Quân Trưởng Sủng Thê Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu


Nửa giờ sau, cửa phòng tắm được mở ra một khe hở.

Nguyên Cẩn Trần đợi một lúc lâu, cũng không thấy người đi ra.

Hắn nhịn không được mà mở miệng nói: “Như thế nào còn không đi ra?”

“Tôi không có quần áo.”

Nói xong lỗ tai của Tô Âm Âm cũng trở nên hồng hồng.

“Chờ một lát, tôi đi lấy quần áo cho cô.”

“Được.”

Nguyên Cẩn Trần phát hiện rương hành lý của cô có khóa mật mã, cũng không quay lại hỏi cô mật mã là gì.

hắn trực tiếp lấy một cái áo sơ mi của chính mình đưa cho cô mặc tạm.

“Đây là quần áo của tôi sao? làm sao mà tôi cảm thấy một chút không vừa người.”

Trong phòng tắm truyền ra giọng nói mang theo mờ mịt của cô gái, Nguyên Cẩn Trần nhịn không được nghĩ, chỉ số thông minh của cô sẽ không có vẫn đề gì đi?

Chẳng lẽ là đang quyến rũ hắn?

“Đó là áo sơ mi của tôi.” Ánh mắt của Nguyên Cẩn Trầm tối xuống.

“Hả?”


Sau một tiếng kinh hô là một trận bùm bùm loảng xoảng âm thanh của đồ vật rơi xuống.

Nguyên Cẩn Trần đỡ trán, đầu cũng muốn đau, hắn có một cô vợ nhỏ chẳng những chỉ số thông minh có vấn đề, mà những chuyện khác cũng phiền toái không nhỏ.

“Làm sao vậy?”

Hắn bất lực đứng dậy, đứng ở ngoài cửa hỏi.

"Không, không có chuyện gì, anh đừng có vào"

Giọng nói vội vàng từ bên trong truyền ra, trung khí mười phần, nghe qua tựa như không có vấn đề gì cả.

"Cho cô năm phút nữa để ra ngoài"

"Lập tức"

Tô Âm Âm bất chấp lúng túng, đem chai lọ trong phòng tắm thu dọn lại ngăn nắp, sau đó mới đỏ mặt từ bên trong đi ra.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, Nguyên Cẩn Trần nghe tiếng động mà ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi chân trắng nõn thon dài, bắp chân tròn trịa, ngón chân ngượng ngùng mà cuộn tròn lại của cô vợ nhỏ, tóc dài đen nhánh được thả ra tùy ý trên vai, nước trên tóc còn đang nhỏ xuống.

Khuôn mặt thì đỏ bừng, cực kỳ giống quả đào đã chín trông rất mê người.

Cấm dục hơn hai mươi năm, chưa bao giờ đối với nữ nhân lại có cảm giác mãnh liệt muốn như lúc này, chân dài của hắn mất tự nhiên mà gác lên nhau, che đi phản ứng của chính mình.

“Anh vì cái gì mà không lấy quần áo ngủ của tôi?” Lá gan của Tô Âm Âm lớn hơn còn dám chất vấn lại hắn.

“Có mật mã.”

Tô Âm Âm kỳ quái nhìn hắn một cái.

“Anh sinh bệnh sao? Nếu không sao giọng nói lại khàn như thế?”

Lại quyến rũ hắn?

“Cô sẽ giúp tôi chữa bệnh sao?” Ánh mắt của Nguyên Cẩn Trần quá mức nóng bỏng, rất giống sói đói đang nhìn con mồi.

Tô Âm Âm nhạy bén mà lắc đầu, “Tôi không phải là bác sĩ, thân thể anh nếu không thoải mái thì có thể đi tìm bác sĩ.”

Nguyên Cẩn Trần cuối cùng cũng xác định được một việc, cô vợ nhỏ của hắn chỉ là vô ý mà quyến rũ hắn chứ không phải là cố ý như hắn vẫn nghĩ.

Muốn mệnh!

Đối mặt với dáng vẻ còn chưa thông suốt của cô vợ nhỏ, Nguyên cẩn Trầm bỗng nhiên cảm thấy ưu sầu.

Cũng không biết khi nào hắn mới có thể ăn thịt đây!

Con đường vừa xa xôi lại còn mờ mịt, còn cần phải không ngừng cố gắng a.

Ngữ khí của hắn trở nên bất đắc dĩ, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”


“Vậy anh nhớ rõ đi xem bác sĩ nha, tôi đi ngủ đây.” Tô Âm Âm vẫy vẫy móng vuốt nhỏ của mình, sau đó quay đầu vào phòng ngủ.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, đối với Tô Âm Âm mà nói thì có ý nghĩa rất trọng đại.

Cô biết chính mình không thể quay về Đồ Sơn nửa, các ca ca của cô có khả năng là không thể tìm thấy cô.

Cô độ kiếp thất bại, đi vào dị thế thời không, cùng người nhà sợ là không bao giờ có thể gặp lại nhau được nữa.

Chỉ cần nghĩ đến đó, trong lòng Tô Âm Âm liền khổ sở muốn chết.

Cô ôm lấy chăn, càng nghĩ càng ủy khuất, mà càng ủy khuất thì lại càng muốn khóc.

Vì cái gì mà thế giới rác rưởi này không thể tu luyện!

Cô không dám quay về Tô gia, Người của Tô giá nhất định sẽ lại bán cô đi một lần nữa.

Nguyên Cẩn Trần tuy rằng luôn nhớ thương đến chuyện ăn cô, nhưng hắn vẫn đối tốt với cô sẽ dỗ dành cô.

Từ lúc trọng sinh tới đây, đây là thứ duy nhất khiến cô được an ủi.

Nguyên Cẩn Trần từ thư phòng phòng trở về, phát hiện cô vợ nhỏ của hắn đã ngủ rồi, nước mắt trên mặt vẫn còn chưa khô.

Sắc mặt hắn âm trầm, chẳng lẽ cô cũng giống như những nữ nhân khác, sợ hãi hắn, đây là bất đắc dĩ mới phải lựa chọn gả cho hắn sao?

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, trong lòng của Nguyên Cẩn Trần nháy mắt nguội lạnh.

Nguyên bản gợi lên hứng thú cũng biến mất.

Hắn vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, trên giường liền truyền đến âm thanh rầm rì.

“Tô Âm Âm, cô làm sao vậy?”

Âm thanh này giống như là……..cô muốn ăn thịt?


Tô Âm Âm bỗng nhiên mở mắt ra, lại đối mặt với ánh mắt lạnh băng chứa cả sự quan tâm, thì cô lập tức không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Cô mềm mại nói, “Chân tôi đau.”

“Chân đau sao?”

Nguyên Cẩn Trần nhíu mày, xốc chăn lên nói: “Để tôi nhìn xem.”

Cả người Tô Âm Âm lộ ra khỏi chăn, dưới ánh đèn ấm áp, đôi chân kia làm người ta xem đến miệng đắng lưỡi khô.

Nguyên Cẩn Trần biết do cô đi bộ nhiều, nên nửa đêm mới bị đau chân làm cho tỉnh giấc.

“Chịu đựng một chút, tôi giúp cô xoa bóp, có thể sẽ hơi đau.”

“Tôi không sợ đau!”

Gương mặt của Tô Âm Âm phồng lên, trừng đôi mắt to ngập nước mà nói.

Không sợ đau sao?

Nguyên Cẩn Trần lại bắt đầu suy nghĩ nhiều.








Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận