được cái gì đã cúp máy rồi, Trần Thái Trung cân nhắc nên giải thích với Trương Hãn như thế nào đây, tiếng thở dài này hơi có chút kỳ quái.
Cô ta… là không thích mình tìm Mông Hiểu Diễm?
Hắn hình như là chưa hiểu rõ - tôi biết quan hệ giữa hai mẹ con cô không tốt như vẫn thể hiện ra, tuy nhiên không đến mức không nói câu nào đã tắt máy đi chứ.
Nhưng hắn lại không nghĩ người ta nói chỉ là không tiện “đi ra ngoài”, nhưng có thể thấy nhân loại có một vài thứ, thực ra là có sẵn, dù sao hắn cũng không muốn nghĩ tiếp, trực tiếp gọi điện thoại cho Mông Hiểu Diễm.
Nguyên Đán thật ra không có chuyện gì làm, Mông Hiểu Diễm đang đi dạo phố với Nhâm Kiều, nhận được điện thoại của hắn, ba người nhanh chóng đi cùng nhau.
Nhưng thật ra Trương Hãn vẫn chưa bị lôi ra, gã vẫn nằm trong bệnh viện đó thôi, nhưng mà nếu tính như thế, gã cũng bị nói cho đến mức phải tỉnh trở lại, còn phối hợp điều tra nữa chứ, ngoài cửa thêm một nhân viên bảo an nữa, muốn vào được phải đăng ký.
Đây cũng là thành phố Phượng Hoàng không nắm chắc thái độ của Mông Nghệ, hiện tại có thể xuất tiếp một vài nước cờ rồi, bất kỳ lúc nào tư tưởng trung dung cũng luôn đúng.
Phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Trần Thái Trung, Mông Hiểu Diễm và Nhâm Kiều cùng nhau đến, trên đầu Trương Hãn băng bó, đang ngồi đần người trên ghế sôa pha, vừa nhìn thấy Trần Thái Trung, trên mặt đã lộ ra đầy vẻ nịnh lọt, chỉ là đập vào mắt phía sau là một cô gái, mắt lập tức biến dạng.
- Trưởng phòng Trần đây là?
Gã liếc mắt nhìn hai người này trong mắt đầy sự cảnh giác.
- Người hình như là không phải nhỉ.
- Chị Đường không phải tôi tùy tiện là có thể mời người đến đây.
Trần Thái Trung cao đầu nhìn.
- Quan hệ của tôi với cháu gái của bí thư Mông không tồi, đây không phải là tôi kêu đến đâu, mà nếu có thì anh nói đi
Nhưng thật ra Trương Hãn cũng mơ hồ nghe người ta nói qua rồi, biết bí thư Mông có cô cháu gái, gã lại để ý hai vị kia, thấy hơi do dự.
- Xin hỏi hai vị đây ai là cháu gái của bí thư Mông ạ.
Mông Hiểu Diễm nghe vậy liền hừ lên một tiếng, từ sau khi bố bị bệnh, cô gặp qua không ít sắc mặt ghê tởm rồi, nghe cái cách xưng hô này, trong lòng lại không kìm nổi sự khinh bỉ, nhưng cũng chỉ xem như là tự nhận thân phận mình thôi.
Trương Hãn nghe thấy tiếng này, mới quan sát tỉ mỉ Mông Hiểu Diễm, Trần Thái Trung không kìm nổi, ho lên một tiếng, mắt hơi trợn lên toát lên đầy vẻ khinh bỉ.
- Anh Trương, anh vẫn chưa muốn nói à, thoải mái đi, hiện tại chuyện này, ở trên tỉnh đang đốc thúc, anh chưa gặp qua cũng nghe qua rồi chứ?
Thông tin của Trương Hãn không phải là không kiểm soát được, đại khái là có thể biết được vụ án đang tiến triển đến đâu rồi, y biết rất rõ, Trần Thái Trung không phải là người không biết dùng lời đe doa suông, nhưng mà y muốn nói chuyện này, thật sự là rất nghiệm trọng, cũng là lợi thế duy nhất y có thể trở mình, không quên hỏi thăm một câu.
- Trưởng phòng Trần, thật sự là cháu gái của bí thư Mông sao? Anh có thể chứng minh một chút được không?
Mông Hiểu Diễm nghe vậy liền nhíu mày nhăn mặt, đang muốn tức giận, Trần Thái Trung đã tiếp lời, hắn cười nhẹ.
- Haha, tôi không có hứng thú để chứng minh với anh, nếu anh không tin thì thôi vậy.
Vừa nói, hắn vừa quay người.
- Đi thôi, hôm nay chúng ta đi hát, xem như hai em tốt số, hai em đều không biết anh hôm qua thảm thế nào đâu.
Hắn liền nói những việc phiền phức ấm ức trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui