Mấy thím nhanh tay lẹ chân, nhanh chóng quét dọn khách sạn Tê Hà trở nên sạch sẽ.
Ngay cả cái sân đầy lá cây cũng quét sạch giúp Trần Thất Thất.
Sau khi kiểm tra xong Trần Thất Thất cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó còn tặng cho mỗi người một bao lì xì lớn.
Hôm nay cô còn có việc phải làm, việc quan trọng hàng đầu chính là bán mấy món kia của cô.
Vì thế cô nhanh chóng đi tìm Tư Thần đang nằm liệt trong phòng.
Cũng không biết có phải tối qua anh ấy đi ăn trộm hay không, buổi sáng sau khi đi ăn sáng về liền nằm trong phòng ngủ.
Tối hôm qua Tư Thần và mấy người Mã Cảnh Hoa đã bàn bạc rất lâu, sắp xếp rất nhiều kế hoạch, hừng đông đã tiễn mấy người bọn họ đi.
Mắt thấy trời đã sáng, anh ấy còn cố ý ra ngoài đi mua đồ ăn sáng về cho Trần Thất Thất!Cô không cảm ơn thì thôi đi, lúc này mới nằm không bao lâu, đã bị cô kéo lên! “Chị cả ơi, có chuyện gì chờ tôi ngủ xong rồi nói không được sao?”Trần Thất Thất: “Không được, lần trước anh đã nói có thể giúp tôi đổi mấy thứ đồ cổ kia thành tiền đấy, nhân lúc thời tiết tốt, anh giúp tôi làm việc này đi!”Tư Thần nghe vậy liền ném cô ra rồi tiếp tục nằm xuống, sau đó nói: “Cô đi tìm Mã Cảnh Hoa đi.
”Nói xong anh ấy liền giống như cá chết nằm xuống không nhúc nhích, cho dù Trần Thất Thất kéo như thế nào cũng không đứng dậy.
Bất đắc dĩ, cô cũng chỉ có thể đi tìm Mã Cảnh Hoa.
Cũng may tối hôm qua cô đã thêm Wechat của bốn người Mã Cảnh Hoa.
Tin nhắn trên WeChat gửi đi đã lâu, nhưng lại giống như đá chìm dưới biển.
Vẻ mặt của Trần Thất Thất:???Tư Thần như cá chết gọi không tỉnh, không thể liên lạc với Mã Cảnh Hoa, cô dứt khoát tìm ba người khác, nhưng không có ngoại lệ tin nhắn trên WeChat đều là đá chìm dưới biển.
Cuối cùng cô cũng chỉ có thể cô đơn tịch mịch tựa vào quầy của khách sạn đợi thật lâu thật lâu…Sau khi ăn trưa xong Mã Cảnh Hoa mới đến, anh ta sờ ngượng ngùng nói: “Tối hôm qua chúng tôi thảo luận chút việc với nhau đến hừng đông mới xong, buổi sáng không nhận được tin nhắn của cô, xin lỗi nha!”Trần Thất Thất nghe vậy, không biết nói gì chống mặt nhìn anh ta.
Đám người này thật sự có bản lĩnh! Thức đến hừng đông luôn! Khi cô đang lải nhải trong lòng, lại nghe Mã Cảnh Hoa hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì thế?”Trần Thất Thất đã đem bốn miếng ngọc bội cô nhận được mấy ngày nay, một cây châm bạc, hai thỏi vàng đặt trong một cái hộp nhựa.
Cô đẩy hộp qua cho Mã Cảnh Hoa, nói: “Tôi muốn đổi những thứ này thành tiền, không biết các người có thể giúp được không?”Đối với việc này Mã Cảnh Hoa đã gặp rất nhiều, những địa điểm xuyên qua mà bọn họ phụ trách thỉnh thoảng sẽ có người trao đổi đồ vật với người dị giới, ngẫu nhiên còn có thể bán được không ít tiền!Vì thế bộ phận của bọn họ còn có một nhà đấu giá, thường xuyên bán đấu giá một ít đồ vật phía trên không dùng được.
Sau khi anh ta nhìn thấy đồ vật của Trần Thất Thất, lập tức nói: “Có thể.
Bất quá chúng tôi phải lấy hoa hồng, cô có chấp nhận không?”“Lấy nhiều hay ít” Trần Thất Thất hỏi.
“Hai phần!” Mã Cảnh Hoa đáp, thế nhưng anh ta lại sợ Trần Thất Thất hiểu lầm bọn họ tham ô, nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Hai phần tiền mà chúng tôi lấy đều dùng trên phương diện nghiên cứu hoặc các hoạt động thăm dò khác, không phải lấy để tiêu xài đâu.
”Trần Thất Thất gật gật đầu: “Biết rồi.
”Đối với việc bọn họ sẽ lấy hoa hồng Tư Thần cũng đã nói trước, Trần Thất Thất cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Mã Cảnh Hoa thấy Trần Thất Thất đồng ý, vì thế liền lấy đồ đi, sau khi đổi thành tiền sẽ trực tiếp chuyển vào thẻ cho Trần Thất Thất.
Trần Thất Thất nghe vậy thì gật đầu, tỏ vẻ cô đã hiểu!Có lẽ mấy thứ này sẽ có giá trị không nhỏ, cô cảm thấy dù thế nào cũng có thể kiếm đủ tiền mua một chiếc ô tô nhỏ.
Thật ra Trần Thất Thất nghĩ, chỉ cần hai thỏi vàng đó cũng đủ để cô mua một chiếc ô tô giá cả phải chăng.
Giải quyết xong việc này, Trần Thất Thất liền trò chuyện với người chị em tốt Lý Nhân trên WeChat.
Buổi chiều, có một chiếc xe vận tải nhỏ chạy đến cửa khách sạn, mấy người Tư Thần chuyển rất nhiều đồ vật đến.
Sau khi dỡ hàng xong, cô liền nhìn thấy Hứa Diệu khởi động một chiếc xe chạy vào khách sạn.
Trần Thất Thất: “…”Xe này có lẽ là đặt làm theo yêu cầu, sàn xe cao, thân xe lại nhỏ.
Thoạt nhìn cũng không nặng lắm, nhìn giống như con bọ rầy.
“Sao lại chạy xe vào?” Trần Thất Thất lẩm bẩm một tiếng.
.