Quan Tiên

Ăn cơm xong thì đã là một rưỡi, Trần Thái Trung trước hết sắp xếp ấy vị khách này vào ở trong khách sạn Phượng Hoàng. Tổng giám đốc khách sạn Trương Trí Tuệ đã sớm nói với hắn.
- Có bạn bè đến thì cứ đến chỗ tôi, người khác không có chỗ nhưng cũng sẽ không thể thiếu chỗ cho Tiểu Trần cậu.
Nơi đây cũng chính là nhà khách Thành ủy, danh tiếng và điều kiện bên ngoài cũng rất tốt, nhũng người khác nguyên bản cũng không có khả năng từ chối. Trần Thái Trung vốn tính chỉ ký giấy giới thiệu đưa tới thôi, nhưng ngẫm lại mấy người này tốt xấu gì cũng có thể được coi là bạn bè của mình, mà anh của Kinh Tử Lăng cũng chưa chắc sẽ đến thành phố Phượng Hoàng đầu tư, vậy thì sao mình lại không gọi điện cho Trương Trí Tuệ một chút?
Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Kinh Tử Lăng cũng đã ngáp mấy cái liền. Thấy mọi người đều rất mệt mỏi, Trần Thái Trung tiếp đón xong cũng liền cũng Mông Hiểu Diễm rời đi.
Sau khi ngồi vào trong xe Lincoln, hắn mới phản ứng lại.
- Hiểu Diễm, chú của em làm như vậy là thuần túy không muốn cấp cho thành phố Phượng Hoàng đường rút lui?
- Hẳn là như vậy, Chương Nghiêu Đông còn đến nhà của em đấy.
Mông Hiểu Diễm gật đầu, nhưng thật ra suy nghĩ của cô lại không để trên chuyện này.
- Đúng rồi, Thái Trung, cái cô gái tên Kinh Tử Lăng này, thật sự là rất đẹp a, dáng người cũng rất giống người mẫu…
Trần Thái Trung đang muốn trả lời, không ngờ đi động lại kêu lên hai tiếng, là có tin nhắn đến.
- Tiểu khu Dương Quang có chuyện, nếu tiện thì gọi điện lại rồi nói. Đinh Tiểu Ninh.
Bị Lưu Vọng Nam ảnh hưởng, Đinh Tiểu Ninh cũng rất chú ý suy nghĩ cho Trần Thái Trung. Lúc này cô gặp chuyện, cũng chỉ dám gửi tin nhắn tới. Tuy nhiên, Trần Thái Trung biết được, đây nhất định không phải là việc nhỏ, nếu không, cô cũng sẽ không nhắn tin tới.
- Thật sự là không được nhàn rỗi.
Trần Thái Trung thở dài, bấm gọi điện thoại.
Ở tiểu khu Dương Quang, hắn mua tổng cộng ba căn hộ. Căn hộ được trang trí đầy đủ nhất chính là căn hộ của Đinh Tiểu Ninh, căn hộ chưa được trang trí gì cả là của Lưu Vọng Nam, căn biệt thự kia cũng là của Đinh Tiểu Ninh, nhưng Trần Thái Trung tính toán sẽ chuyển sang tên của mình.
Nhìn thấy nhà của Đinh Tiểu Ninh được chỉnh tề như vậy, Lưu Vọng Nam cũng có chút động tâm. Nếu lúc này mua căn hộ, còn có thể đưa hộ khẩu Phượng Hoàng, mà ở quê nhà cũng không cần phải suy nghĩ lo lắng gì nữa, cho nên cô cũng muốn trang trí lại căn hộ kia của mình rồi vào đó ở, sống yên ổn ở Phượng Hoàng.
Với ý tưởng này, Lưu Vọng Nam mới bắt đầu cân nhắc một cách cẩn thận, xem phòng ở nên sắp xếp như thế nào. Vào thời điểm này, ở Phượng Hoàng chưa có bất cứ một công ty trang trí nội thất nào cả mà hơn nữa là con gái dường như thích tự mình trang trí phòng ở của mình hơn.
Cô thiết kế như thế nào thì không cần phải nói nữa. Hiện tại đang là tết Nguyên Đán, cấp dưới của Lưu Vọng Nam là Tiểu Tả cũng đang sốt ruột mua vế để về nhà mừng năm mới, cho nên, cô nhất thời bỏ mặc căn hộ của mình.
Chỗ của Đinh Tiểu Ninh cũng không khác chỗ của cô mà Đinh Tiểu Ninh lúc nào cũng không chịu ngồi im, vừa nghe nói Lưu Vọng Nam muốn thay khóa cửa trước, liền xung phong nhận việc đi mua giúp cô cửa chống trộm.
Hôm nay, cửa chống trộm đó được vận chuyển đến tiểu khu, cô mới bảo mấy người thợ lắp cửa khiêng lên tầng bốn, nhưng lại bị nhóm dân công ăn mặc rách rưới ở dưới tầng một ngăn cản.
- Các người không được khiêng lên. Muốn khiêng thì phải để cho chúng tôi khiêng!
Hóa ra, đám người này chính là đám thợ chuyên phụ trách khiêng đồ ở tiểu khu, nhà chủ nếu muốn trang trí lại cái gì, từ xi măng, cát, đến ván gỗ linh tinh, đều phải giao cho những người này khiêng lên.
Đám dân công này cũng là do có người tổ chức lên. Người tổ chức lại có quan hệ rất tốt với quản lý ở Tiểu khu, đút tiền vào, là giành được quyền mua bán độc quyền, mặc dù giá đặt hơi cao nhưng lại không tính là quá đáng.
Đinh Tiểu Ninh hơi không bằng lòng. Xưởng sản xuất cửa chống trộm vốn có dịch vụ vận chuyển miễn phí, còn mấy người này khiêng lên phải mất tiền, tự nhiên mất không ấy người sao?
Xi măng, cát, sỏi linh tinh giá thị trường một bao một tầng là ba tệ, nhưng mấy người này khiêng một bao một tầng là năm tệ, bốn tầng lầu cũng mất đến 20 tệ. Còn cửa chống trộm giống như thế này, ít nhất cũng là một tầng 10 tệ, vậy bốn tầng tính ra cũng đã là mất đến 40 tệ.
Tiền công tính ra mất cũng không nhiều lắm, cho nên, bình thường, chủ nhà gặp phải tình huống này, khi thấy khí thế của đám người này, thì cũng đành chấp nhận cho xong. Thế nhưng Đinh Tiểu Ninh không nghĩ như vậy. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, sau này, lúc chị Vọng Nam tiến hành trang trí, thì không biết bọn họ còn làm khó dễ như thế nào nữa.
Thế nhưng nhóm dân công bên kia cũng lý luận một cách hùng hồn;
- Bên ban quản lý yêu cầu như vậy, chúng tôi là thợ vận chuyển chuyên nghiệp, cho nên sẽ không làm hỏng hành lang, lan can và tường, còn người bên ngoài, thì sẽ khó mà bảo đảm được.
Nói trắng ra, thì cũng chỉ là viện cớ mà thôi, tuy thoạt nghe có vẻ có lý, nhưng mượn chuyện này để độc bá nghiệp vụ vận chuyển ở tiểu khu mới là thật, hơn nữa, giá cũng đâu có rẻ.
Lá gan của Đinh Tiểu Ninh cũng lớn hơn của những người con gái bình thường, tuy rằng đám công nhân kia hùng hổ như vậy, nhưng cô căn bản cũng không thèm để ý.
- Chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, cứ để người của tôi mang lên, nếu va chạm hỏng tường thì cứ tính cho tôi…Hai anh kia, cứ mang lên cho tôi, tôi cũng không tin, trên đời này lại không có chỗ phân rõ phải trái.
- Con bé này không nghe ban quản lý!
Có người hô lên một tiếng, đám dân công đều chạy vọt đến, hai người ở xưởng sản xuất cửa chống trộm cũng đã từng gặp không ít loại chuyện như thế này, cho nên vừa thấy sự tình không đúng, liền bỏ xe chở cửa ở đấy, xoay người bỏ chạy. Đinh Tiểu Ninh phản ứng lại hơi chậm hơn một chút, liền phải chịu hai đấm cùng một đá, đó là còn chưa kể cô là con gái.
Việc này khiến cho Đinh Tiểu Ninh thật sự tức giận, cô liền chạy nhanh đến chỗ Ban quản lý, vừa vào cửa đã làm ầm lên:
- Các người, giải thích cho tôi, như thế nào thì tôi cũng đã mua ba căn hộ ở Tiểu khu Dương Quang các anh, các anh quản lý tiểu khu như thế nào vậy hả?
Bây giờ mới khoảng hơn một giờ, ở Ban quản lý chỉ có hai người trẻ tuổi đang say khướt ngồi bên trong, bên cạnh có một người đàn ông trung niên đeo kính đứng ở đó, thoạt nhìn giống như chủ ban.
Một người trẻ tuổi mặt trắng vừa nhìn thấy Đinh Tiểu Ninh, nhất thời tỉnh táo hơn rất nhiều, y cười hì hì gật đầu với cô:
- Cô bé, có chuyện gì thì cứ nói với anh.
Sau khi Đinh Tiểu Ninh đem chuyện xảy ra nói xong, vị kia mặt đen lại hừ một tiếng.
- Đúng vậy, phương tiện công cộng ở Tiểu khu đều phải được chú ý giữ gìn, những người đó là thợ vận chuyển chuyên nghiệp, chỉ có để bọn họ làm thì chúng tôi mới yên tâm.
- Nhưng…
Đinh Tiểu Ninh thật không có nghĩ tới, người ta lại biểu lộ ra thái độ như thế này.
- Thế nhưng bọn họ đòi tiền a, một tầng một khối hết 5 tệ, dựa vào cái gì mà tôi phải trả cho bọn họ?
- Giá phòng đắt như vậy còn mua được, một chút tiền ấy có đáng là gì?
Người mắt lé mặt đen liếc nhìn cô một cái, lười biếng cầm cái cốc tráng men ở trước mặt lên, ừng ực uống mấy ngụm to, sau đó thỏa mãn ợ lên một tiếng.
- Hô, làm quản lý ở Tiểu khu, chúng tôi cảm thấy việc giữ gìn trật tự ở Tiểu khu là rất quan trọng.
- Tôi có nhiều tiền cũng đâu phải là tiêu như vậy?
Đinh Tiểu Ninh trầm mặt xuống, chỉ vào người mình.
- Bọn họ còn đánh người nữa, tôi nói cho các anh biết, chuyện này, bất kể như thế nào các anh cũng phải giải quyết, nếu không tôi sẽ không để yên cho các anh!
- Cáp, tôi cũng muốn xem xem, những chỗ bọn họ đánh cô.
Người mặt trắng cười hì hì đi tới, nhìn chung quanh Đinh Tiểu Ninh, mùi rượu trên miệng không kiêng nể gì phả ra.
- Nhìn giống như không có chỗ nào bị thương a.
Nhìn y càng đến càng gần, trong mắt toàn là mê đắm, cuối cùng còn muốn giơ tay ra, sờ lên người mình, Đinh Tiểu Ninh rốt cuộc không kìm nổi, lùi về phía sau hai bước.
- Anh tránh xa tôi một chút! Các anh nói đi, chuyện đánh người này, các anh định xử lý như thế nào?
- Ai đánh cô thì cô đi mà tìm người đấy.
Người mặt đen liếc mắt một cái, giọng điệu không kiên nhẫn.
- Tranh chấp giữa mấy người, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm!
- Thế nhưng bọn họ chính là thợ vận chuyển do mấy người chỉ định!
Đinh Tiểu Ninh trong lòng tức giận, không có biện pháp liền nói.
- Mấy người bỏ mặc thì ai quản việc này đây?
- Chúng tôi chỉ định bọn họ vận chuyển, chứ không bảo bọn họ đánh người.
Người mặt trắng cũng quát lại cô, tức giận, xoay người ngồi xuống sô pha, lười biếng nhìn cô.
- Ai biết được là cô có mắng chửi người ta hay không? Chuyện giữa mấy người, chúng tôi không quản được!
- Thực không quản được?
Đinh Tiểu Ninh tức đến cực độ, tay duỗi ra, sờ lấy điện thoại di động trong túi.
- Thôi đi, cô bé.
Người trung niên đúng một bên lên tiếng.
- Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, đến lúc cô trang trí, xi măng, cát, sỏi gì đó cô cũng đều phải mua trong tiểu khu, nếu như mua ở bên ngoài, đám thợ kia sẽ không để cho cô mang vào đâu.
Y nói như vậy, hai người trong ban quản lý kia cũng chỉ làm như không nghe thấy gì, Đinh Tiểu Ninh quay đầu nhìn người trung niên kia.
- Nói như vậy, xi măng, cát, sỏi cũng đắt hơn bên ngoài sao?
- Đắt thì không phải là đắt, xi măng cũng chỉ là của nhà máy nhỏ, cát cũng mang đến không đủ số lượng.
Người trung niên lắc đâu thở dài.
- Hôm qua, tôi mua cát và xi măng từ bên ngoài vào, nhưng không thể mang lên mà lui cũng lui không được, đây không phải là phải thỏa hiệp với bọn họ sao?
- Đó là do mấy người vận chuyển kia muốn làm, không liên quan đến chuyện của chúng tôi.
Người mặt đen ngụy biện.
- Bọn họ không giúp ông mang lên thì ông có thể tự mình mang lên mà, tôi đảm bảo bọn họ sẽ không ngăn cản ông…
- Tôi nói, anh nhìn người tôi như thế này, có thể khiêng lên được sao? Có tận hơn hai tấn, gần 3 tấn xi măng với cát đó.
Người trung niên cười khổ một tiếng.
Đinh Tiểu Ninh không phải là ông ấy, cân nhắc lại một chút, bên trong này chắc chắn có thủ đoạn gì. Đương nhiên, cô vẫn rất tức giận, bản thân mình dù sao cũng bị đánh. Cô cười lạnh một tiếng.
- Nói như vậy, các anh định không giải thích cho tôi?
- Ai đánh cô thì cô đi mà tìm người ấy.
Người mặt đen căn bản cũng không thèm nhìn cô.
- Chúng tôi chỉ biết là bọn họ vận chuyển rất tốt, còn những chuyện khác không thuộc quyền quản lý của chúng tôi.
Kỳ thật, không chỉ y hiểu rõ mà trong lòng của Đinh Tiểu Ninh cũng hiểu rõ. Mấy người vừa mới động thủ kia, tuyệt đối sẽ biến mất khỏi tiểu khu ít nhất là hai ngày, đến lúc chủ nhà bình tĩnh lại, mới xuất hiện lại. Bây giờ nếu như đi tìm, khẳng định là sẽ không tìm thấy người.
- Được rồi, nếu như các anh không thể giải thích cho tôi, thì tôi sẽ khiến cho các anh phải giải thích.
Cô quay lại, đi ra khỏi văn phòng quản lý.
Đinh Tiểu Ninh có thể liên hệ Mã Phong Tử, cũng có thể liên hệ Thập Thất, nhưng cô nghĩ lại, vẫn nên nhắn tin cho người nhà mình trước. Trần Thái Trung là người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn, con gái, tốt nhất vẫn không nên quá có chủ kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui