Mùa hè năm nay nóng thật. Đây là mùa hè nóng nhất tôi từng gặp. Ban ngày, chỉ cần đi ra ngoài một lúc là nắng chiếu vào người làm chóng mặt. Ánh mặt trời quá gay gắt tới mức đến cả bãi cát và biển cũng chuyển thành vàng rực. Ở bãi tắm đã có mấy người bị ngất vì say nắng, đứng trong Hoa Diên Vỹ cũng có thể nghe được tiếng còi cấp cứu.
Ở Hoa Diên Vỹ suốt ngày đều có tiếng xối vòi hoa sen phát ra từ một phòng nào đó. Cây trong sân rũ rượi xơ xác, mấy con ve đậu trên những cây du cứ kêu lên inh ỏi, tượng khắc ở vòi phun nước đã xuất hiện những vết rạn.
Buổi sáng khi ngủ dậy, mặt trời vẫn lên từ một nơi, vẫn một sắc màu như mọi ngày. Trên đài người ta phát đi phát lại bản tin về hiện tượng thời tiết bất thường. Những người khách ngồi ăn sáng với vẻ ngao ngán kêu ca về cái nóng, song họ vẫn đi ra biển. Mấy hộp sữa chua tôi quên bỏ vào tủ lạnh chỉ trong một đêm đã hỏng hết. Mẹ tôi và bà giúp việc viện cớ trời nóng nên cứ uống bia suốt, cả ngày làm việc với bộ mặt đỏ gay. Chiều xuống nhiệt độ vẫn không giảm, một giọt mưa cũng không rơi, gió thì khiến người ta bức bối.
Không hề có một dấu hiệu nào cho thấy thời tiết sẽ thay đổi. Đến mức tôi đã nghĩ chắc hết đời này mình sẽ phải sống chung với mùa hè mất.
*
* *
Hôm đó tôi bị dịch giả sai đi tất cho ông ta.
- Làm bằng miệng hết!
Ông ta nói. Tôi không hiểu ông muốn gì. Tôi bối rối không biết mình nên làm thế nào. Tôi luống cuống nhìn khắp phòng, rồi lấy tay lau mồ hôi.
- Không được dùng tay!
Tôi hoảng hốt giấu hai tay ra sau lưng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng hai bàn tay của mình lại phiền phức đến thế. Tôi sợ chết khiếp. Không phải vì ông ta làm tôi đau, mà tôi đau khổ vì mình không thể làm cho nguyện vọng của ông ta trở thành hiện thực. Tôi đã trở nên vô dụng với ông ta đến thế này sao? Dường như chỉ cần không tuân theo dù chỉ một mệnh lệnh của ông ta, thì tôi sẽ đánh mất tất cả những lời yêu thương trong những lá thư ông ta viết cho tôi. Những tưởng tượng đáng sợ cứ tiếp nối trào lên trong óc tói.
- Mi không có tay.
Dịch giả đá vào lưng tôi làm tôi mất thăng bằng và ngã sóng soài dưới đất. Chuyện đó chỉ xảy ra trong một thoáng, song nó còn đọng mãi trong mắt tôi. Ông ta nhẹ nhàng giơ chân phải lên, cho tới khi nó tạo đúng thành hình vòng cung, rồi giáng vào ngay giữa lưng tôi. Rất nhanh và mềm mại. Chỉ cần ở đảo F là ông ta có thể tự do điều khiển thân thể tôi như chính bản thân tôi vậy.
- Muốn lau mồ hôi thì lấy lưỡi mà liếm!
Ông ta lấy ngón tay chọc vào bầu vú trần đang trĩu xuống của tôi. Những thứ tôi mặc trên người nằm vằn vò thành một đống dưới gầm bàn. Trên bàn vẫn là những đồ dùng cho dịch thuật như mọi khi: cuốn tiểu thuyết có Marie, cùng với từ điển và cuốn vở. Nhưng không biết ông ta có dịch thêm được nhiều không. Tôi cảm giác số trang đã giảm bớt phần nào, song lúc nào nhìn vào vở tôi cũng chỉ thấy toàn những con chữ giống nhau.
Người đàn ông cởi quần áo tôi một cách thành thạo. Điên loạn nhưng không mất đi sự cẩn thận, đủ để khiến tôi cảm thấy xấu hổ nhưng lại rất lịch lãm. Ông ta lột trần tôi ra như người nghệ nhân điều chế hương liệu đang ngắt từng cánh hoa, như người buôn đá quý tách vỏ trai ra để tìm ngọc vậy.
Tôi ra sức lè lưỡi liếm mồ hôi trên mặt, tới mức cuống họng căng lên như sắp nôn mửa. Những chỗ không liếm tới được tôi chùi xuống thảm. Hơi nhoi nhói. Lưng tôi vẫn còn nhức nhối vì cú đá.
- Tốt rồi đấy!
Nhìn từ dưới lên trông người đàn ông to con hơn. Bờ vai và ngực ông ta bỗng chốc trở nên vạm vỡ. Chỉ có những nếp nhăn trên cổ là không thể giấu nổi. Mỗi lần ông ta cất tiếng, những nếp nhăn cũng rung theo.
- Nào, đến lấy tất. Nhanh!
Tôi bò vào phòng ngủ bằng tứ chi. Đến trước tủ quần áo tôi đứng dậy, định mở cửa tủ song lại ăn một cái tát.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không phải bằng tay!
Tôi thấy mình thật đáng hổ thẹn. Đã bị nhắc bao nhiêu lần thế mà cứ mắc đi mắc lại một lỗi là sao? Đúng, mình không có tay. Từ khi sinh ra đến giờ mình chưa bao giờ có thứ ấy.
Tôi ngậm miệng vào tay nắm cửa tủ. Có vị rất lạ. Nó vừa cứng vừa sần sùi. Tôi kéo mãi kéo mãi mà nó vẫn cứ trơ ra. Dịch giả khoanh tay, nhìn chòng chọc tôi từ phía sau. Tôi cảm thấy cái nhìn của ông ta xuyên thẳng vào mông mình. Ông ta đang chăm chú nhìn nó. Màu da, chỗ hõm trên mông, vị trí của những nốt ruồi và những đường cong tinh tế, ông ta hiểu chúng hơn cả tôi.
Cuối cùng thì bản lề cũng két lên một tiếng, và cánh cửa mở ra. Mùi thuốc sát trùng bốc lên nồng nặc. Cái tủ trống tuếch trống toác, bên trong chỉ có ba bộ vest, một cái áo khoác và bốn cái cà vạt. Chúng được treo cách đều nhau, cái nào cũng phẳng phiu thẳng thớm. Một bộ vest trong đó có bọc ni lông của tiệm giặt là. Tôi nhận ra ngay đấy là bộ vest bị dính kem khi chúng tôi chơi ở công viên lưu động.
Tôi không tìm thấy đôi tất. Dù tôi đã căng mắt nhìn sâu vào trong tủ, nhưng ở đó chỉ toàn là bóng tối.
Lần này tôi mở từng ngăn kéo một. Những cái tay cầm đều nhớp nháp nước bọt. Có rất nhiều những ngăn kéo nhỏ. Vì không có tay nên toàn thân tôi thành ra yếu ớt hẳn. Một cơ thể đáng thương không cân đối và xấu xí khó coi.
Có mấy cái ghim cà vạt, sơ mi ngắn tay. Cả khăn tay cũng có. Cái nào cũng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, chỉ có mỗi tất là không thấy đâu. Tôi hoảng lên. Tôi hất cái khăn tay ra, rồi lục tìm dưới những cái áo. Tôi làm mọi việc bằng cằm.
Tôi sợ phải xáo trộn những thứ bên trong các ngăn kéo được sắp xếp gọn gàng tới từng milimet, nhưng tôi càng không chịu nổi khi không thể đưa ra cái ông ta yêu cầu. Dịch giả nhất định không giúp tôi, và cũng không muốn buông tha cho tôi.
Nắng ngập tràn ngoài cửa sổ. Rèm cửa vẫn buông thõng. Không biết có phải vì trời nóng, mà một nửa thảm cỏ đã chuyển sang màu sậm. Một bên nhà là nắng, bên còn lại toàn bóng râm. Không một bóng người, không cả ve kêu, ngay tiếng sóng cũng không vọng tới.
Đã đến cái ngăn kéo nhỏ nhất nằm dưới cùng. Tôi trườn sấp xuống, rướn cổ lên, và mở nó ra một cách khó nhọc. Bên trong là một cái đồng hồ quả quýt, một chiếc đồng hồ đeo tay, nút cổ tay áo, rồi hộp kính và những đồ lặt vặt khác. Sâu trong ngăn kéo, tôi bắt được một thứ rất lạ. Một chiếc khăn quàng của phụ nữ.
Đó là một chiếc khăn hoa bằng lụa màu hồng nhạt. Nó kín đáo nằm sâu bên trong một nơi không ai để ý đến. Chỉ có nó là không hợp tí nào với cái tủ. Nó chẳng ăn nhập gì với những cái khác. Không chỉ vì nó là đồ của phụ nữ, mà còn vì cái gì đó khác nữa, chính cái đó khiến tôi chú ý.
Tôi kéo thử nó ra. Lập tức tôi hiểu ngay lý do. Trên cái khăn ấy có một vết bẩn xám xịt, khủng khiếp hơn là hai đầu khăn rách tơi tả. “Vết máu!” - Tôi nghĩ bụng.
- Không phải cái đó!
Người đàn ông hét lên. Tôi sợ hãi ngẩng lên. Nhanh như chớp ông ta giật cái khăn ra khỏi miệng tôi. Môi tôi đau như bị thiêu đốt.
- Sao mi không chịu nghe lời hả? Ta đã bảo là tất cơ mà!
Dịch giả tát vào mặt tôi. Ông ta quỳ xuống và tát tôi liên hồi. Những âm thanh khô khốc vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Một chất dịch âm ấm lan ra lưỡi tôi, rồi trào ra khóe miệng. Đến bây giờ tôi mới biết máu lại mềm mại và ấm áp đến thế.
- Mi làm trò vớ vẩn gì thế?... Đúng là đồ đần độn! Đồ con lợn thối tha! Con chó cái ngu ngốc!
Giọng ông ta khàn đi, run run giận dữ, và trở nên mất kiểm soát. Có vẻ như nó sắp vượt qua giới hạn, giống hệt lúc bị từ chối ở nhà hàng. Mồ hôi bắt đầu túa ra, khuỷu tay, môi và những ngón tay co rút lại, mạch máu trên thái dương vằn lên. Đường nét bao quanh cơ thể ông ta méo xẹo đi, đứt đoạn. Từ trong khe hở đó cơn thịnh nộ trào ra không dứt.
- Cháu xin lỗi. Cháu không biết bác rất quý cái này. Cháu chỉ lại gần xem nó là cái gì thôi mà. Cháu xin lỗi. Cháu sẽ không làm thế nữa. Xin bác tha cho!
- Không nghe lời thì ta sẽ làm thế này. Hiểu chưa hả?
Dịch giả đá vào cạnh sườn tôi, ghếch mặt tôi lên rồi quấn cái khăn quanh cổ tôi.
- Để ta dạy i xem nhé. Để ta dạy à biết!
Cổ tôi bị thít chặt. Cái khăn ăn sâu vào cổ họng tôi không gặp cản trở gì. Xương thịt tôi rít lên những tiếng rợn người. Tôi không thở được. Tôi không thể mở nổi miệng để van xin ông ta được nữa. Tôi quẫy đạp và nắm lấy cổ tay ông ta, định làm cái khăn lỏng bớt đi nhưng vô hiệu.
Tôi không nhìn thấy mặt người đàn ông, nhưng những khớp tay sau gáy tôi, cùng tiếng thở hổn hển và hơi thở phả trên tóc tôi cho tôi biết cơn thịnh nộ của ông ta không bình thường chút nào. Tôi gắng chịu đựng, song sức lực ngày càng yếu đi.
- Mi thật quá tệ hại. Sao lại toàn làm trái thế hả? Sao không nghe hả?
Ông ta vẫn lầm bầm chửi rủa. Phòng ngủ đã yên tĩnh giờ lại càng thêm tĩnh mịch. Ngoài cửa sổ biển đang xa dần về phía chân trời. Giọng nói của người đàn ông cũng không vọng tới. Mắt tôi đau, rồi nóng lên. Sức mạnh ấy khiến tôi không thể thở nổi. Tôi bị thít cổ, vậy mà tôi lại tưởng như ông ta đang đè nát nhãn cầu mình.
Cái khăn cũ mèm, rách rưới ấy sẽ trùm lên hai tròng mắt dễ thương của tôi. Người đàn ông sẽ quấn tới mấy vòng khăn để nó không rơi xuống. Khi mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng ông ta sẽ để lòng bàn tay lên rồi từ từ siết chặt và thưởng thức hết cái cảm giác khi lớp niêm mạc rách ra, rồi thủy tinh thể vỡ đôi, những cơ quan bên trong trào ra thành một mớ nhão nhoét. Thân nhiệt của tôi sẽ truyền tới hai lòng bàn tay ông ta qua cái khăn. Võng mạc, mống mắt, thủy tinh thể của tôi đã kháng cự đến tận cùng rồi cũng vỡ nát trong một tiếng rít. Cuối cùng tròng mắt tôi không còn nguyên vẹn như trước. Và rồi cái khăn lại có thêm một vết bẩn mới.
Sau âm thanh ấy đến lượt màu sắc biến mất. Trong mắt tôi chỉ toàn một màu đen. Giống như đang ở dưới đáy biển. Những đau đớn không biết đã tiêu biến từ khi nào. Bóng tối lành lạnh bao trùm lấy tôi. Thật dễ chịu. Tới mức tôi đã nghĩ giá mà lúc nào mình cũng được như thế này. Hai tròng mắt của cậu bé ngã xuống từ du thuyền nằm lăn lông lốc. Tôi nhìn thấy rất rõ, dù có lẽ mắt tôi đã không còn. Tôi sẽ phải chết sao? Lúc ấy lần đầu tiên tôi nhận ra điều đó. Chắc hẳn người vợ của dịch giả cũng đã bị giết như thế này.
*
* *
- Đúng rồi, giỏi lắm!
Ông ta lấy hai tay áp vào má tôi như ban thưởng.
- Nếu mi thế này ngay từ đầu thì đã không phải chịu đau rồi!
Đó là một đôi tất xù xì, mòn vẹt gót và rão hết chun. Nó có mùi như mùi mộc nhĩ héo. Nó nằm trong ngăn kéo cạnh ngăn để cái khăn.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đôi chân trần của ông ta. Không chỉ chân, mà cả những phần cơ thể nằm dưới lớp quần áo tới giờ tôi cũng chưa một lần nhìn qua. Chỉ cần nghĩ môi mình sẽ chạm vào đó là tim tôi lại đập mạnh.
- Cái miệng giỏi lắm, làm tốt lắm!
Người đàn ông ngồi xuống mép giường, bắt tréo chân. Tôi quỳ xuống, miệng ngậm cái tất từ từ chụp vào đầu ngón chân. Một công việc vất vả. Bàn chân có hình dáng rất phức tạp, nên cái tất mãi không thể thành hình dạng như tôi mong muốn.
Dịch giả đã nguôi giận. Tôi cũng không hiểu vì nguyên cớ gì mà cơn giận của ông ta lại biến mất. Khi tôi chợt nhận ra thì khăn đã được cởi ra, và rơi tuột xuống sàn. Ông ta thở hắt ra, rồi đổ xuống giường. Ông còn rũ rượi hơn cả tôi. Tóc ông ta bết vào nhau vì mồ hôi, tôi liếc thấy một vết chàm.
Tôi gắng sức hít một hơi thật dài, đến mức ho lên vì sặc. Tôi gập người lại rồi lấy tay vuốt họng. Tôi nhấp nháy mắt thử để xem xem mắt mình đã trở lại bình thường chưa.
Hoa văn trên cái khăn nhàu đi vì bị thít quá chặt. Không hiểu sao nó lại ra thế này. Hai đầu rách bươm như bị ai xé, những sợi chỉ thừa tòi ra. Những vết bẩn vương vãi thấm đè lên những bông hoa. Không ai có thể nghĩ ra trước kia nó từng là một cái khăn. Trên đó vết máu rỉ ra từ miệng tôi ánh lên màu đỏ tươi.
- Nào, cái còn lại cũng làm giống như thế.
Nói rồi người đàn ông vắt chân kia sang.
Ông ta đã vuốt lại tóc từ khi nào nhằm che đi vết chàm. Chân ông khá sạch sẽ. Móng chân được cắt tia gọn gàng, thoảng mùi xà phòng. Song chúng không thể giấu nổi vẻ già nua. Da chân ông ta khô và trắng bóc, gót chân nứt nẻ. Hai ngón chân út biến dạng vì bị ních trong những chiếc giày da cứng quèo. Mu bàn chân hằn lên những mạch máu màu xanh nhạt, mắt cá chân hơi ram ráp. Những chiếc lông mọc trên đốt ngón chân châm vào má tôi nhồn nhột. Tôi nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm thử, cố gắng không để ông ta phát hiện ra. Tôi có cảm giác như mình đang hôn chân ông ta vậy.
Môi tôi mềm mại và tươi tắn. Chúng có thể dịu dàng ôm lấy bất kỳ chỗ nào trên đôi chân già nua. Có lẽ tại môi tôi vừa bị sứt khi nãy, nên trông lại càng tươi hơn. Nó nổi bật trên nền sẫm của bàn chân, chỉ có môi tôi là đang chạm vào người đàn ông. Ông ta mặc vest, ngồi trên giường. Còn tôi trần như nhộng đang bò lăn bò toài dưới đất. Tuy thế tôi vẫn có cảm giác chúng tôi đang siết chặt lấy nhau. Tôi âu yếm từng ngón chân. Tôi rất nhanh mồm nhanh miệng, như ông ta đã khen ngợi.
*
* *
“Dạo này du thuyền lúc nào cũng đông nghẹt. Nếu không nhanh thì đứng nắm tay vịn còn khó chứ đừng nói đến ngồi. Ai cũng say sưa chuyện trò, tay chân để trần. Tôi ngồi trên cái ghế đơn cạnh bậc thang, cố gắng hết sức để không bị chú ý. Không ai thích ngồi cái ghế ấy, vì nó xa cửa sổ và từ chỗ đó không nhìn được biển. Thỉnh thoảng cũng có người không biết để túi du lịch lên, song tôi quăng luôn xuống sàn rồi ngồi vào ghế.
Mọi người cố gắng không nhìn thẳng vào mắt tôi. Người ta làm ra vẻ như tôi không có ở đó vậy. Thế lại tốt. Tôi rất thích khoảng thời gian nghĩ về cô trong một chuyến tàu người là người. Có bao nhiêu người ở đó, vậy mà không một ai biết được những gì cô đã làm với đôi chân của tôi. Cũng không một người nào biết vú bên trái của cô to hơn bên còn lại một chút, và cô sẽ sờ lên dái tai mỗi khi cô thấy sợ, hay chuyện sau mông cô có một vết hõm trông như lúm đồng tiền. Khuôn mặt nhợt nhạt của cô khi cô nghẹt thở và cầu xin tôi cứu vớt trông thật đẹp. Chỉ mình tôi là biết tất cả mọi điều về cô. Ngồi trên thuyền tôi gặm nhấm bí mật ấy, và đắm chìm trong hạnh phúc.
Nhưng không biết cái nóng này sẽ còn kéo dài đến khi nào nhỉ? Kể từ khi đến sống trên đảo, đây là lần đầu tiên tôi thấy thời tiết nóng như thế. Tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Bỗng dưng tôi lại thấy nhớ mùa đông. Khi mùa hè kết thúc, du khách cũng không còn, chỉ có hai chúng ta - tôi và cô - cùng nhau đi dạo trên con phố buồn tẻ lạnh lẽo, rất tuyệt phải không?
Nhưng khi mùa đông đến, chuyến tàu cuối sẽ rời bến sớm hơn một tiếng. Đó là điều duy nhất khiến tôi phiền muộn. Có lẽ cô sẽ cười tôi vì sao tôi lại nghĩ đến chuyện ấy vào giờ này.
Hàng năm cứ đến mùa hè đơn đặt hàng của tôi lại giảm đáng kể. Mấy hôm nay tôi không làm một công việc nhất định nào cả. Công việc dịch thuật không mang lại cho tôi nhiều thu nhập lắm. Những người khốn khổ vì không biết tiếng Nga trên đời này không nhiều đến thế.
Hai, ba năm trước tôi có trưng biển dạy tiếng Nga. Tôi rút tiền tiết kiệm đăng quảng cáo trên báo:
‘Nhận dạy tiếng Nga: Hội thoại, Dịch thuật. Hoan nghênh những người mới học.'
Không người nào đến làm học trò của tôi cả. Không một ai. Từ sau cái hôm đăng quảng cáo, tôi đã chờ đợi mãi. Cứ mỗi lần tàu cập bến, tôi lại lao ra ngoài. Tôi dỏng tai lên, mong nghe được tiếng bước chân từ bên kia con vịnh. Song vô ích. Không một ai bước lên bậc thang để đến với tôi. Tôi đã phí mất khoản tiền dùng đăng quảng cáo.
Nhưng từ sau khi gặp được cô tôi mới nhận ra ý nghĩa thực sự của việc chờ đợi. Lúc đứng trước đồng hồ hoa chờ giờ hẹn, tôi cảm thấy sung sướng không thể tả. Dù lúc ấy cô chưa xuất hiện, nhưng tôi vẫn thấy rất hạnh phúc.
Tôi chăm chú theo dõi những người đi đến từ phía bờ biển, run rẩy khi nhìn thấy bóng dáng một người con gái giống cô, nhưng ngay lập tức tôi nhận ra đấy không phải cô, và lại quay sang hướng khác. Tôi kiên nhẫn lặp lại việc đó, nhất định không chịu từ bỏ. Tôi vui sướng lặp lại sai lầm đó hàng nghìn lần nếu như nó giúp tìm được cô, cô chứ không phải ai khác. Tới mức tôi không còn có thể phân biệt nổi mình đang mong mau được gặp cô, hay là muốn đứng đợi ở đấy mãi mãi nữa.
Cái hôm có công viên lưu động đến, tôi đã đứng gặm nhấm cảm giác sung sướng khi chờ cô ba tiếng hai mươi phút. Đến giờ tôi vẫn mơ thấy hình bóng cô ướt đẫm mồ hôi lao đến bên tôi, nắng chiều rọi vào lưng cô.
Khi tôi khát khao muốn gặp cô tới mức không chịu nổi, tôi tìm đến Marie trong cuốn tiểu thuyết. Tôi dịch vào vở từng dòng chữ trong tiểu thuyết. Khi tôi nhìn thấy từng trang sách được lật lên, thấy những dòng kẻ dày đặc tôi lại thấy yên lòng phần nào.
Marie bị cha mẹ cấm qua lại với thầy dạy cưỡi ngựa. Nàng bị ép phải kết hôn với một luật sư và bị nhốt trong biệt thự gần hồ. Thầy dạy cưỡi ngựa bị tuyển vào quân đội, và buộc phải rời xa nàng. Một ngày nọ Marie phát hiện mình có mang. Biết chuyện, gã luật sư đã lột trần Marie, dìm cô xuống hồ lạnh cóng rồi ép nàng uống chỗ thuốc phá thai mà hắn đã lén mang theo.
Cảnh này rất tuyệt, - Bên hồ, áo quần của Marie bị lột ra: xu chiêng rồi tất nịt mắc vào cành phong, hệt như những đóa hoa màu trắng đang nở rộ vậy. Nàng cưỡng lại, nhưng hắn nắm tóc nàng rồi dìm xuống hồ. Mái tóc vàng xõa tung trên mặt nước. Màu nước xanh biếc thấm vào làn da trong suốt của nàng. Marie không biết bơi. Chân tay nàng quơ quào, miệng nàng ngớp ngớp. Hắn dốc bột thuốc vào miệng nàng. Mỗi lần nàng hít thở là lại nuốt theo cả thuốc...
Tôi có thế mường tượng chi tiết hình ảnh Marie đang vùng vẫy. Từ mớ rong rêu quấn lấy cổ chân nàng, cho tới tiếng kêu thét dội lên từ rừng phong. Hình ảnh ấy dần dần biến thành cô, Mari ạ.
Mong cô tới nhà tôi vào bữa trưa thứ Ba tuần tới. Tôi xin được đãi cô. Tôi đã sống một mình khá lâu nên cũng khá tự tin vào tài nấu nướng của mình. Đây là một ý tưởng thật tuyệt. Tôi chắc rằng bữa trưa này sẽ khiến cô ngạc nhiên. Tôi rất háo hức chờ đến ngày đó.
Cô có thể tới vào lúc nào cô rảnh. Mười một giờ hay mười hai giờ cũng được. Tôi sẽ chờ. Cô nhất định phải đến đấy! Tôi cầu xin cô.
Mong cô sẽ không bị cảm nắng trong thời tiết nóng nực thế này. Xin cô giữ gìn sức khỏe.
Tạm biệt. Hẹn gặp cô vào hôm tới.
Cô Mari.”