Năm 2010.
͏ ͏ ͏
Thành phố Giang Bắc, ͏ ͏ ͏
Huyện Tam Giang, ͏ ͏ ͏
UBND trấn Thanh Giang.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị ngồi trong phòng làm việc, nhìn bản thảo thuyết trình trong tay, vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
͏ ͏ ͏
Bản thảo này hắn mới chỉ nhìn qua một lần, thế nhưng từng chữ từng chữ lại cứ như khắc sâu trong đầu hắn, đọc ngược như chảy, thậm chí suy luận từ một thành ba.
͏ ͏ ͏
“Trùng sinh, chẳng những tửu lượng tăng lên, mà trí nhớ của ta cũng biến thành đã gặp là không quên được, tư duy cũng càng trở nên nhanh nhẹn.” ͏ ͏ ͏
Đời trước, hắn lăn lộn nửa đời, cuối cùng cũng chỉ là một tên phó khoa nho nhỏ, thậm chí đến cuối còn bị kẻ gian làm hại, hàm oan ngồi tù, tiền đồ, sự nghiệp, công danh chấm hết, cô độc cả quãng đời còn lại.
͏ ͏ ͏
Không nghĩ tới, ngủ một giấc tỉnh lại, hắn đã trở lại năm 25 tuổi.
͏ ͏ ͏
Trở lại lúc đảm nhiệm vị trí Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết trấn Thanh Giang.
͏ ͏ ͏
“Một đêm trùng sinh, vốn nghĩ mượn rượu cho đỡ bùi ngùi, không nghĩ tới, uống cả lít rượu, thế mà còn không say!” ͏ ͏ ͏
“Tần Chủ nhiệm, Trần trấn trưởng gọi ngươi qua một chuyến.” ͏ ͏ ͏
Ngoài cửa, một vị đồng nghiệp gọi to, kéo hắn trở lại hiện thực.
͏ ͏ ͏
“Được rồi, ta biết rồi.” ͏ ͏ ͏
Chủ tịch Ủy ban trấn tên Trần Minh, là người đứng thứ hai ở cái trấn Thanh Giang này.
͏ ͏ ͏
...!͏ ͏ ͏
Vừa bước vào phòng, Tần Nghị liền nhìn thấy gương mặt trung niên chừng bốn mươi tuổi, cái đầu hói, hai mắt âm trầm nhìn lại Tần Nghị.
͏ ͏ ͏
“Tần Nghị, ngươi làm sao vậy? Ba công ty cùng tham gia đấu thầu, thế mà lại đi chọn công ty ở nơi khác! Người nơi khác sao đáng tin bằng người địa phương được? có chút việc như thế mà ngươi cũng không hiểu sao? Rõ ràng là Công ty xây dựng Đức Thắng là công ty ở trấn, vì sao ngươi không chọn nó, không phải trước đó ta đã nói chuyện này với ngươi rồi sao? ͏ ͏ ͏
Trong văn phòng, Trần Minh lộ vẻ tức giận nhìn Tần Nghị, tức đến nổi gân xanh.
͏ ͏ ͏
“Chủ tịch, trong ba công ty tham gia đấu thầu, chỉ có công ty ở ngoài kia là tốt nhất, muốn chọn đương nhiên phải chọn tốt nhất, ta cũng chỉ làm theo quy định đấu thầu thôi.” ͏ ͏ ͏
Đối mặt với vẻ mặt tức giận của Trần Minh, Tần Nghị không chút khiếp đảm, bình tĩnh nói lại.
͏ ͏ ͏
Kiếp trước, hắn đứng nhầm đội, chọn đứng ở phía Trần Minh này.
͏ ͏ ͏
Dưới sự chỉ đạo của Trần Minh, hắn đem dự án xây dựng đường nông thôn ở một thôn giao cho Công ty xây dựng Đức Thắng mà Trần Minh chỉ đạo.
͏ ͏ ͏
Đương nhiên, ông chủ công ty kia khẳng định đã có cấu kết với Trần Minh.
͏ ͏ ͏
Kết quả thế nào, con đường xi măng kia không đầy ba tháng đã nứt chằng nứt chịt.
͏ ͏ ͏
ông chủ công ty bị bắt, hắn cũng bị liên lụy, ăn một cái cảnh cáo.
͏ ͏ ͏
Còn tên Trần Minh này lại không phải lãnh đạo phụ trách dự án, phủi tay một cái sạch trách nhiệm, biến hắn thành kẻ chết thay.
͏ ͏ ͏
Đời trước, hắn còn trẻ sợ bị ghi thù, bị đì, cho nên Trần Minh nói gì là hắn nghe đó, vâng vâng dạ dạ.
͏ ͏ ͏
Mà cũng đúng, Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết ủy ban, đương nhiên phải nghe chỉ thị của Chủ tịch.
͏ ͏ ͏
Cuối cùng hại bản thân, thẹn với tổ chức bồi dưỡng.
͏ ͏ ͏
Giờ sống lại, với kinh nghiệm mấy chục năm trời lăn lộn, đương nhiên sẽ không ngốc vậy nữa! ͏ ͏ ͏
“Làm theo quy định?” ͏ ͏ ͏
Khóe mắt Trần Minh giật giật, phẫn nộ tới đỉnh điểm.
͏ ͏ ͏
Ở cái trấn Thanh Giang này, quy củ của lão mới là quy định! ͏ ͏ ͏
Đầu óc tiểu tử này bị ngấm nước rồi sao? ͏ ͏ ͏
Hay là, tìm được chỗ dựa mới, cánh cứng rồi? ͏ ͏ ͏
Trần Minh híp mắt, trầm giọng nói: ͏ ͏ ͏
“Quy định là do người định, có thể định cũng có thể đổi, ngươi không hiểu chỉ đạo lúc trước của ta phải không? Ngươi là Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết, chẳng lẽ không hiểu thế nào là biến báo? Công ty xây dựng Đức Thắng là xí nghiệp bản thổ của trấn Thanh Giang chúng ta, có chọn bọn họ cũng là vì hỗ trợ phát triển công ty địa phương, ngươi sợ cái gì?” ͏ ͏ ͏
“Lần đấu thầu này, công ty được chọn kia ra giá quá cao, hủy bỏ quyết định đi, tuần sau tiến hành đấu thầu lại! Đừng để ta thất vọng một lần nữa!” ͏ ͏ ͏
Trần Minh híp mắt, giọng nói ẩn ẩn uy hiếp.
͏ ͏ ͏
“Xin lỗi, ta không làm được!” ͏ ͏ ͏
“Chất lượng xây dựng của Công ty xây dựng Đức Thắng cực kém, chẳng may nhận thầu dự án đường giao thông mới này mà xảy ra vấn đề, ta không chịu trách nhiệm được.
͏ ͏ ͏
Nếu Chủ tịch muốn chỉ định thầu cho Công ty Đức Thắng, vậy Chủ tịch có thể đích thân chủ trì việc đấu thầu này.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị bình tĩnh cự tuyệt.
͏ ͏ ͏
Lời Tần Nghị vừa nói, khiến Trần Minh lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
͏ ͏ ͏
Trong lòng có chút nghi ngờ, liệu có phải bản thân nghe nhầm hay không? Người này dù không phải tâm phúc của lão, nhưng cũng là chó săn đắc lực, lão muốn đối phương làm gì, bình thường đối phương đều có thể hoàn thành rất tốt.
͏ ͏ ͏
Tự nhiên hôm nay lại làm như không hiểu lời lão ta nói? Còn làm trái ý lại? Xem ra, tiểu tử này không muốn lăn lộn nữa? ͏ ͏ ͏
“Ầm!” ͏ ͏ ͏
Trần Minh vỗ bàn cái rầm.
͏ ͏ ͏
Hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Tần Nghị: ͏ ͏ ͏
“Có phải ngươi không muốn ngồi cái ghế Chủ nhiệm này nữa không? Cần ta phải nói huỵch toẹt ra sao?” ͏ ͏ ͏
“Nếu ngươi không muốn ngồi cái ghế Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết này nữa, ta đổi người khác có năng lực ngồi thay ngươi.
͏ ͏ ͏
Ta cho ngươi một phút để cân nhắc, muốn làm, vậy thì làm tốt việc ta nói.
͏ ͏ ͏
Không muốn làm, đầy người muốn làm thay ngươi!” ͏ ͏ ͏
Trần Minh giật dữ hét.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị biết rõ Trần Minh nói vậy không phải dọa.
͏ ͏ ͏
Vị trí Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết này, nghe thì là Chủ nhiệm, nhưng thực ra cũng chỉ là công chức quèn mà thôi.
͏ ͏ ͏
Nói dễ nghe thì là Chủ nhiệm một văn phòng, nói khó nghe thì là thằng công chức xây dựng.
͏ ͏ ͏
Lãnh đạo Đảng ủy, Ủy ban trấn cùng Ban Tổ chức huyện có thể quyết định ai là người ngồi cái vị trí này.
͏ ͏ ͏
Hơn nữa, lời nói của Lãnh đạo Đảng ủy, Ủy ban trấn có trọng lượng nặng hơn.
͏ ͏ ͏
Đến lúc đó, chỉ cần Lãnh đạo trấn thông qua Ban Tổ chức huyện, liền có thể ban hành công văn bãi nhiệm hắn.
͏ ͏ ͏
Mà Trần Minh, đích thực có quyền lực để Tần Nghị trở thành thằng công chức quèn.
͏ ͏ ͏
Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết, cũng chỉ là công chức, nhưng ít nhiều cũng có thực quyền nho nhỏ.
͏ ͏ ͏
Vị trí này, không ít người muốn ngồi lên đây.
͏ ͏ ͏
“Ha ha, dù có Chủ tịch để ta làm hay không, mọi việc vẫn cứ phải theo quy định.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị giang tay, dáng vẻ chẳng hề để ý.
͏ ͏ ͏
Dù sao đã vạch mặt, cũng không cần khúm núm.
͏ ͏ ͏
Vị trí này, còn làm là chết! ͏ ͏ ͏
Đời trước, Trần Minh hại hắn mấy lần, để hắn chịu oan thay không ít.
͏ ͏ ͏
Giờ phút này, hắn không tính tiếp tục chùi đít cho Trần Minh nữa! ͏ ͏ ͏
Trần Minh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nghị, trong đầu đầy nghi vấn, kẻ này, dám khiêu khích uy nghiêm của lão? ͏ ͏ ͏
Sắc mặt Trần Minh triệt để sạm lại, giọng nói không chút ẩn giấu sát ý: ͏ ͏ ͏
“Nếu ngươi không muốn làm, vậy thì đừng làm nữa, một thằng công chức quèn không bối cảnh, ta cho ngươi hay, đắc tội ta, ngươi muốn bước nửa bước cũng khó, mà muốn đứng tại chỗ cũng không đứng nổi.” ͏ ͏ ͏
“Ai không đứng tại chỗ không nổi nữa còn chưa biết đâu!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị thầm cười lạnh, không chút khách khí bật lại.
͏ ͏ ͏
Sống lại một đời, hắn tuyệt không vâng vâng dạ dạ đơn thuần như trước nữa, kinh nghiệm một đời, hắn sẽ chậm chậm mà giành lấy kỳ ngộ của bản thân, từng bước leo cao, tuyệt không nhốt mình ở cái giếng làng này.
͏ ͏ ͏
“Còn dám nhại ta?” ͏ ͏ ͏
Trần Minh vừa sợ vừa giận, cấp dưới bật lãnh đạo trực tiếp? thật không biết sống chết! ͏ ͏ ͏
Đồ chó trước mắt này, sao lại thay một trăm tám mươi độ vậy? ͏ ͏ ͏
Nhưng nghĩ lý lịch bình thường không bối cảnh của đối phương, động ngón tay cũng có thể làm khó dễ.
͏ ͏ ͏
Nghi vậy, Trần Minh tỉnh táo lại, cười lạnh: ͏ ͏ ͏
“Hừ, hy vọng lúc đó ngươi đừng có quỳ xuống xin lỗi ta!” ͏ ͏ ͏
“Ha ha, không biết ai phải quỳ đâu!” ͏ ͏ ͏
Nhìn Tần Nghị vừa thối vừa cứng, Trần Minh giận quát: ͏ ͏ ͏
“Cút ra ngoài cho ta!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nhìn Trần Minh gào thét, lòng không gợn sóng, coi như chó dại đang sủa.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị thản nhiên đi ra ngoài, trở lại văn phòng kiến thiết ủy ban trấn.
͏ ͏ ͏
“Chào Chủ nhiệm!” ͏ ͏ ͏
Nhìn Tần Nghị đi vào, mấy người trong văn phòng liền nhộn nhịp chào hỏi.
͏ ͏ ͏
“Ừm!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị gật nhẹ.
͏ ͏ ͏
Vừa lúc này, tiếng chuông điện thoại của Phó chủ nhiệm Lưu Khải vang lên.
͏ ͏ ͏
“Vâng, ta nghe, Chủ tịch bảo ta qua phòng ngài sao? Vâng, được được, ta lập tức qua.” ͏ ͏ ͏
Phó chủ nhiệm Lưu Khải tắt điện thoại, vội vàng chạy về phía văn phòng của Trần Minh.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị nhìn bóng lưng Lưu Khải biến mất, mặt không đổi sắc đi về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại: ͏ ͏ ͏
“Trách nhiệm này tuyệt không thể gánh, có một lần thì sẽ có vô số lần!” ͏ ͏ ͏
Hiện tại, Tần Nghị đang nghĩ phải thế nào mới thoát được hoàn cảnh khó khăn hiện tại! ͏ ͏ ͏
“Vị trí Chủ nhiệm văn phòng kiến thiết này không muốn bỏ.
͏ ͏ ͏
Mối thù bị đẩy ra làm kẻ chết thay đời trước cũng không thể không báo.
͏ ͏ ͏
Đáng tiếc, ta không có bối cảnh.
͏ ͏ ͏
Trưởng bối trong nhà toàn là nông dân.” ͏ ͏ ͏
Trần Minh muốn xử đẹp hắn, cũng không cần phí sức.
͏ ͏ ͏
“Quả thực là bi ai của tiểu nhân vật.” ͏ ͏ ͏
Người xưa có câu “trong triều không có người, chớ có làm quan” không phải không có lý.
͏ ͏ ͏
“Đời này, để ta đánh vỡ cái gông xiềng này đi!” ͏ ͏ ͏
“Trần Minh muốn đuổi ta, còn cần trao đổi với Ban Tổ chức huyện ủy, ta còn mấy ngày để thao tác.” ͏ ͏ ͏
Mấy ngày này, nhất định phải thoát khỏi cái tình cảnh chó má này! ͏ ͏ ͏
Nhưng mấy ngày có thể làm gì? ͏ ͏ ͏
Đối với người khác có thể khó, chỉ có thể ngồi chờ chết, chờ bị ép nhận mệnh.
͏ ͏ ͏
Nhưng Tần Nghị biết, kỳ ngộ là do mưu đồ.
͏ ͏ ͏
Người, không thể ngồi chờ chết.
͏ ͏ ͏
Không tranh không đoạt, đừng dính vào quan trường.
͏ ͏ ͏
...!͏ ͏ ͏