Quân Trưởng Sủng Thê Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu


Rõ ràng là đã định tôn trọng nhau như khách, nhưng mà còn chưa đến một phút, trong đầu hắn lại không khống chế được mà suy nghĩ miên man.

Nguyên Cẩn Trần hận không thể đi ra ngoài vác theo bao cát chạy năm km.

Giấy tiếp theo hắn cưỡng ép chính mình phải bình tĩnh lại, chuyên tâm mà mát xa chân cho cô.

Da thịt trên đùi cô thật mềm mại non nớt, sờ vào cảm xúc phi thường tốt.

Trong lòng Nguyên Cẩn Trần vừa mới bình tĩnh được một chút, thấy thế lại bắt đầu nóng lên.

“Chân thế nào, còn đau nữa không?”

Nguyên Cẩn Trần vừa quay đầu lại, lại phát hiện Tô Âm Âm thế mà đã ngủ thiếp đi mất rồi.

Hắn rủa trầm một tiếng, đứng dậy đi tắm nước lạnh để họa hỏa.

Một buổi tối, Nguyên Cẩn Trần không chỉ phải tắm một lần nước lạnh.

hắn táo bạo nghĩ, cô hẳn là không sợ hắn, nhìn cô ngủ đến vô tâm vô phế thế kia mà.

Nếu không………Lại tin tưởng cô thêm một lần?

Nguyên Cẩn Trần có chút do dự!


Suy nghĩ kia ở trong lòng lại nhảy lên, làm cho Nguyên Cẩm Trần phải rủa thầm một tiếng, lần nữa đi vào phòng tắm.

Vòi hoa sen được mở ra, Nguyên Cẩn Trần nghĩ, nếu mà tiểu nha đầu kia còn không thông suốt, từ giờ đến lúc đó không biết còn phải lãng phí bao nhiêu nước nữa.

Sáng hôm sau.

Tô Âm Âm bị tiếng kèn làm cho tỉnh, Nguyên Cẩn Trần ở bên cạnh đã sớm không còn nữa.

Cô nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu mười phần trung khí ở bên ngoài vọng vào, liền nhanh chóng từ trên giường bò dậy, chạy đến ban công nhìn ra bên ngoài xem.

Trong núi không khí rất tốt, có một chút linh khí nhàn nhạt, làm cho lỗ chân lông cả người trở nên rất thoải mái.

“Ai, đang tiếc là không thể tu luyện.”

Đả tọa một giờ, cũng chả làm được cái mẹ gì.

Tô Âm Âm cảm thấy uể oải, Nguyên Cẩn Trần mang theo bữa sáng trở về, kêu cô ra ngoài ăn cơm.

“Bữa sáng là mua ở căng tin, cô về sau muốn ăn thì có thể trực tiếp đến căn tin ăn.

bên kia có thể ăn tại chỗ hoặc là mua mang về ăn cũng được.” Nguyên Cẩn Trần đem hộp cơm đưa cho cô.

Tô Âm Âm nhận lấy, đặt ở một bên chờ được ăn cơm.

“Cô ngày hôm qua đến nơi đã gọi điện thông báo cho người trong nhà rồi sao?”

“Còn không có a.”

Trong nhà kia đều là quỷ hút máu, nên không cần thiết phải gọi.

“Gọi điện thoại cho người trong nhà thông báo một tiếng, là cô đã tới nơi rồi.

Điện thoại của cô để ở đâu? Tôi giúp cô đi lấy.” Nguyên Cẩn Trần thực săn sóc mà nói.

Tô Âm Âm chỉ vào phòng ngủ nói, “Được đặt ở trên bàn ở trong phòng.”

Giọng nói của Nguyên Cẩn Trần từ trong phòng truyền ra, “Cô xác định điện thoại của cô là được đặt trên bàn?”

“Đúng rồi a.”

Tô Âm Âm đanh ăn bánh bao thịt, Hạnh phúc nghĩ, bánh bao nhân thịt bò của nhân gian ăn thật ngon, lại muốn ăn thêm một cái.

“Không thấy.”


“Tôi lúc nãy còn xem giờ mà? sao lại không có được chứ?, Tô Âm Âm ôm bánh bao chạy vào, chỉ vào cái bàn hỏi, cái kia không phải là di động sao?”

Nguyên Cẩn Trần kinh ngạc nhìn cái máy tính, mà không còn lời gì để nói, “Tô Âm Âm, cô bị ngu ngốc sao?”

“Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc!” Tô Âm âm hùng hổ mà mắng lại.

“Đó là máy tính.”

Tô Âm Âm nhìn người nào đó từ trong túi móc di động, khóe miệng vì xấu hổ mà cứng lại, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, “Tôi chỉ nói đùa với anh một chút, tính tình của anh một chút cũng không biết nói đùa, thật là không thú vị.”

Cô hung hăng cắn một miếng bánh bao, tiểu nhân trong lòng lại điên cuồng lăn lộn.

Suýt nữa thì chết người.

Cô thế mà lại không phân biệt được di động với máy tính.

Rõ ràng là nhìn qua cũng không thấy có cái gì khác nhau a?

Nguyên Cẩn Trần cau mày, lấy điện thoại ra gọi vào số điện thoại của Tô Âm âm.

“Tắt máy.”

“Tắt máy? Cái gì tắt máy?” Tô Âm Âm nghiêng đầu, “Di động tắt máy sao? Ai nha có khả năng là hết pin rồi.”

Nguyên Cẩn Trần nhìn chằm chằm cô hỏi: “Ngày hôm từ sau khi xuống xe cô có lấy điện thoại ra không?”

“Không có a.” Tô Âm Âm thành thật mà lắc đầu, “Tôi ngủ ở trên xe, lúc xuống xe thì liền nhìn thấy người giơ biển tới đón tôi, cũng không phải dùng điện thoại để gọi người.




Trời mới biết lúc vừa mới mở mắt ra, cô phát hiện mình không có chết.

liền rất khiếp sợ.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều đã phải xuống xe.

Cô đi theo đám người ra khỏi trạm, hành lý được đặt ở lối đi còn suýt quên cầm, may mà có người tốt bụng nhắc cô, nên mới không bị quên.

“Có thể là bị rơi trên tàu rồi.

tôi sẽ mua cho cô cái di động khác, mấy ngày này cô không được chạy loạn, miễn cho tôi lại không tìm thấy người.”

“Nga.”

Tô Âm Âm cảm thấy rất là chột dạ.









Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận