Ngày hôm sau.
͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho dẫn theo Tần Nghị qua văn phòng đảng ủy.
͏ ͏ ͏
“Tần Nghị, ngươi làm văn bản được chứ?” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho nhìn sang Tần Nghị.
͏ ͏ ͏
“Cũng coi như ổn, dù sao trước ta làm bên ủy bản, cũng thường xuyên phải làm báo cáo.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cười nói.
͏ ͏ ͏
“Vậy thì được, nhiệm vụ chính của thư ký bên văn phòng đảng ủy là làm báo cáo, chuẩn bị tài liệu.
͏ ͏ ͏
Ta sợ ngươi không thích ứng, nếu đã như vậy, thì ta cũng yên tâm.” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho cười nhạt một tiếng.
͏ ͏ ͏
Thư ký của Bí thư đảng ủy trấn, đương nhiên phải chuẩn bị tài liệu, bản thảo cho lãnh đạo.
͏ ͏ ͏
Dưới thông báo ban ngành thôn xóm, trên báo cáo xin chỉ thị, còn thường xuyên phải tổng kết tình hình...!͏ ͏ ͏
các thể loại.
͏ ͏ ͏
Không có trình độ nhất định thì không làm được! ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho cũng không quá chờ mong vào Tần Nghị, hắn kéo Tần Nghị qua, chỉ là muốn đầu tư may rủi một lần thôi.
͏ ͏ ͏
Hai người vừa trò chuyện, đã đi tới khu làm việc.
͏ ͏ ͏
“Chào buổi sáng Hoắc Bí thư!” ͏ ͏ ͏
Người trong văn phòng vừa nhìn thấy Hoắc Bá Nho đi tới, đám người cùng chào hỏi.
͏ ͏ ͏
Nhưng bọn hắn đều đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Nghị theo sau Hoắc Bá Nho.
͏ ͏ ͏
“Đây là đồng chí Tần Nghị, mới điều từ bên văn phòng ủy ban trấn sang, từ hôm nay sẽ là đồng nghiệp cùng văn phòng đảng ủy với mọi người.
͏ ͏ ͏
Vị trí của hắn là thư ký cho ta, các ngươi cần giao lưu giúp đỡ nhau nhiều hơn.
͏ ͏ ͏
“Chào mọi người, hy vọng được mọi người chỉ giáo nhiều hơn!” ͏ ͏ ͏
Đối với Tần Nghị, đám người đương nhiên đã sớm nghe danh.
͏ ͏ ͏
Ngang nhiên chống đối Trần Minh, đương nhiên nổi tiếng cả trấn! ͏ ͏ ͏
Có điều đám người không hiểu nổi, vì sao Bí thư lại kéo một người EQ thấp như vậy qua văn phòng đảng ủy? Hơn nữa còn là làm thư ký? ͏ ͏ ͏
“Tần Nghị, người này tên Mai Văn Kiệt, cũng là thư ký của ta!” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho chỉ vào một người chừng hai bảy, hai tám tuổi, bộ dáng chững chạc.
͏ ͏ ͏
Dưới sự giới thiệu của Hoắc Bá Nho, hai người nhiệt tình chào hỏi.
͏ ͏ ͏
“Tiểu Mai, tiểu Tần mới tới, ngươi giới thiệu mọi người một chút, thuận tiện giúp hắn làm quen công việc thư ký bên này.” ͏ ͏ ͏
“Vâng, Bí thư cứ yên tâm!” ͏ ͏ ͏
Mai Văn Kiệt gật đầu trả lời.
͏ ͏ ͏
“Các ngươi làm việc đi!” ͏ ͏ ͏
Nói xong, Hoắc Bá Nho cất bước quay lại phòng làm việc của mình.
͏ ͏ ͏
Nhìn bóng lưng Hoắc Bá Nho rời đi, Mai Văn Kiệt nhìn sang Tần Nghị, khẽ có cảm giác nguy cơ! ͏ ͏ ͏
Hai năm qua, hắn vẫn là thư ký số một cho Bí thư.
͏ ͏ ͏
Mấy đời thư ký số 2 vì năng lực thấp, đều bị Hoắc Bá Nho điều chuyển qua chỗ khác.
͏ ͏ ͏
Hắn có thể ngồi vững ở vị trí thư ký này, đều là nhờ khả năng soạn thảo tài liệu, lại thêm các mặt khác cũng nổi bật, nên mới có thể ngồi vững.
͏ ͏ ͏
Cho nên, hơn một năm qua, Hoắc Bá Nho chỉ có một thư ký là hắn.
͏ ͏ ͏
Cứ đà này, nói không chừng chỉ cần thêm đôi năm nữa, là có cơ hội được bổ nhiệm phó khoa! Bây giờ đột nhiên có thêm một người, khiến hắn bỗng có cảm giác nguy cơ.
͏ ͏ ͏
Có điều, hắn vẫn nở nụ cười nhiệt tình: ͏ ͏ ͏
“Đồng chí Tần, trước tiên ta dẫn ngươi làm quen hoàn cảnh trong văn phòng được chứ?” ͏ ͏ ͏
“Được, cảm ơn ngươi!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị gật đầu.
͏ ͏ ͏
Kỳ thật văn phòng đảng ủy này lớn cũng không phải lớn, mà nhỏ thì cũng không thể nói là nhỏ.
͏ ͏ ͏
Mai Văn Kiệt giới thiệu từng người trong văn phòng, coi như đã làm quen một vòng.
͏ ͏ ͏
“Công việc của chúng ta gần như là thư ký, việc chính là soạn thảo tài liệu.
͏ ͏ ͏
Ngươi mới tới, hay là cứ nghiên cứu các văn bản báo cáo trước đó đã?” ͏ ͏ ͏
Mai Văn Kiệt đưa ra đề nghị.
͏ ͏ ͏
Mặc dù hắn cảm giác nguy cơ, tiềm thức khiến hắn có địch ý với Tần Nghị.
͏ ͏ ͏
Nhưng lãnh đạo đã giao việc, cho nên vẫn phải làm, càng không thể lộ rõ địch ý! ͏ ͏ ͏
Hắn muốn xem xem, Tần Nghị trước mắt này, có năng lực hay không.
͏ ͏ ͏
Nếu như không có năng lực, vậy thì không có uy hiếp gì lớn đối với hắn, thậm chí là không có uy hiếp.
͏ ͏ ͏
Mà cho dù có năng lực, nếu kém hơn hắn, vậy hắn cũng không sợ! ͏ ͏ ͏
Đối với năng lực của bản thân, Mai Văn Kiệt tương đối tự tin! ͏ ͏ ͏
Ngay cả Hoắc Bá Nho cũng nhiều lần khen hắn làm văn bản rất tốt.
͏ ͏ ͏
“Được!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị gật nhẹ.
͏ ͏ ͏
Đời trước hắn vùng vẫy ở trong cái đám quan trường này bao nhiêu năm ròng, đương nhiên hiểu muốn làm thư ký không phải cứ có năng lực là được, mà còn phải xem xem, lãnh đạo thích viết như thế nào.
͏ ͏ ͏
Thường thường, mỗi một vị lãnh đạo đều có phong cách khác nhau.
͏ ͏ ͏
Ví dụ đơn giản như văn bản diễn thuyết, có lãnh đạo thích đơn giản xúc tích, vậy ngươi soạn cái văn bản mười tờ A4 e là vẫn phải viết gọn lại ba tờ.
͏ ͏ ͏
Mặt khác, một điểm rất quan trọng, nội dung diễn thuyết, còn phải phù hợp chủ đề.
͏ ͏ ͏
Hai cái này gộp lại, vừa đúng chủ đề, vừa hợp phong cách, mới là bản thảo hoàn mỹ.
͏ ͏ ͏
“Được rồi, phòng tài liệu ở bên này, ta lấy mấy tập cho ngươi nghiên cứu.” ͏ ͏ ͏
“Cảm ơn ngươi!” ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, hai người đã ra khỏi phòng tài liệu, trong tay Tần Nghị đã cầm một tệp tài liệu.
͏ ͏ ͏
Có bài diễn thuyết, có văn bản chỉ đạo, có báo cáo cấp trên, thông báo...!͏ ͏ ͏
Tần Nghị tìm một bàn làm việc, ngồi xuống đọc văn bản.
͏ ͏ ͏
Còn Mai Văn Kiệt, hắn cũng đi làm việc khác, nhưng vẫn âm thầm nhìn sang Tần Nghị.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị ngồi trên ghế, lật bộ hồ sơ đầu tiên.
͏ ͏ ͏
Mỗi một trang, hắn chỉ nhìn qua chừng ba mươi giây, sau đó lại lật tới trang thứ hai.
͏ ͏ ͏
Từ khi sống lại, chẳng những tửu lượng tăng cường, mà hắn còn có thêm năng lực đã đọc là không quên, suy một ra ba, đầu óc nhạy bén hơn không ít! Cho nên, những tài liệu này chỉ cần đọc qua một lần, đã có thể hoàn toàn ghi nhớ.
͏ ͏ ͏
Động tác đọc tài liệu của Tần Nghị lập tức khiến Mai Văn Kiệt chú ý.
͏ ͏ ͏
“Đọc nhanh như vậy?” Mai Văn Kiệt nhíu mày.
͏ ͏ ͏
Với tốc độ đọc sách này, không nói có thể nhớ được bao nhiêu, mà xem ra nhìn còn nhìn chưa rõ? ͏ ͏ ͏
Tiếp đó, hắn lại âm thầm quan sát một phen, phát hiện Tần Nghị vẫn duy trì tốc độ đọc tài liệu, chỉ một chốc đã nhìn xong một bản tài liệu.
͏ ͏ ͏
Ba mươi phút, đã đọc xong một tệp hồ sơ.
͏ ͏ ͏
Với tốc độ này, người ngoài nhìn vào liền có suy nghĩ: “Cưỡi ngựa xem hoa”, không nhập tâm, không nhớ được! ͏ ͏ ͏
“Đọc nhanh vậy?” ͏ ͏ ͏
Mai Văn Kiệt bu lại.
͏ ͏ ͏
“Ừm, nhìn qua một chút.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị gật nhẹ.
͏ ͏ ͏
“Có cần lấy thêm hay không? Trong phòng còn không ít tài liệu.” ͏ ͏ ͏
Mai Văn Kiệt nói.
͏ ͏ ͏
“Tầm đó cũng ổn rồi, có việc gì cho ta làm không?” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị đã nhìn mấy chục bản tài liệu, cảm thấy đã ổn rồi.
͏ ͏ ͏
Đã gặp là không quên, hắn đã nhớ kỹ mấy chục cái tài liệu đó, hơn nữa suy một ra ba, thêm kinh nghiệm mấy chục năm công tác đời trước.
͏ ͏ ͏
Đương nhiên cảm thấy việc soạn thảo vài ba văn bản cũng không khó khăn gì! ͏ ͏ ͏
Thấy như vậy, Mai Văn Kiệt cảm thấy, tên Tần Nghị này tới đây cho có! ͏ ͏ ͏
Dù sao với cách xem tài liệu thế kia, hắn cũng mới gặp lần đầu! Coi như trí nhớ kinh người, cũng không thể đọc mấy chục tài liệu một lúc như thế, hơn nữa còn đọc nhanh như vậy.
͏ ͏ ͏
Nghĩ tới đây, hắn bỗng có chút suy nghĩ chơi xỏ! ͏ ͏ ͏