Hôm sau gã cháu rời đảo như đã dự định. Hắn không chào tôi, cũng chẳng nhắn lại lời nào.
Tôi đã cảm giác có lẽ sau khi xuống thuyền hắn sẽ ghé Hoa Diên Vỹ thăm tôi trong lúc chờ xe buýt tới. Bởi sau khi bò ra từ tủ quần áo, chúng tôi vội vã chia tay mà không nói với nhau câu gì, cố gắng để không bị mẹ phát hiện.
Thế nhưng chuyện đó không xảy ra. Hôm ấy đến Hoa Diên Vỹ chỉ có một cặp vợ chồng già đã đặt phòng từ ba tháng trước với một người bán dạo giẻ lau bằng chất liệu tổng hợp mà thôi. Chuyến xe cuối đã đi từ bao giờ. Những tờ giấy nhớ tôi nhét trong túi sẽ không tăng lên nữa. Dịch giả và tôi lại chỉ có hai người.
Thị trấn trở nên yên tĩnh lạ thường. Bãi biển chỉ có vài bóng người, còn lại toàn là hải âu. Dù đang giờ ăn trưa nhưng dãy nhà hàng vẫn đầy chỗ trống. Cả quầy bán vé vào tham quan tường thành, cửa hàng cho thuê thuyền buồm, tiệm đá bào rồi cả công ty taxi du lịch, khắp nơi người ta đều ung dung nhàn rỗi. Đang mùa kinh doanh vậy mà một số cửa hàng bán đồ lưu niệm đã đóng cứa. Ánh nắng chiếu trên bãi biển vắng vẻ lại càng thêm chói gắt.
Hôm ấy là một ngày âm u hiếm thấy. Đang buổi trưa mà trời cứ như vừa tảng sáng. Mặt trời chẳng thấy đâu, chỉ có những lớp mây xanh xám che phủ bầu trời. Biển cũng chìm trong một màu xám xịt. Một màu khiến người ta lạnh sống lưng. Cả khung cảnh không thể nào cưỡng lại nổi sức mạnh của nó. Một màu tuy không đẹp nhưng rất thuần khiết. Từng con sóng táp vào bờ hệt như biển đang thở. Bầu trời chỉ lộ ra một dải nhỏ phía chân trời, nhưng có lẽ cũng sắp bị những đám mây kia nuốt chửng. Một chú hải âu đậu trên mỏm đá nhìn trời vẻ lo âu như đang phân vân không biết có nên bay không.
Chúng tôi đứng trên boong tàu, nhìn ngắm biển. Những con người đã từng đứng chật cứng tới mức tràn ra cả tay nắm cửa giờ cũng biến mất. Người quản lý nhà nghỉ dưỡng, có lẽ vừa đi chợ về, đang gà gật cạnh cửa sổ cabin. Ổng bác bán quầy cà phê đi khỏi quầy thanh toán, ra mũi tàu hút thuốc. Còn lại chỉ có vài khách du lịch có lẽ không tìm được cách nào giết thời gian nên mới miễn cưỡng lên tà
- Cháu bác về rồi nhỉ. - Tôi nói dù đã thừa biết điều này.
- Ừ. - Dịch giả trả lời.
Không hiểu sao tôi lại thấy ngượng ngượng khi nhận được câu trả lời ngay tức khắc, không có một khoảng im lặng khi cái mặt dây chuyền được mở ra, rồi tiếng xé giấy, tiếng bút chạy. Nhịp điệu khi trò chuyện với gã cháu vẫn còn đọng lại trong tôi.
- Chẳng mấy mà hết một tuần rồi nhỉ!
- Nó không thể ở lại lâu hơn. Vì nó giấu mẹ đến đây mà.
- Sao lại phải thế ạ?
- Bọn trẻ ở tuổi ấy chẳng đứa nào chịu nói thật với bố mẹ chúng đâu.
- Những người tới nhà bác đều là người kín miệng nhỉ.
- Đúng thế. Họ giữ bí mật như thể nếu nói ra thì kết cục họ và cả hòn đảo sẽ bị chìm xuống biển ấy.
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.
Tiếng động cơ rung rung dưới chân tôi. Gió có vẻ mạnh hơn mọi khi. Nó ẩm ướt khiến da thịt nhớp nháp. Búi tóc của tôi được búi khá chặt nên không bị tuột, chỉ có tóc mái là xòa xuống trán. Gió cứ thổi mãi không ngừng. Dịch giả đưa tay vuốt tóc liên tục dù biết làm thế cũng chẳng ích gì.
- Không biết khi nào anh ấy lại đến nữa nhỉ.
- Không biết được. Nó chỉ báo cho tôi biết ngay trước khi nó đến thôi.
Không biết ông ta có biết chuyện gã cháu đi du học Ý không nhỉ. Song tôi không hỏi. Chuyện tôi và hắn gặp nhau trên mỏm đá là bí mật. Tôi nghĩ mình nên giấu ông ta mọi chuyện xảy ra hôm ấy, để ông ta không biết được ở Hoa Diên Vỹ chúng tôi đã làm gì.
Dịch giả mặc một bộ vest sẫm màu ve cổ rộng, giống hệt lúc chúng tôi đi chơi ở công viên lưu động. Cà vạt có hoa văn giản dị, tôi từng nhìn thấy nó khi lần mò trong tủ quần áo. Vết kem trên quần đã được gột sạch.
- Thời tiết lạ thật đấy. - Tôi nói.
Mây ngày càng kéo đến dày đặc, trời như sắp mưa đến nơi. Gió vẫn thổi, vậy mà mặt biển phẳng lặng. Ngoài những con sóng trắng do thuyền tạo nên và tiếng động cơ, chẳng có gì làm mặt biển xao động. Không thấy bóng một chiếc thuyền buồm hay thuyền đánh cá nào.
- Có lẽ sắp mưa rồi.
- Chắc vậy. Mà là mưa to nữa kìa.
- Hơn một tháng trời nay chẳng có lấy một giọt. Cháu đã quên mất mưa như thế nào rồi.
Tôi tựa vào thành tàu, dõi về phía chân trời và tự hỏi hạt mưa đầu tiên sẽ rơi xuống từ đâu. Song chỉ có một chiếc chuông màu xanh xám ập xuống từ những đám mây kia. Không chỉ biển, mà cả tay tôi và má của dịch giả cũng sắp sửa chìm trong chiếc chuông ấy. Cứ thế những đám mây gần lại, và rồi một lúc nào đó sẽ nuốt chửng hai chúng tôi.
- Không sao. Cô sẽ nhớ lại ngay thôi mà.
Dịch giả quàng tay lên vai tôi.
Đến giờ ông ta vẫn ngượng ngùng khi làm thế. Ông ta xử sự cứ như lại gần tôi dù chỉ một chút thôi cũng là chuyện trọng đại lắm ấy. Ngay cả gã cháu, khi hôn tôi trên mỏm đá hắn cũng rất đàng hoàng. Trong khi dịch giả đã bao lần nhìn tôi trong bộ dạng khó coi tới mức không thể cho người khác xem được kia mà.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhưng thị trấn đã khuất xa. Tường thành từ sáng vẫn ngập trong triều cường. Chú chim hải âu khi nãy còn lững lờ sát mặt biển giờ đây đã bay vút lên không trung. Ngay lập tức chú lẫn vào giữa những tầng mây và biến mất. Mảnh gỗ vụn, rong rêu, rồi lon rỗng, mảnh nhựa vỡ, dây câu, túi ni lông, đủ các loại rác quấn vào làn sóng phía sau đuôi tàu.
Trong tàu, người quản lý nhà nghỉ dưỡng mở mắt, lấy tay lau lớp sương bám trên cửa sổ, xem xét tình hình bên ngoài rồi lại thiếp đi. Một bên mặt ông ta in vết khung cửa sổ. Một đôi vợ chồng trung niên xách theo chiếc máy quay đi qua trước chúng tôi và lại gần khoang chứa máy bom, chỗ ông bác bán cà phê đang ngồi.
- Không biết tàu đỗ lại đảo bao nhiêu phút nhỉ? Chúng tôi muốn thong thả tản bộ một vòng quanh đảo.
Bà vợ bắt chuyện. Không biết có phải do ngược gió không mà tiếng của ông bác không vọng tới chỗ tôi. Khi hai vợ chồng họ đã đi rồi, ông ta châm một điếu thuốc khác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn chúng tôi như thể sự hiện diện của chúng tôi làm ông ta lo lắng. Tôi vừa nhìn lại lập tức ông ta cúi đầu, phả khói thuốc.
Du thuyền quẹo dần dần sang trải. Tiếng còi tàu vọng đi rất xa. Đã trông thấy đảo F. Nó vẫn có hình cái tai như mọi ngày. Đảo F nằm giữa cái khe hẹp, nơi mây và biển sắp hòa làm một với nhau.
*
* *
Tôi ngồi trên sofa ngắm dịch giả làm việc. Ông ta ngồi trước bàn, lưng duỗi thẳng, một tay cầm bút, tay kia dò tìm những chữ tiếng Nga rồi viết vào vở một câu thích hợp. Thi thoảng ông ta lại lật giở từ điển, nhìn chăm chăm vào một điểm giữa không trung và suy nghĩ hay lấy tay sửa lại gọng kính lão.
Hình như ông ta được lớp chuyên khoa não ở bệnh viện của một trường đại học nhờ dịch một lá thư bằng tiếng Nga. “Có nhiều từ chuyên môn nên vất vả lắm!”, nói rồi ông ta lấy từ ngăn dưới cùng trên giá ra quyển từ điển y học, còn cuốn tiểu thuyết có Marie ông ta cất vào ngăn kéo.
- Ở đây từ điển nào cũng có nhỉ.
Tôi vừa nói xong, ông ta nhìn tôi vẻ tự hào và chỉ tay lên giá sách.
- Đúng vậy. Ở đây có đủ loại từ điển thuộc mọi lĩnh vực trên thế giới: triết học, luân lý học, cơ khí, âm nhạc, nghệ thuật, tin học, điện ảnh... hết.
Quyển nào trông cũng dày cộp và đồ sộ, và khá sờn rách. Chữ trên gáy sách gần như biến mất, chỉ đóng sách bị đứt lời ra. Không phải do dùng quá nhiều, mà vì để trên giá sách quá lâu nên bị cũ đi thôi.
Mỗi lần dịch giả lật giở quyển từ điển y học lại phát ra tiếng hai tờ giấy dính vào nhau tách rời ra, một thứ âm thanh khó tả. Cứ như thế chỉ cần ông mạnh tay hơn chút nữa là quyển sách sẽ rách bung ra hết vậy. Tuy nhiên dịch giả lại sử dụng nó một cách khéo léo. Hệt như khi ngón tay ông ta tháo từng chiếc cúc trên áo tôi hay lúc ông ta lần mò tới cục thịt yếu ớt nhất trong đám lông mu của tôi vậy.
Tôi uống hồng trà ông ta pha sẵn. Vị không chê vào đâu được. Trong bình vẫn còn đủ vài tuần trà nữa.
Khi chúng tôi xuống thuyền rồi, gió càng lúc càng mạnh. Tất cả cành trên đám cây thông mọc ở vách đá bao quanh con vịnh ngả rạp về phía Tây. Kính cửa sổ rung giật liên hồi. Có cơn gió thốc mạnh như muốn cuốn bay cả ngôi nhà.
Mưa vẫn chưa rơi, nhưng mây đen đã che lấp cả bầu trời. Ánh sáng xanh xám phát ra từ những đám mây ấy rọi vào tận trong phòng, dù có kéo rèm che đi nữa cũng không thể nào xua đi được.
- Có khó lắm không ạ?
Nhằm lúc lặng gió tôi nhẹ nhàng hỏi người đàn ông. Ông ta vẫn nguyên tư thế ấy, tay không ngừng viết.
- Bác viết vào vở rồi sau đó chép lại toàn bộ à?... Còn bao lâu nữa mới xong đây?
Ông ta ngoảnh đầu lại, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu “Suyt”, và tiếp tục công việc. Nghe lời ông ta tôi im lặng.
Không có gã cháu, căn phòng này lại trở về như cũ. Hắn đã một mình bước xuống khỏi chiếc đu quay tròng trành ấy. Ngay lập tức dịch giả trầm tư trở lại, hoa râm bụt cùng radio biến mất. Không khí trong phòng toát ra đủ mọi dự cảm.
Tôi thử mường tượng lại bộ dạng gã cháu khi ngồi trên chiếc sofa này nhưng không nhớ nổi. Tôi có cảm giác nụ hôn hắn trao cho tôi trên mỏm đá và cả âm thanh mà hắn thốt ra khi nằm ở Hoa Diên Vỹ, tất cả đã xảy ra từ rất lâu trước khi tôi gặp dịch giả. Dự cảm về một sợi dây không biết từ đâu ra, nỗi đau nhói và những mệnh lệnh giờ đây đang đầy ắp trong tim tôi. Ngay cả nhịp điệu của cuộc nói chuyện từng quyến rũ tôi đến vậy cũng xa dần cùng những cơn gió.
Dịch giả gạch chân một dòng trong thư, và dò mãi một chỗ trong từ điển. Xong ông ta hắng giọng, duỗi thẳng lưng hơn nữa, rồi cẩn thận viết từng chữ một, không hề cẩu thả dù chỉ một nét, để nó không bị chệch ra khỏi dòng kẻ trong vở.
Ông ta chắc chắn cũng sẽ đối xử với tôi bằng thái độ bướng bỉnh ấy. Chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm chút thời gian cho ông ta dịch xong lá thư. Cái cơ thể bé nhỏ già cỗi ấy chỉ khi cùng tôi mới sinh động trở lại thôi. Những ngón tay cầm bút nắm lấy vú tôi, đôi môi trầm tư kia sẽ lăn xả vào mạng sườn tôi, còn bàn chân dưới gầm bàn đè đầu tôi xuống.
Tôi nhấp một ngụm hồng trà. Tôi không rời mắt khỏi dịch giả. Hiên nhà rít lên ken két. Một chậu cảnh trống rỗng không biết bị cuốn tới từ đâu nằm lăn lóc trên bãi cỏ. Song mặt biển vẫn tĩnh lặng như mọi ngày.
Không biết lời đầu tiên dịch giả sẽ nói với tôi khi quay lại nhìn tôi là gì nhỉ? Tôi chỉ nghĩ đến chuyện ấy. Là “Con lợn cái bẩn thỉu!”, là “Liếm sàn đi!” hay “Banh háng ra!”?
Dịch giả chụp lia lịa. Ông ta bật đèn chớp, chỉnh lại độ mở của ống kính rồi thay phim mới. Tôi không biết ông ta lại có thể sử dụng máy ảnh thành thạo như thế.
Vì ông ta tôi sẵn sàng làm mọi tư thế có thể tưởng tượng được. Đến mức chính tôi cũng không thể ngờ rằng một con người mà có thể tạo thành nhiều hình dạng đến vậy. Lần này dịch giả cần nhiều dây hơn mọi khi. Song ông ta đã chuẩn bị đầy đủ.
Trước tiên ông ta lột trần tôi ra. Trong hoàn cảnh nào đi nữa thì đó luôn là việc quan trọng nhất. Tôi đã có thể biết được mình trông khó coi thế nào khi những đồ lót cuối cùng bị lột ra.
Tiếp theo ông ta trói chặt tôi vào ghế. Chính là cái ghế khi nãy ông ta ngồi làm việc. Nó bằng gỗ, chắc chắn, chỗ ngồi được bọc da. Sau khi vòng tay tôi ra sau lưng ghế, lập tức ông ta quấn chặt nửa thân trên tôi lại. Muốn đi đâu tôi cũng phải vác cái ghế ấy trên lưng mà đi. Cái ghế rất nặng khiến tôi loạng choạng, chỉ hơi mất thăng bằng một chút dây trói đã bập vào vú tôi. Tôi rên rỉ. Thế nhưng ông ta không quan tâm, vẫn ra lệnh cho tôi “Khóa cửa nhà bếp lại!”, “Thu dọn tách trà đi!”, rồi “Lấy khăn trải giường ra!”.
- Ở Hoa Diên Vỹ mi đã làm nhiều lần nên chắc quen rồi nhỉ?
Cái ghế sau lưng tôi đập vào chỗ này chỗ nọ. Mỗi lần như thế nút thắt của dây trói lại càng thít chật hơn. Cằm tôi, miệng tôi, hông tôi, chân tôi, tôi sử dụng hết những bộ phận còn lại trên cơ thể để khóa cửa, mang cốc tách đi và gấp khăn trải giường. Người đàn ông đứng cạnh tôi, bấm nút chụp ảnh liên tục. Ông ta chụp mọi tư thế của tôi: lúc tôi méo mặt đi vì đau, lúc trà bị đổ, từng giọt trà nhỏ xuống ngực tôi, cả lúc tôi ngã dúi dụi vì mất thăng bằng trên đệm lò xo nữa.
Sau khi tôi đã làm xong một lượt, lần này người đàn ông trói hai chân tôi vào chân ghế. Tôi không thể cử động được nữa. Các khớp xương của tôi bị ép phải cong gập lại, chân tay tôi lạnh băng không còn cảm giác.
Tôi có cảm giác mình đã trở thành một cái ghế. Da tôi là da bọc ghế, thịt tôi là nệm, còn xương là gỗ. Đầu ngón tay tôi đang bắt đầu biến đổi.
Người đàn ông ngồi vào “ghế”. Ông ta cười vẻ mãn nguyện, đặt tay lên tay ghế và bắt tréo hai chân vào nhau. Tôi dùng cả thân người biến dạng của mình đỡ lấy ông ta.
- Có nặng không? - Ông ta hỏi từ phía trên tôi. Tôi không thể trả lời, cũng không gật đầu được.
- Cái ghế này êm thật!
Ông ta xoa xoa lưng “ghế” và chỗ để tay. Ông ta đang xoa cái ghế, hay đang sờ lên cơ thể tôi, tôi không thể phân biệt nổi.
Không chỉ có ghế, tôi còn biến thành cả đống thứ: bàn ăn, tủ giày, đồng hồ treo tường, bồn rửa mặt rồi thùng rác. Dịch giả trói chặt hai tay tôi, chân tôi, hông tôi, ngực tôi, cổ tôi vào những vị trí thích hợp. Ông ta biết tìm góc độ nào để có thế trói vừa người tôi vào đó, để tôi nhanh chóng biến thành thứ ông ta muốn. Ví dụ cổ tay tôi với tay nắm cửa, hông tôi với cửa ra vào, ngón tay với nút vặn, kiểu như thế.
Những sợi dây đã thực hiện nhiệm vụ của chúng một cách trung thành, chúng đã tạo ra những hình dạng giống những gì dịch giả tưởng tượng trong đầu. Chúng không bị lỏng đi, cũng không hề đứt.
Người tôi đỏ lên vì cọ vào dây trói. Không đau đớn như khi bị thương, nhưng quả thật là có đau. Nhói lên rồi giật theo tim, nỗi đau đang ngấm dần vào trong, lan ra toàn bộ cơ thể tôi. Trong khoảnh khắc mọi nỗi đau hòa với nhau làm một, tôi cảm nhận được tận cùng khoái cảm. Lúc là bậc thềm tôi đã sung sướng dâng lên ông ta đôi giày, là bồn rửa mặt tôi đã hứng trọn bãi nước bọt ông ta khạc xuống.
Người đàn ông mở cánh cửa nằm sâu trong nhà bếp. Tôi không biết trong đó có gì, hay chuyện gì sắp xảy ra. Một căn phòng tối tăm không có cửa sổ. Bốn phía là những cái giá liền nhau cao đến tận trần nhà. Không khí tù đọng, khô khốc, đặc sệt mùi bụi lẫn với mùi bột mì và bột giặt.
Đó là kho thức ăn. Đồ ăn xếp chật kín trên giá, vậy mà vẫn còn những cái không nhét vào được nằm chất đống trên sàn. Nào là đồ hộp, gạo, mì Ý, vụn bánh mì, khoai tây, dầu ăn, gia vị, đậu khô, đồ ăn liền, bánh quy, sôcôla, nước khoáng, rồi rượu... rất nhiều và đủ mọi chủng loại. Tôi cảm thấy lạ, phải mất bao nhiêu năm để mình ông ta ăn hết chỗ thức ăn này nhỉ? Cái giá đỡ oằn xuống vì quá nặng, có vẻ sắp sụp đến nơi.
- Nào, ta vào thôi.
Giọng người đàn ông vang vọng trong căn phòng bé nhỏ. Hai người vào vừa khít không còn chỗ trống. Ông ta lấy bó hành tây treo trên móc trần nhà xuống để treo tôi lên thế chỗ. Những củ hành khô vỏ màu kẹo đường trông rất ngon.
- Úp mặt xuống sàn!
Dịch giả ra lệnh. Ông ta uốn cong người tôi giống con tôm, luồn xích qua sợi dây trói cổ tay tôi rồi mắc lên cái móc. Mọi sức lực trong người ông ta đều được huy động. Đến kem ông ta cũng không biết cách ăn, bơi ông ta cũng chỉ biết mỗi một kiểu bơi xấu xí vậy mà khi treo tôi lên ông ta lại rất thành thục. Ổng ta nhấc bổng tôi lên một cách dễ dàng.
Đèn chớp máy ảnh làm tôi chói mắt. Tiếng gió xa dần, nhưng vẫn luôn mạnh một cách bất thường. Tiếng cửa ra vào và cửa sổ trong nhà rung lên truyền tới tận kho thức ăn.
Ống kính tiến gần đến cái cổ rướn hết cỡ, bộ phận sinh dục không hề che đậy, cả lòng bàn chân ướt đẫm mồ hôi của tôi. Tôi không nhìn thấy mặt người đàn ông khuất sau máy ảnh, nhưng nhìn những ngón tay đang cầm máy của ông ta tôi biết ông ta coi thường tôi ra mặt. Tôi không để ý người mình đang quay vòng vòng. Sợi xích và cái móc cọ vào nhau phát ra tiếng động. Tiếng động càng làm tăng thêm nỗi đau của tôi.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy lo lắng khi lơ lửng trong không trung. Tôi nghĩ mình không cách nào trốn khỏi người đàn ông nữa rồi. Cổ tay tôi rụng rời. Tình cảnh ấy hiển hiện trong đôi mắt đang nhòa đi vì mồ hôi của tôi. Da thịt tôi rách ra, xương tôi sắp bị dây xích bẻ gãy. “Rắc”, một âm thanh trong trẻo vang lên, cùng lúc đó tôi rơi bịch xuống sàn. Không hiểu sao tôi cảm thấy tay mình khác lạ, thử nhìn xuống thì thấy cả hai bàn tay đã biến mất. Có cái gì rơi lộp bộp xuống sàn. Tôi nhìn lên. Đầu vợ dịch giả đang mắc trên cái móc. Cổ bà ta quấn cái khăn kia..
Ánh sáng le lói từ nhà bếp chiếu vào lưng người đàn ông. Tôi cảm thấy trong gió có cả mùi nước. Có lẽ trời đã bắt đầu mưa.
Bao lạc, hộp măng tây, hũ muối đang nhìn tôi. Chúng không nói và cụp mắt nín thở. Những củ hành tây im lặng nằm chờ trên sàn.
Dịch giả thay phim. Ông ta lôi từ trong túi áo vest ra hết cuộn này đến cuộn khác, chợt có tiếng động ở góc phòng. Ông lấy chân đẩy dịch bao gạo. Bên trong lộ ra một cái lồng nhỏ. Một con chuột bị sập bẫy. Nó vẫn còn rất bé.
- Con vật đáng thương.
Con chuột bị kẹp đuôi vào bẫy, đang cào vào lồng cố gắng thoát ra. Nó khổ sở kêu những tiếng chít chít.
- Tao phải xử lý mày mới được.
Có lẽ đuôi con chuột cũng có dây thần kinh. Nó giãy giụa đến thế nhỡ đuôi bị đứt ra thì có lẽ sẽ còn đau đớn hơn. Lúc ấy chắc chắn sẽ có máu chảy, dù là rất ít. Không biết máu chuột màu gì nhỉ.
Tay dịch giả cầm một cái roi. Nó nằm trong đống hộp xúp khoai tây với bánh ngô. Nó khác hoàn toàn với những thứ để ở đây song ông ta đã giả vờ một cách khéo léo để giấu nó đi khiến tôi không thể nhận ra được.
Ông ta dùng roi đánh vào người tôi. Sợi roi dài và mềm dẻo. Miếng nhung quấn quanh chỗ tay cầm hút mồ hôi, trở nên sáng bóng. Có lẽ thầy dạy cưỡi ngựa, người tình của Marie, cũng có một cái roi như thế này. Mỗi lần ông ta vung lên nó lại cong thành một đường tuyệt đẹp trong không trung. Đường cong ấy đẹp tới mức làm người ta quên mất nó chính là công cụ làm mình bị đau. Dịch giả đổi góc đi một chút để không tạo ra những vết giống nhau. Cái roi thỏa sức tung hoành trong gian phòng chật hẹp. Nó không chạm vào những thứ không cần thiết như đồ ăn, tường hay sợi xích. Mỗi lần được vung lên, nó đều quật trúng tôi.
Tôi thấy đau. Song cái cuốn hút tôi hơn cả đấy là âm thanh từ cái roi. Vừa trong trẻo lại chói tai, hệt như tiếng đàn dây vậy. Cái roi chạm tới hết các bộ phận trên cơ thể tôi, khiến tim gan tôi, xương cốt tôi co giật. Tôi không thể tin nổi là cơ thể mình lại có thể phát ra một âm thanh quyến rũ đến thế. Nguồn nước đọng trong cái hang ở đáy sâu con người tôi đang run lên.
Con chuột vùng vẫy. Nó càng vùng vẫy cái đuôi càng bị siết chặt hơn. Tấm lưng bé nhỏ có vẻ đã thấm mệt. Hai con ngươi ươn ướt, đen nháy. Nó không ngừng lấy răng mài vào chuồng và kêu lên chít chít.
Một lần nữa cái roi lại cong xuống. Từ bả vai đến cạnh sườn tôi đau nhói. Tiếng nước nhảy múa trong lòng tôi đã biến mất. Tôi sung sướng kêu lên. Tiếng kêu của tôi hòa vào tiếng chít chít của con chuột.