NGÀY THỨ MƯỜI HAI
Sáng hôm sau, tôi ra khỏi nhà đúng giờ.
Vẫn là ngồi tắc xi tới trường của Hàn Tiểu Phong, cẩn trọng trà trộn vào trong trường, đứng dưới kí túc nữ mà cô ấy ở. Vừa đúng chín giờ, ánh nắng chan hòa trên đầu tôi, sự gượng gạo khi đứng dưới kí túc xá nữ đã khiến tôi lặng lẽ lùi lại dưới bóng cây. Tôi nhìn thấy từng nữ sinh từ trên lầu đi xuống, biểu hiện của họ có chút hoảng loạn, chụm đầu rì rầm to nhỏ gì đó với nhau. Khi họ đi qua người tôi, có người đã không thể không nhìn tôi một cái làm tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Tôi đợi mười phút, vẫn không thấy Hàn Tiểu Phong xuất hiện nên đã gọi vào điện thoại cô ấy, nhưng đầu dây bên đó đổ chuông hồi lâu mà chẳng có ai nhấc máy. Tôi càng nghĩ càng hoài nghi, lấy dũng khí đi tới trước cửa kí túc, cẩn thận nhìn xung quanh.
Đột nhiên, một cánh tay đặt lên lưng từ phía sau, tôi lập tức nhảy lên. Nhưng tôi không thể ngờ tới, cái người vỗ vào lưng tôi lại chính là anh họ, cảnh sát trưởng Diệp Tiêu của mình.
Tôi há hốc miệng hỏi: “Sao lại là anh?”
“Đây cũng là câu mà tôi muốn hỏi cậu.” Diệp Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, anh chỉ chỉ vào tòa nhà nói: “Chúng ta đi lên nói chuyện tiếp.”
Diệp Tiêu và tôi bước lên cầu thang kí túc nữ, liên tiếp có những nữ sinh chạy ngược lại, tất cả đều hoảng loạn. Chúng tôi đi tới hành lang tầng hai, tại một cửa phòng trên đó có vài người trông như là giáo viên đang đứng đấy nói chuyện rất căng thẳng.
Tim tôi bất giác lại đập nhanh, đôi chân mất tự chủ bước theo Diệp Tiêu tới cửa. Diệp Tiêu giơ thẻ cảnh sát lên cho họ xem, tôi cũng theo sau tiến vào.
Lại là cái mùi đó, giống hệt như mùi trong phòng Hoắc Cường tối qua. Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn quét khắp phòng một lượt, ánh mắt dừng lại tại chiếc giường kề cửa sổ. Hóa ra trên giường đang có một nữ sinh nằm đó, cong người cuộn tròn lại, mặt quay vào tường.
Diệp Tiêu lập tức đeo găng tay trắng, cẩn thận tỉ mỉ thò tay về phía cô gái đang nằm, chầm chậm quay mặt cô ta lại.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt đó.
Trời ơi, tôi suýt chút nữa hét lên, tôi chưa từng thấy người nào có biểu hiện hoảng sợ đến nhường vậy, chiếc miệng ngoác rộng như thế, hình như muốn nuốt chửng cả con người của mình vào đó.
Đây là kiểu hoảng sợ gì vậy nhỉ? Xin lỗi, tôi không thể dùng ngôn ngữ để hình dung lại khuôn mặt của cô ấy, tôi chỉ có thể nói, nếu như bạn mà nhìn thấy nó thì sẽ ghi nhớ suốt đời và sẽ trở thành một cảnh tượng khủng khiếp trong cơn ác mộng.
Đờ đẫn nhìn khoảng mấy chục giây, tôi mới đột nhiên nhận ra, tôi quen cô gái này, thậm chí còn biết cả tên của cô ấy, Hàn Tiểu Phong.
Hàn Tiểu Phong chết rồi.
Tôi không dám tin vào mắt mình, thẫn thờ lùi về phía cửa. Tôi lại hít lấy hít để, không sai, chính là cái mùi đấy, mùi trong phòng mà Hoắc Cường mất mạng.
Diệp Tiêu lại cẩn thận kiểm tra lại Hàn Tiểu Phong, sau đó rời khỏi cái xác vẫn chưa cứng đơ này, quay đầu lại hỏi một giáo viên: “Cô ấy chính là Hàn Tiểu Phong?”
Giáo viên cũng không dám lại gần, ra sức lấy tay lau mồ hôi đáp: “Đúng vậy. Sáng hôm nay, bạn cùng phòng ngủ dậy, thấy Hàn Tiểu Phong vẫn còn ngủ, họ cho rằng cô ấy ngủ nướng nên không để ý. Cho đến tám giờ mới phát hiện ra cô ấy đã chết.”
“Tối qua có gì dị thường không?”
“Không có, mọi người cùng phòng nói khoảng mười hai rưỡi thì cô ấy đi ngủ, buổi tối rất yên tĩnh, trong phòng có năm sinh viên, không có ai phát hiện ra điều gì bất thường.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Giống hệt như Hoắc Cường hôm qua.”
Cô ấy cũng bị ác mộng dọa chết sao?
Lúc này, vài cảnh sát khác tiến vào, họ bắt đầu tiến hành kiểm tra hiện trường. Diệp Tiêu đẩy tôi và các giáo viên ra khỏi phòng, nói: “Trước khi khám nghiệm xong hiện trường, bất cứ ai cũng không được vào phòng này.”
Sau đó, Diệp Tiêu tự mình đi ra, tìm một chỗ không người nói với tôi: “Bây giờ thì tiện nói với anh rồi chứ, tại sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
Tôi đã không thể giấu anh được nữa, chỉ còn cách kể hết lại cho anh nghe việc tối qua tìm thấy phòng của Hoắc Cường, sau đó Hàn Tiểu Phong gọi điện cho tôi.
Diệp Tiêu nghiêm túc nói: “Tại sao không nghe lời khuyên của anh?”
“Không, đây là trách nhiệm của em, tất cả đều do tiểu thuyết của em gây nên.”
“Vậy là gì đây? Áy náy hay là tự trách? Ghi nhớ, việc này không liên quan gì tới em.”
Nhưng tôi lắc đầu, thẫn thờ nói: “Em nhất định phải tìm ra bí mật của Hoang thôn.”
Vừa dứt lời, tôi liền chạy như bay ra khỏi kí túc xá nữ. Tôi phải tìm ra hai người còn lại, Tô Thiên Bình và Xuân Vũ.
Sau một hồi hỏi thăm, khi tôi tìm ra được kí túc của họ thì cả hai người đều đã mất tích, từ sáng hôm nay bạn học của họ đều không ai nhìn thấy bóng dáng hai người đâu. Có lẽ họ đã nghe được thông tin về cái chết của Hàn Tiểu Phong? Nhưng bây giờ biết đi đâu để tìm hai người họ bây giờ?
Tôi gãi đầu nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cách nào, đành phải trở về nhà.
Về đến nhà cũng đứng ngồi không yên, cả ngày đều suy nghĩ mông lung, cơ bản chẳng còn tâm trí đâu để viết tiểu thuyết. Tôi nhắm mắt nằm trên ghế sô pha, hồi tưởng lại cảnh tượng lần đầu gặp Hàn Tiểu Phong, đấy là ngày đầu tiên của câu chuyện này, cũng tại căn phòng này, cô ta rõ ràng nhanh nhẹn hoạt bát, không hề có chút sợ hãi, khác biệt rõ ràng với cô gái tên Xuân Vũ. Nhưng sau cuộc điện thoại cô ta gọi tới từ Hoang thôn lại bỗng trở nên khủng hoảng và thất thường như vậy. Tôi có thể khẳng định trăm phần trăm, cô ta nhất định nhìn thấy gì đó, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà không thể hoặc không dám nói ra.
Rốt cuộc là sức mạnh nào đã khiến Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong mất mạng như thế? Ác mộng thật sự có thể giết người sao?
Đột nhiên, trong đầu tôi vụt lóe lên bốn chữ “Ác mộng Hoang thôn.”
Lưng tôi lạnh toát, có lẽ không ai có thể thoát khỏi giấc mộng này.
Nhưng trên đời này thực sự có việc ác mộng giết người không? Nếu như có, nhất định sẽ có tài liệu liên quan. Đúng, tìm kiếm dữ liệu vốn là sở trường của tôi, tôi lập tức mở máy tính, ra sức tìm kiếm trên Google.
Vậy là chỉ cần vài chục phút tìm kiếm trên mạng, tất cả đều là những trang vô vị, trong cơn tức tối, tôi thoát ra khỏi mạng.
Biết đâu lại tìm thấy trong hiệu sách? Tôi lập tức ra khỏi nhà, đi tới gần ga tàu điện ngầm trong bóng tối, ở đó có một hiệu sách tôi thường ghé qua, đó cũng là nơi tôi tiến hành hoạt động kí tặng giới thiệu sách, và cũng là nơi tôi quen “Tiểu Chi.”
Bây giờ là tám giờ tối, hiệu sách vắng người, một mình tôi đứng trước kệ sách tâm lí học và tội phạm học, lật từng cuốn miêu tả tội phạm và chết chóc.
Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy nội dung cầm tìm kiếm, có lẽ từ cổ chí kim, cả trong và ngoài nước chưa từng xuất hiện một vụ án nào li kì thế này?
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân lạo xạo vọng lại từ kệ sách trước mặt tôi.
Không biết tại sao, tim tôi bỗng xao động. Tôi lập tức cầm ngay cuốn sách trước mặt mình xuống, trên kệ sách hở ra một khe hở đủ để tôi nhìn thấy đôi mắt sau kệ sách.
Đây là một đôi mắt con gái trẻ trung, đang cúi xuống đọc từng trang sách.
Đột nhiên, cô ta ý thức được có người đang nhìn mình và từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng đó đập vào mắt tôi. Phút chốc, cả tôi và cô ta đều ngỡ ngàng.
Nhiếp Tiểu Sảnh.
Qua khe hở trên kệ sách, tôi nhìn vào đôi mắt thật giống hồ li của cô ta, giống như đang nhìn vào những bức tranh đột ngột xuất hiện liên hoàn.
Cô ta bỗng nhiên mỉm cười với tôi, sau đó chớp cái đã không thấy đâu.
Biến mất như sương khói?
Tôi căng thẳng vịn lên kệ sách, thông qua kẽ hở liên tục ngó nghiêng tứ phía, cho tới kho có một bàn tay vỗ lên lưng tôi.
Run rẩy lẩy bẩy quay đầu lại, hóa ra cô ta đã chuyển ra sau lưng tôi.
“Tiểu Sảnh? Sao cô lại ở đây?”
Cô ấy trả lời lãnh đạm: “Anh có thể tới đây đọc sách, tôi thì không thể sao?”
“Cô vừa mới tan làm tới đúng không, đến xem sách gì vậy?”
Cô ta giơ cuốn sách trong tay lên, hóa ra là cuốn tiểu thuyết “Mùi hương” của Patrick Suskind, thuật lại câu chuyện một tên tội phạm giết người vô cùng yêu thích nước hoa.
Tôi gật gật đầu: “Tôi cũng rất thích cuốn này, một cuốn tiểu thuyết rất tuyệt.”
Cô ta dường như có chút gượng gạo, khẽ nói: “Tôi phải đi đây.”
Sau đó, tôi cùng cô ấy đi tới quầy tính tiền, cô ấy mua cuốn sách đó, khi sắp bỏ đi, tôi đột nhiên gọi cô ta lại: “Xin lỗi, còn có thể nói chuyện với cô được chứ?”
Cô ta do dự một lúc nói: “Được, cho anh mười phút, ở đâu vậy?”
Tôi nhìn xung quanh nói: “Ở đây đi.”
Hóa ra ở một góc trong hiệu sách có một quầy đọc, ở đấy bày mấy chiếc ghế, bình thường thì ngoài đọc sách có thể uống trà nói chuyện.
Chúng tôi ngồi trong một góc khuất, trên bàn có thắp một ngọn nến trắng, dưới ánh nến lay động, tôi do dự hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.
Cô ta liếc tôi nói: “Thời gian cho anh có hạn, có việc gì nói nhanh lên.”
Những việc liên quan tới Hoang thôn, quả là có tới hàng trăm hàng vạn manh mối, tôi thật sự không biết nên bắt đầu nói từ đâu bèn dứt khoát thốt ra: “Đã chết hai người rồi.”
“Anh nói cái gì? Ai chết rồi?” Cô ta rõ ràng cũng giật bắn mình.
“Những người đã tới Hoang thôn, hai sinh viên. Tối hôm kia họ vừa mới về tới Thượng Hải nhưng đã lần lượt chết vào sáng hôm qua và sáng hôm nay.”
Tức khắc, mặt cô ta cũng trắng bệch ra, cô ấy lấy tay bịt miệng nói: “Anh bảo có người mới từ Hoang thôn về chưa lâu đã chết rồi?”
Tôi lập cập gật đầu: “Đúng thế.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có thể nói cụ thể chút không?”
Dưới ánh nến trắng, tôi lại hồi tưởng tỉ mỉ lại, kể từ ngày đầu tiên của câu chuyện này: bốn sinh viên đó đột nhiên ghé thăm, cho tới hôm nay phát hiện Hàn Tiểu Phong chết. Sau đó tôi nhấp một ngụm trà, kể hết lại toàn bộ câu chuyện cho cô ấy nghe.
Tường thuật của tôi mất hơn mười phút, nhưng cô ta đã quên mất cả thời gian giới hạn cho tôi, cho tới sau khi tôi kể hết mọi chuyện, cô ta cũng thở dài và tôi phát hiện ra khuôn mặt cô ta dưới ánh nến càng giống “Nhiếp Tiểu Sảnh” hơn.
Cô ưu tư nói: “Cám ơn anh.”
Tôi có chút mông lung hỏi: “Cảm ơn tôi vì điều gì?”
“Cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe những chuyện này. Tôi nghĩ, chúng ta có thể phát hiện ra bí mật của Hoang thôn từ chính bản thân những sinh viên đó.”
“Cô cũng muốn tìm kiếm những bí mật này sao?”
Thần sắc của cô ta có chút quái dị: “Xin lỗi, tôi cũng không có cách nào để giải thích rõ ràng.”
“Nhưng, tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi cô, tối hôm trước, trước khi từ biệt cô có cảnh báo tôi nhất định không được nghe điện thoại, và tối đó thực sự có điện thoại gọi đến, chính là Hoắc Cường từ Hoang thôn trở về gọi cho tôi. Thật kì lạ, sao cô lại biết cậu ấy sẽ gọi cho tôi?”
Cô ta nhìn vào mắt tôi, trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên nói: “Cảm giác, anh có tin vào cảm giác không? Tối hôm trước, trong giây phút bên đường đó, lúc tôi nhìn vào mắt anh thì đột nhiên nghe thấy…”
“Cô nghe thấy gì?”
Ánh mắt cô ta rời khỏi mắt tôi, nhìn chằm chằm vào ánh nến trắng nói: “Chuông điện thoại.”
“Không, không thể như thế, tôi không tin vào những chuyện như thế này.”
"Bởi vì anh đã viết quá nhiều những chuyện tương tự trong tiểu thuyết, thế nên anh cho rằng tất cả những thứ đó đều do con người chế tác ra, đúng không?”
“Cô nghĩ cô là ai? Nhiếp Tiểu Sảnh trong chùa Lan Nhược? Thầy bói? Hay là thầy mo Witch Doctor?” Nói xong, tôi mới phát hiện ra mình có chút thất thố, “Xin lỗi, Tiểu Sảnh…”
Cô ta lạnh lùng à ừ một tiếng: “Thôi được rồi, tôi biết anh bây giờ đang nghĩ ngợi trong lòng, anh cho rằng tôi chỉ là một con điên gây rối lằng nhằng, cho rằng tất cả những gì tôi nói chỉ là hoang tưởng?”
“Nhưng cô chẳng có cách nào để chứng minh những gì mình nói là thật, ví dụ như cô rốt cuộc sao lại biết Hoang thôn?”
“Nhất định phải trả lời sao?”
Tôi trả lời chắc như định đóng cột: “Đúng thế, nhất định phải trả lời, vào tối hôm nay, bây giờ. Nếu như cô không trả lời, tôi sẽ coi cô nhất định là kẻ lừa đảo và sẽ không bao giờ để ý tới sự quấy rồi của cô nữa.”
“Nhưng…” cô ta hít một hơi thật sâu, “Tôi không thể nói.”
“Nếu đã như vậy thì cô chẳng có cách nào để người khác tin cô cả.”
Tôi dậm dậm chân đứng dậy, dáng vẻ lúc đó nhất định có chút đáng sợ. Cô ta lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt chỉ có trong truyện Liêu trai đó dưới ánh nến bắt đầu có chút đáng sợ. Tôi đứng, cô ta ngồi, ánh mắt hai bên không chút khoan nhượng, cứ vậy đối nhau hơn cả chục giây.
Cuối cùng, ánh mắt cô ta dịu lại, cô ấy cụp mắt xuống nói: “Được rồi, tôi kể cho anh.”
Tôi gật gật đầu, nhẹ nhàng ngồi lại trên ghế.
Cách ngọn nến rung rinh mờ ảo, cô ta chậm rãi nói: “Là bà ngoại tôi, tất cả những gì về Hoang thôn, đều là bà ngoại kể lại cho tôi.”
“Bà ngoại cô là người Hoang thôn?”
“Tôi không biết.” Cô ta bắt đầu có chút bồn chồn bất an, cúi đầu đáp: “Tôi chỉ lờ mờ nhớ lúc còn nhỏ, bà ngoại ôm tôi vào lòng, thì thầm kể cho tôi nghe câu chuyện về Hoang thôn.”
“Hóa ra là như vậy, bà ngoại cô bây giờ ở đâu?” Tôi vội vàng hỏi ngay, nếu như bà ngoại cô ấy vẫn còn sống, tôi nhất định sẽ tới thăm.
“Bà ngoại tôi mất lâu rồi, đã mất hơn chục năm nay rồi.”
Ôi, hi vọng vừa mới len lỏi đã bị dập tắt, tôi ngốc nghếch thốt ra một cậu: “Xin lỗi.” Nhưng tôi vẫn tiếp tục hỏi: “Câu chuyện nghe lúc còn nhỏ, sao đến giờ vẫn nhớ rõ thế?”
“Tôi cũng không hiểu tại sao.” Cô ta ngẩng đầu lên, thở dài một cái: “Có lẽ anh không tin, đến bà ngoại tôi trông như thế nào tôi cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rất rõ những câu chuyện này, dường như những câu chuyện về Hoang thôn đã thay thế ngoại, cố chấp mãi tồn tại trong đầu tôi.”
“Ừm, nếu như những chuyện đó là thật thì bà ngoại cô nhất định có cội nguồn rất sâu với Hoang thôn.”
Cô ta không chối bỏ cũng không thừa nhận, than thở một câu: “Ai biết được đấy?”
“Tôi sẽ biết.” Tôi lạnh lùng nhìn vào mắt cô ấy giống như muốn moi hết tất cả những bí mật trong đấy ra.
Rốt cuộc, cô ta nhìn đồng hồ nói: “Tôi phải đi đây, đã vượt quá thời gian cho anh từ lâu rồi.”
“Thật ngại quá, tôi…”
“Tạm biệt.” Cô ta ngắt lời tôi, vội vàng bước ra khỏi hiệu sách.
Tôi đeo bám theo sau cô ấy, lớn tiếng gọi: “Đợi đã.”
Nhưng cô ta cứ vờ như không nghe thấy, chạy như gió vào trong cửa soát vé tàu điện ngầm, chớp cái đã mất tăm mất tích, chỉ còn lại mình tôi trong tiền sảnh thênh thang.