Rượu, rất nhanh đã rót đủ.
͏ ͏ ͏
Lý Kinh Hoành giơ chén rượu: ͏ ͏ ͏
“Tiểu Tần, cảm ơn ngươi cứu cháu gái ta, chén rượu này, ta cảm ơn ngươi!” ͏ ͏ ͏
“Không được, không được, chúng ta cùng uống, cùng uống.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cũng đứng lên nâng chén.
͏ ͏ ͏
Tiếp đó, Lý Kinh Quốc, Lý Văn Hoa đều kính Tần Nghị một chén.
͏ ͏ ͏
Nhìn thấy không khí đã nóng, Lý Kinh Quốc liếc mắt ra hiệu cho Lý Kinh Hoành, người sau cũng hiểu ý, lập tức rút ra một phong bì dày trong cặp, đẩy tới trước mặt Tần Nghị: ͏ ͏ ͏
“Tiểu Tần, lần này ngươi liều mình cứu cháu gái ta, chút tâm ý nhỏ này, ngươi nhận lấy! Tạm thời coi là cảm ơn!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nhìn độ dày phong bì, lại nhìn thấy miệng phong bì còn không dán lại, bên trong là một xấp tiền đỏ.
͏ ͏ ͏
Thoạt nhìn chí ít cũng gần hai mươi ngàn tệ! Ở thời điểm năm 2010 này, tiền lương của người thường chỉ khoảng chừng hai ngàn tệ, con số hai mươi ngàn này, thực không ít.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị không chút do dự đẩy trở về: ͏ ͏ ͏
“Không được, không được, mẹ ta thường nói, cứu một mạng người hơn xảy bảy tòa tháp, vừa rồi Lý ông chủ đã mời ta một chén rượu, ta cảm thấy đó đã là lời cảm ơn!” ͏ ͏ ͏
Đùa sao? Nếu hắn cầm tiền, sao còn có thể khiến người ta nợ nhân tình? ͏ ͏ ͏
“ Lý ông chủ, ta mời ngươi một chén!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị trực tiếp bỏ cái chén thủy tinh, đổi sang cốc rót rượu, bên trong còn chừng hai lạng rượu đế, ngửa đầu uống cạn, không cho Lý Kinh Hoành cơ hội nói tiếp.
͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc cùng Lý Kinh Hoành liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ người trẻ tuổi này có chút thú vị, cũng không phải là người thấy tiền sáng mắt.
͏ ͏ ͏
“Được!” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Hoành bị ép nâng chén, hơn nữa còn không thể dùng ly rượu nhỏ ban đầu, cũng cầm một cái cốc rót rượu, bên trong cũng còn chừng một lạng rượu trắng (100ml), ngửa đầu uống cạn.
͏ ͏ ͏
“Lý ông chủ có tửu lượng thật tốt!” ͏ ͏ ͏
“Nào so được với thanh niên các ngươi, ha ha.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cũng không định để họ nói tiếp tới tiền, lại rót cho bản thân một lạng rượu, đứng lên đi tới trước mặt Lý Văn Hoa: ͏ ͏ ͏
“Bí thư Lý, ta mời ngài một chén!” ͏ ͏ ͏
“A, ngươi biết ta là Bí thư trấn Bình An sao?” ͏ ͏ ͏
Lý Văn Hoa hơi kinh ngạc.
͏ ͏ ͏
Vừa nãy chỉ giới thiệu qua hắn làm ở trấn Bình An, cũng không nói làm chức vị gì.
͏ ͏ ͏
“Ta nghe đồng nghiệp nói qua sự tích quang huy của ngài.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nâng chén, nhận phần thiệt: ͏ ͏ ͏
“Bí thư, ta uống hết, ngài tùy ý.” ͏ ͏ ͏
“Tửu lượng tốt!” ͏ ͏ ͏
Lý Văn Hoa cười cười, cũng một phát hết một lạng rượu, đùa sao, nếu hắn tùy ý nhấp môi, sẽ khiến người khác chế giễu! ͏ ͏ ͏
Mời xong Lý Văn Hoa, Tần Nghị lại rót một lạng rượu, đi tới cạnh Lý Kinh Quốc: ͏ ͏ ͏
“Lý huyện trưởng, ta mời ngài một chén.” ͏ ͏ ͏
“Tiểu Tần, không nên uống nhiều như thế, uống nhiều hại thân.” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc không nhịn được nhắc nhở.
͏ ͏ ͏
Vừa rồi mời một vòng, Tần Nghị gần uống hết một chai ba (300ml).
͏ ͏ ͏
Một chai ba, không ít.
͏ ͏ ͏
“Cảm ơn Chủ tịch huyện quan tâm, tửu lượng ta khá lớn, không sao.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cười cười, nói xong, lại uống cạn.
͏ ͏ ͏
Tổng cộng gần nửa lít! ͏ ͏ ͏
“Ngươi, ai, được rồi, đừng cứ Chủ tịch huyện với Lý huyện trưởng, ngươi cứu mạng Tư Tư, cũng là ân nhân của chúng ta, ở đây không có người ngoài, ngươi cứ gọi ta là m Lý thúc là được.” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc cười mắng, ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nghe xong liền mừng thầm, cũng không già mồm: ͏ ͏ ͏
“Vâng, Lý thúc.” ͏ ͏ ͏
Qua ba lần rượu, đồ ăn cũng gọn gàng, nhoáng cái đã tám giờ tối.
͏ ͏ ͏
“Tiểu Tần, ngươi nha, đúng là tuổi trẻ tài cao, vừa rồi một mình ngươi uống phải tới một lít! Một bữa hết một lít, ta nhìn thấy lần đầu!” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc lúc này đã ngà say, mặt mũi đỏ bừng, toàn thân đầy mùi rượu, kề vai sát cánh cùng Tần Nghị đi ra ngoài sảnh, rảo bước tới cửa ra ngoài.
͏ ͏ ͏
Lý Văn Hoa bên cạnh thì đờ đẫn, hắn cũng uống nửa lít, đây là hạn mức cao nhất của hắn rồi, lúc nào cũng chực nôn! ͏ ͏ ͏
Còn Lý Kinh Quốc, Lý huyện trưởng huyện cũng uống không ít, đang được Liễu Tư Tư đỡ ra ngoài.
͏ ͏ ͏
“Mọi người đều tửu lượng cao, mọi người đều tửu lượng cao.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cười nói, làm người cần điệu thấp.
͏ ͏ ͏
Nói thật, sau khi sống lại, hắn phát hiện tửu lượng của bản thân thực sự rất nghịch thiên, giờ uống hết cả lít, mặc dù có chút chếnh choáng, nhưng còn chưa tới cực hạn, hắn có cảm giác, cực hạn phải chừng lít rưỡi rượu đế.
͏ ͏ ͏
Cửa ra.
͏ ͏ ͏
“Tiểu Tần, sau này có khó khăn gì, cứ gọi điện cho ta, biết chưa?” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc thấm thía nói với Tần Nghị.
͏ ͏ ͏
Đưa tiền không được, hắn đương nhiên biết bản thân nợ Tần Nghị một ân tình! ͏ ͏ ͏
“Vâng, cảm ơn Lý thúc quan tâm.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị thầm mừng, mưu đồ như vậy, không phải là chờ câu nói này sao? ͏ ͏ ͏
“Ừm, mai còn phải đi làm, ta nói tiểu Tôn đưa ngươi về trấn Thanh Giang nhé? Hay là ở lại thêm một đêm, sớm mai ta bảo tiểu Tôn đưa trở về?” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc lại hỏi.
͏ ͏ ͏
“Giờ cho ta về đi!” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nghĩ một chút nói.
͏ ͏ ͏
“Được!” ͏ ͏ ͏
Ngay lúc này.
͏ ͏ ͏
“Lý huyện trưởng?” ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh, một âm thanh nghi vấn truyền tới, mấy người cùng quay đầu.
͏ ͏ ͏
Chỉ thấy, Hoắc Bá Nho bước nhanh tới.
͏ ͏ ͏
Hắn tới trước cửa liền xác định là Lý Kinh Quốc, lập tức có chút vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay đi ăn cơm, lại gặp được Chủ tịch huyện.
͏ ͏ ͏
“Lý huyện trưởng, chào ngài.” ͏ ͏ ͏
“A, ngươi là...!͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho “Bí thư Đảng ủy trấn Thanh Giang sao?” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc hơi hồi tưởng, sau đó buột miệng nói.
͏ ͏ ͏
“Là ta, là ta, không nghĩ tới gặp ngài ở đây, đúng là vinh hạnh của ta.” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho nịnh nọt.
͏ ͏ ͏
“Bí thư.” ͏ ͏ ͏
Lúc này, Tần Nghị nhìn thấy Hoắc Bá Nho, cũng có chút ngoài ý muốn.
͏ ͏ ͏
“Tần Nghị? Sao ngươi cũng ở đây?” ͏ ͏ ͏
Lúc này, Hoắc Bá Nho mới phát hiện Tần Nghị cũng có mặt, khiến hắn có chút kinh ngạc không hiểu! ͏ ͏ ͏
“Ta đi ăn với mấy người Lý thúc.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị nhìn thoáng qua mấy người Lý Kinh Quốc, nói.
͏ ͏ ͏
“Mọi người biết nhau sao? A, đúng rồi, tiểu Tần cũng công tác lại trấn Thanh Giang.” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc vuốt vuốt trán, có chút choáng.
͏ ͏ ͏
“Vâng vâng vâng!” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho gật đầu.
͏ ͏ ͏
Không hiểu vì sao, Tần Nghị lại biết Chủ tịch huyện! ͏ ͏ ͏
“Được rồi, không sớm nữa, tiểu Tôn, ngươi đưa tiểu Tần về trấn Thanh Giang, đúng rồi, Hoắc Bí thư, ngươi có muốn đi cùng luôn không? Vừa hay tiện đường.” ͏ ͏ ͏
Lý Kinh Quốc nhìn qua Hoắc Bá Nho.
͏ ͏ ͏
“Chủ tịch, ta còn có việc đi cùng bạn, ta về muộn hơn chút.” ͏ ͏ ͏
Hoắc Bá Nho cũng hiểu, lời Lý Kinh Quốc là khách khí mời, nếu hắn trả lời là có, vậy thì là bản thân không biết lễ phép.
͏ ͏ ͏
Rất nhanh, tài xế tiểu Tôn đã lái xe tới cửa.
͏ ͏ ͏
“Chủ tịch huyện, Lý ông chủ, Lý Bí thư, Liễu tiểu thư, ta về trước.” ͏ ͏ ͏
Tần Nghị chào mọi người.
͏ ͏ ͏
“Ừm, về tới nhớ nhắn lại.” ͏ ͏ ͏
“Sau này lên huyện, nhớ gọi ta uống rượu!” ͏ ͏ ͏
Bên cạnh, Hoắc Bá Nho nhìn chiếc xe lái đi, lòng đầy suy nghĩ.
͏ ͏ ͏
Tần Nghị lại có thể để Chủ tịch huyện phái tài xế đưa về? ͏ ͏ ͏
Nói thật, coi như là hắn, cũng không có đãi ngộ này! ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ, Tần Nghị thực sự có ô dù? ͏ ͏ ͏
Hay là có quan hệ với Chủ tịch huyện? ͏ ͏ ͏
Từng suy nghĩ xuất hiện trong lòng Hoắc Bá Nho.
͏ ͏ ͏
Lại liên tưởng tới thái độ thong dong của Tần Nghị lúc nói hắn với Trần Minh chưa biết ai có thể đứng.
͏ ͏ ͏
Sau đó Trần Minh lại bị bắt đi, Tần Nghị cũng không hề lộ vẻ kinh ngạc.
͏ ͏ ͏
Lại liên tưởng tới hôm nay Tần Nghị ăn cơm với Chủ tịch huyện, còn để Chủ tịch huyện đích thân phái người đưa về...!͏ ͏ ͏
“Có gì đó là lạ!” ͏ ͏ ͏