Quân Tử Chi Giao

Bên ngoài trời đã tối đen, phòng trong cũng tối vì ánh đèn mờ ảo, Khúc Đồng Thu ngồi trước bàn, cả thân người u ám. Những món trang sức nhỏ anh mua cho Khúc Kha con bé không mang đi, mà sự sung sướng, mỹ mãn tối qua của anh cũng đã chẳng thấy.

Có người gõ cửa, rồi sau đó cánh cửa khép hờ mở ra, người đi vào là Nhậm Ninh Viễn. May mà không có những dây thừng chằng chịt quần áo phơi khô, nếu không người này đã như lạc vào mê hồn trận mất rồi.

Khúc Đồng Thu thất hồn lạc phách, hiện tại chỉ chết lặng, ngay cả ý muốn tránh cũng không có. Nhậm Ninh Viễn nhìn đôi mắt sưng phù và giống hệt quả đào, hỏi: “Tại sao phải nói cho con bé?”

Anh nói bằng giọng mũi rất nặng: “Con bé có quyền biết chân tướng.”

“Tôi vốn dĩ sẽ giúp cậu gạt con bé, chỉ cần cậu không nói, con bé sẽ không biết.”

Anh có phần kích động: “Vì sao phải gạt nó? Chẳng lẽ phải để nó đến tuổi như tôi mới cho nó biết, khiến nó hối hận, khiến nó hận tôi sao?”

“Lừa gạt người khác không hẳn là chuyện xấu. Chẳng lẽ cậu không muốn để con bé mãi mãi gọi cậu là ba?”

Anh thở hổn hển: “Tôi không thể lừa nó, tôi không giống anh, anh không có trái tim!”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Cậu ngốc quá.”

“...”

“Thật sự thương yêu một người mới phải lo lắng, hao tổn tâm tư lừa người đó, mới phải cẩn thận lừa gạt cả đời, để người đó mãi vẫn vô cùng vui vẻ.” Nhậm Ninh Viễn dừng một chút, “Nói dối không nhất định là xấu xa, nói thật không nhất định là tốt đẹp.”

“Anh nói bậy!”

“Sau khi Tiểu Kha trở về hỏi tôi thì không chịu ăn cơm, nhốt mình trong phòng chẳng chịu gặp người khác, tôi không biết phải mất bao lâu con bé mới có thể xua hết những ý nghĩ đó đi.”

Tim gan anh như bị quấy nhiễu, đứng ngồi không yên.

“Nếu con bé chẳng biết chân tướng gì, hiện tại nó sẽ vui sướng nhiều lắm, hai người cũng có thể sống cùng nhau.

“...”

“Cậu cảm thấy như thế nào thì tốt hơn?”

“...”

“Đôi lúc chân tướng không phải là quan trọng nhất. Cậu hiểu chưa?”

Khúc Đồng Thu bị nói đến mức ngẩn người, hối hận và mâu thuẫn tra tấn anh, mãi đến khi Nhậm Ninh Viễn bước tới kéo tay anh.

“Cậu đi theo tôi về gặp Tiểu Kha, chúng ta cùng nói rõ ràng với con bé.”

Khúc Đồng Thu bị lôi kéo, ngón tay chạm vào cùng một chỗ liền luống cuống: “Tôi không cần đi cùng anh…”

Nhậm Ninh Viễn nắm chặt lấy anh, dùng giọng điệu không để ai phản bác: “Đây không chỉ là chuyện của tôi và Tiểu Kha, cũng không phải chuyện của cậu và Tiểu Kha. Đây là chuyện của cả ba người.”

Là một người cha rất có trách nhiệm, Khúc Đồng Thu vẫn ngồi vào trong xe, Nhậm Ninh Viễn đưa tay qua, giúp anh, kẻ đang tinh thần hoảng hốt thắt dây an toàn.

“Cậu nghĩ trước sẽ nói gì khi gặp Tiểu Kha đi.”

“Ừ…”

“Những đứa nhỏ tuổi này đều rất mẫn cảm, tôi đã khuyên qua con bé, cậu cũng phải cho con bé biết, mặc kệ thế nào cậu cũng yêu thương nó, đừng để nó bị áp lực.”

“Ừ…”

Bất tri bất giác biến thành cuộc nói chuyện giữa hai người cha, anh cũng đã quên đủ loại lảng tránh và kháng cự đối với Nhậm Ninh Viễn, đây là cô con gái chung của hai người, tự nhiên cả hai đều để tâm. Những ân oán xấu xa trong thế giới người lớn, khi đến thời điểm phải đối mặt với con trẻ, tất cả đã bị bỏ lại phía sau.

Khúc Đồng Thu đi theo Nhậm Ninh Viễn lên lầu, ngoại trừ gặp phải vài người giúp việc, trong nhà rất im lặng. Phòng ngủ Khúc Kha vẫn đóng chặt, Nhậm Ninh Viễn gõ cửa phòng: “Tiểu Kha, ba cháu đến này.”

Khúc Đồng Thu có hơi khẩn trương chồm qua, dí sát vào cửa nói chuyện: “Tiểu Kha, là ba.”

Nói mấy lần, trong phòng nửa phần phản ứng vẫn không có, Khúc Đồng Thu thoáng thất vọng. Nhậm Ninh Viễn lại gõ cửa lần nữa, cau mày xoay tay nắm cửa.

Xoay một vòng, thế mà thuận lợi cửa liền mở ra, trong lòng biết không ổn, vội đẩy cửa đi vào. Bên trong không một bóng người.

Khúc Đồng Thu nhìn gió thổi bay bức màn, ngây người sau một lúc lâu: “Tiểu Kha đâu?”

Nhậm Ninh Viễn lập tức xoay người đi xuống lầu, vừa đi vừa cao giọng gọi: “Nhạc Phỉ, Nhạc Phỉ!” cũng không có lời đáp trả.

Khúc Đồng Thu nhìn động tác dư thừa kia, hỏi: “Sao, chuyện gì vậy?”

“Nhạc Phỉ nó rất quen với mấy chuyện này.” Nhậm Ninh Viễn bắt đầu lấy điện thoại, “Hơn phân nửa là Tiểu Kha có ý trốn đi, nó chẳng những không khuyên, còn thuận thế hai người cùng trốn. Người trẻ tuổi đúng là sung sức.”

Bấm mấy con số, Nhậm Ninh Viễn nhíu mày buông điện thoại: “Không gọi được, khóa máy rồi.”

Sắc mặt anh trắng bệch: “Vậy…”

“Tôi lập tức cho người đi tìm. Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng, Nhạc Phỉ có rất nhiều kinh nghiệm, việc gì cũng ứng phó được, Tiểu Kha đi cùng nó hẳn là sẽ không sao.”

Khúc Đồng Thu ngẫm nghĩ, càng nóng nảy hơn: “Nhưng Tiểu P là đàn ông con trai.”

“Ừ?”

“Tiểu Kha không còn nhỏ nữa, hai đứa chúng nó đi cùng nhau, cô nam quả nữ…” Sự lo lắng của người làm cha đối với con gái chỉ tăng mà không giảm, “Nó thích Tiểu Kha phải không?”

Nhậm Ninh Viễn có vẻ hơi xấu hổ, khụ một tiếng: “Tuy Nhạc Phỉ gọi tôi là cậu, nhưng tôi và mẹ thằng bé là bà con cách nhau đến mấy tầng, cũng không có quan hệ huyết thống trực tiếp. Tôi tính cho cậu nghe, chị ấy là con gái của anh trai của dượng tôi, thật ra cũng…”

Khúc Đồng Thu nổi nóng: “Không phải chuyện huyết thống hay không huyết thống, mà là chuyện Tiểu Kha! Cho dù con bé trưởng thành sớm, nhưng nó cùng với một thằng con trai đẹp mã đi ra ngoài, anh không sợ nó bị lợi dụng sao? Anh thế nào vậy, làm gì có người cha như anh? Anh thật sự là…”

Vẫn là lần đầu tiên anh to gan lớn mật quở trách Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn cũng im lặng nghe, có chút vẻ khoan dung. Sau khi trách mắng liên tiếp xong, bản thân Khúc Đồng Thu cũng có chút xấu hổ, cảm giác cứ như mẹ xấp nhỏ đang mắng ba xấp nhỏ.

Nhậm Ninh Viễn vẫn còn nhìn anh, chẳng hiểu tại sao anh không dám ngẩng đầu, chỉ nhìn chằm chằm mặt đất nói: “Bọn chúng có thể đi đâu chứ?”

“Nếu là Nhạc Phỉ làm chủ thì không nói chính xác được, nếu nghe theo chủ ý của Tiểu Kha thì phạm vi liền thu hẹp đi rất nhiều. Chúng ta ngồi xuống ngẫm kỹ lại trước, tôi kêu người đi tìm.”

“Ừ…”

“Ít nhất thì có thể tra thông tin về thẻ tín dụng, hai đứa nó cũng không có nhiều tiền mặt, chỉ cần dùng một lần thì tôi có thể kêu người tra được hành tung của chúng.”

“Có thể tra ra được sao?”

“Cứ yên tâm.”

“Ừ…”

“Bọn chúng cũng là tính trẻ con, ra ngoài giải sầu mà thôi. Uống miếng nước trước đi.” Nhậm Ninh Viễn rót cho anh một tách trà nóng, “Tôi đi sắp xếp, không cần gấp.”

Khúc Đồng Thu cầm tách trà, rốt cuộc vẫn uống một ngụm, cảm giác được trấn an vừa quen thuộc vừa xa lạ này khiến anh thấy mất tự nhiên.

Thông tin về thẻ tín dụng đến nhanh hơn so với họ nghĩ, hai nhóc kia dùng thẻ mua vé máy bay. Vừa nhận được tin, Khúc Đồng Thu liền vội vàng đi theo Nhậm Ninh Viễn ra sân bay.

Vé máy bay đi về phía thành phố C. Nghĩ đến con gái trốn đi cũng là về với ông bà, Khúc Đồng Thu càng cảm thấy đau lòng quá.

“Tiểu Kha đi theo thôi thật sự rất thiệt thòi.” Một lời trong bụng muốn nói, mà bên người cũng chỉ có Nhậm Ninh Viễn đang nghe.

“Tôi thương yêu con bé đến mấy thì một người cũng chẳng thể sánh bằng hai. Trước đây con bé còn có thể hỏi tôi mẹ nó đâu, hiểu chuyện rồi thì chẳng hỏi nữa. Bọn trẻ nhà khác đều ầm ĩ đòi mua đồ, con bé cho tới bây giờ sẽ không mở miệng xin tôi. Hiện tại nó chỉ muốn một gia đình an ổn, sao ngay cả điều ấy tôi cũng làm không được cơ chứ…”

Nhậm Ninh Viễn im lặng nghe, chỉ nói: “Cậu có thể làm được.”

Từ sân bay đi ra thành C đã là đêm khuya, ngoại trừ nhân viên đang làm việc và những chiếc tắc xi bên ngoài đợi khách, hết thảy đều giống như đang ngủ.

“Ngày mai sẽ tìm chúng, cũng phải cho hai đứa nó một chút thời gian nghỉ ngơi, đừng siết chặt quá.” Nhậm Ninh Viễn lại thêm vào, “Nhạc Phỉ không phải loại người như vậy, đừng lo lắng.”

Sợ không thể nhận được tin Khúc Kha kịp thời, Khúc Đồng Thu chỉ có thể vào ở khách sạn cùng Nhậm Ninh Viễn.

Ngay cả tiền mua một chén mì anh đều phải rất cố gắng mới có thể kiếm được, ở lại chỗ như thế này tương đương vài tháng tiền thuê nhà của anh, thật sự thống khổ vô cùng.

Anh căn bản cũng chẳng mang theo tiền trên người, chỉ có thể nói với Nhậm Ninh Viễn: “Trở về tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Tôi trả được rồi.”

Khúc Đồng Thu cố chấp nói: “Không cần, tôi có tiền.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, một lát sau mới nói: “Tôi hiểu. Thế này đi, thật ra cũng có thể thuê một phòng, tôi trả tiền phòng của tôi, cậu ngủ trên đất là có thể tiết kiệm tiền, cũng không nợ tôi thứ gì.”

Khúc Đồng Thu rất muốn mỗi người một phòng, nhưng không thể gánh vác nổi chi phí kếch xù, vậy mà cuối cùng vẫn có phương pháp trung hòa.

Thời tiết đã nóng lên, lấy tắm chăn đắp rồi ngủ trên tấm thảm nơi đất cũng khá thoải mái. Khúc Đồng Thu nghĩ tới chuyện Khúc Kha, nghe hơi thở của Nhậm Ninh Viễn trong cùng một không gian, cả đêm chẳng thể ngủ, mãi đến lúc trời hừng đông mới vất vả thiếp đi.

Trong mơ, mộng có người nhìn anh, bởi cảm giác dịu dàng ấy mà anh chẳng sợ hãi, ngược lại ngủ càng an ổn hơn.

Tỉnh lại là do tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Tấm thủy tinh cách âm như thế mà chẳng thể nào ngăn được tiếng vang, có thể thấy được mưa lớn đến nhường nào. Khúc Đồng Thu cử động, nhìn ngoài cửa sổ.

“Chào.”

Khúc Đồng Thu còn chưa ngủ đủ, nhưng biết đã không còn sớm, mơ hồ ngồi dậy: “Chào…”

“Đi xuống dưới ăn hay kêu mang vào?”

Khúc Đồng Thu lúc này mới tỉnh táo lại: “Không cần, tôi không đói.” Anh sống chết cũng muốn tiết kiệm phần tiền này.

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, cũng không miễn cưỡng, trước khi ra cửa nói: “Hoa quả và mấy gói trà sữa đều miễn phí, tôi không dùng, cậu dùng đi, đừng lãng phí.”

Khúc Đồng Thu cả ngày hôm qua chưa ăn gì, đã sớm đói đến mức phải lo sợ, nhanh chóng ăn sạch trái cây trong phòng, trong trà cũng cũng bỏ thêm rất nhiều đường và sữa, sau khi ăn no lại có chút ngượng ngùng. Đúng là những thứ này đều miễn phí, Nhậm Ninh Viễn sẽ chẳng chạm vào, tuy mỗi ngày đều đổi cái mới, nhưng anh không phải không hiểu được Nhậm Ninh Viễn đối với lòng tự trọng này của anh có phần thông cảm.

Ăn no, Khúc Đồng Thu liền ngồi suy nghĩ chuyện Khúc Kha sẽ đi đâu. Chỗ ở trước kia, trường học, nhà người thân, bạn học chung, nhà thầy cô… Nhưng có rất nhiều nơi có thể đến, hơn nữa nếu đi chỗ đứng đắn thì tốt rồi, chỉ sợ tính tình con trẻ tức lên sẽ làm điều gì nguy hiểm.

Nhậm Ninh Viễn đẩy cửa tiến vào, thấy anh ngồi ngẩn người, liền nói: “Hai đứa nó vừa rồi dùng thẻ ở một cửa hàng. Chẳng qua mưa lớn như vậy, cậu xác định là phải đi xem sao?”

Biểu hiện của anh quá mức nóng vội, trên đường Nhậm Ninh Viễn không thể không nhắc nhở anh: “Chúng ta lo lắng mới đi theo chúng, không phải đuổi theo tội phạm bỏ trốn. Chúng đều độc lập tự chủ, cậu đừng quá khẩn trương, ngày mai đi tìm cũng được.”

Khúc Đồng Thu gật đầu: “Tôi biết. Tôi chỉ là lo lắng con bé ra ngoài, lại đang thời kỳ trưởng thành mà trong lòng có chuyện phiền lòng, nếu gặp người xấu hoặc nguy hiểm gì…”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Người cha như cậu thật là, khẩn trương quá mức rồi.”

“Cũng tốt hơn so với anh một chút khẩn trương cũng chẳng có!”

“Vậy được, chúng ta cần trung hòa cho nhau.”

Khúc Đồng Thu đối với tươi cười của người nọ có chút mờ mịt. Anh từng kính trọng và yêu quý đến mức căn bản không dám cùng Nhậm Ninh Viễn tranh luận, sau đó vừa hận vừa chẳng thể đánh, còn không khí đối thoại như bây giờ là gì, anh đúng thật là chẳng thể phân loại.

Mưa càng lúc càng lớn, lẽ ra mưa cũng chẳng thể lâu như vậy, và sắc trời tối sầm cũng không có vẻ giảm đi. Hai người ngồi xe kẹt trên đường một lúc thật lâu, cơ hồ là nửa bước cũng khó nhích tới.

Lúc xuống xe, mưa lớn đến mức cả hai đều trở tay không kịp. Khi rời khỏi khách sạn có cầm theo dù, nhưng chẳng ai ngờ được mưa lớn đến mức này, cầm dù gần như vô ích.

Đi được một đoạn, toàn thân cũng ướt hơn phân nửa, trong màn mưa mờ mịt ngay cả con đường trước mắt cũng thấy không rõ, Khúc Đồng Thu đi tới tận giờ vẫn chẳng biết bản thân mình đang ở phương nào, cảm giác được Nhậm Ninh Viễn lấy tay kéo anh. Tại lúc mưa gió làm người không thể mở mắt này, anh nhanh chóng nắm lấy tay Nhậm Ninh Viễn mới miễn cưỡng đi được đến cửa ngầm vào khu mua sắm.

Tránh thoát được cơn mưa to đổ ập xuống, hai người cuối cùng mới thở phào một hơi, trên người đã ướt sũng, ngay cả Nhậm Ninh Viễn cũng có chút kinh ngạc và chật vật, nhìn sắc trời và giọt nước trên mặt đất, cau mày: “Trời mưa này có gì không đúng lắm.”

“Tôi ở đây nhiều năm như vậy cũng chưa gặp qua cơn mưa nào lớn như thế.” Khúc Đồng Thu nói.

Lục tục lại thêm nhiều người tới, một đám đều ướt sũng, tất cả mọi người đến cửa hàng mua sắm trú mưa, chẳng ai lại bằng lòng mạo hiểm đi ra ngoài trời thế này, Nhậm Ninh Viễn nói: “Xem ra hai đứa nó còn bên trong. Chúng ta vào tìm.”

Hai người vào cửa hàng mua sắm, tuy đã là ngày mùa hè nhưng hơi lạnh thổi qua, trên người ẩm ướt liền nổi da gà, Khúc Đồng Thu rùng mình vài lần, Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Lạnh không? Bằng không mua áo khoác.”

“Không cần!” Dầm mưa liền mua quần áo, anh nào có được chiều chuộng như vậy.

“Vậy ăn thứ gì nóng trước đi, để làm nóng. Cảm mạo thì phiền lắm.”

“Chúng ta không phải đến tìm Tiểu Kha sao?”

Nhậm Ninh Viễn đi tới nhà ăn gần đó: “Mưa lớn như vậy, bọn chúng nhất thời cũng không có cách nào rời đi trong một lúc lâu, cậu không cần quá gấp. Cậu cũng cần phải nghĩ đến việc khuyên Tiểu Kha thế nào. Nếu hiện tại con bé hiện ra trước mặt cậu, cậu sẽ nói gì? Đã chuẩn bị chưa?”

Khúc Đồng Thu nhất thời nghẹn lời, anh đúng là chưa nghĩ sẵn trong đầu. Nhậm Ninh Viễn kêu hai tô mì nóng, giá cũng không mắc, anh ngồi xuống, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ.

Vừa lạnh vừa đói, anh ăn rất say mê, bất chợt nghe Nhậm Ninh Viễn nói: “Giống như nước vào.”

“Hửm?” Ngẩng mặt lên khỏi chén mì, nhìn dưới chân, quả nhiên là có một tầng nước mỏng. Khu cửa hàng địa thế thấp, mưa sấm chút thôi thì nước vào cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Khúc Đồng Thu nói: “Mưa này lớn thật” xong lại tiếp tục ăn mì.

Nhưng lúc anh hãy còn nửa phần mì nữa mới hết, nước đã đến mắt cá chân.

Khúc Đồng Thu nhìn dưới chân cũng có chút ngây người, Nhậm Ninh Viễn đột nhiên đứng lên, kéo anh: “Không thể đợi ở nơi này, đi mau.”

“Không nghiêm trọng thế chứ…”

Trong thời gian chần chờ, nước lại dâng lên thêm, khách có người dường như không có việc gì vẫn lo ăn, có người vẫn mua sắm như trước, nhưng đã có một vài người bắt đầu buông đồ vật này nọ ra ngoài.

Khúc Đồng Thu vội vàng đi theo Nhậm Ninh Viễn, đi được hai bước thì hỏi: “Vậy hai đứa nhóc thì sao?”

“Chúng sẽ tự hiểu phải chạy.”

“Không được, phải nhắc nhở chúng, lỡ chúng ở sâu bên trong, không phản ứng kịp thì làm sao?”

Nhậm Ninh Viễn nhượng bộ, lấy điện thoại di động ra, lại gọi thử mấy lần, thử đến lần cuối thì gọi được, có lẽ bên kia cũng vừa mới gọi.

“Khúc Kha, cháu ở trong cửa hàng mua sắm phải không? Chú và ba cháu cũng ở đây… Nước vào rồi, hiện tại cháu và Nhạc Phỉ nhanh chạy ra đi… A lô? A lô?”

Khúc Đồng Thu nhìn đầy khẩn trương, Nhậm Ninh Viễn để điện thoại di động xuống, cau mày nói: “Di động bị gì rồi.”

Còn chưa đi khỏi nhà ăn, nước đã quá đầu gối, hơn nữa chảy rất xiết, ngốc nghếch như Khúc Đồng Thu còn hiểu được. Ban đầu nước chính là chảy vào qua khe cửa, tốc độ tăng vọt như bây giờ thì hơn phân nửa là cửa đã bung ra.

Đây không phải là mưa, đây là nước sông ở các kênh đào bảo vệ thành phố gần đó chảy ngược vào.

Thế nước rất hung ác và mãnh liệt, đám người dần có chút loạn, nhưng vẫn còn duy trì được trật tự sơ tán nhất định. Các nhân viên ở quầy gần đó đều gắng sức cứu lấy hàng hóa của mình, vậy nhưng có hàng nơi vài quầy nổi lên, các chai lọ đóng gói đẹp đẽ trôi lềnh bềnh trong nước. Tình cảnh ấy cuối cùng cũng làm nhiều người phải ngâm mình nơi dòng nước này trở nên khủng hoảng.

Mọi người ở phía sau tiếp túc chen lấn ra trước, dồn ra ngoài, có người trật chân, có kẻ sợ tới mức bất động, người thì lại bị trôi đi đụng phải các quầy hàng. Nhất thời tiếng khóc hỗn độn, tiếng quát tháo ầm ĩ, tất cả rối loạn lên. Đám người kinh hoảng không ngừng chen qua giữa hai người họ. Có người mẹ lạc mất con đứng trong nước khóc to, Khúc Đồng Thu chỉ có thể ôm lấy thằng bé, giơ nó cao lên, may mà người mẹ kia tìm đến rất nhanh, nói cám ơn, ôm lấy đứa nhỏ đi.

Nhưng chỉ trì hoãn một lúc như vậy thôi, anh đã bị tách khỏi Nhậm Ninh Viễn.

Ở trong nước miễn cưỡng đi tới trước một đoạn, trong hỗn loạn kế bên lại có người ngã sấp xuống, ngọ nguậy hai lần nhưng chẳng thể đứng dậy, lúc Khúc Đồng Thu kéo cô ấy đang liều mạng trong nước lên, cô sợ tới mức sắc mặt đều trắng xanh.

Khúc Đồng Thu dọ dẫm từng bước từng bước một, nhìn trái phải cũng chẳng thấy Nhậm Ninh Viễn, bất chợt trong lòng hốt hoảng, nhịn không được hô to: “Nhậm Ninh Viễn! Nhậm Ninh Viễn!”

Bên trong sự huyên náo ầm ĩ này cũng chẳng ai đáp lại lời anh, Khúc Đồng Thu đứng đó, đột nhiên muốn quay đầu lại tìm, anh không biết Nhậm Ninh Viễn có phải bị sẩy chân không, hay bị người giẫm lên làm bị thương, loại thời điểm này một khi té xuống thì thật có thể không đứng dậy nổi, nước đã tới quá thắt lưng.

Sống lưng lạnh ngắt, anh vừa xoay người lảo đảo đi về phía sau, vừa cất giọng hô to: “Nhậm Ninh Viễn! Nhậm Ninh Viễn!” Đi được vài bước, bất giác có người dùng sức giữ chặt tay anh.

Vừa ngước lên liền bắt gặp đôi mắt kia, con tim như muốn nhảy ra ngoài của Khúc Đồng Thu cuối cùng cũng trở lại nơi lồng ngực, vậy nhưng nó vẫn còn thình thịch nhảy loạn bên trong, nhất thời chẳng thể nói thành lời, qua hai giây mới nói: “Thật tốt quá, anh không có việc gì…”

“Bên kia có vẻ không qua được” Nhậm Ninh Viễn nắm lấy tay anh. “Theo tôi đi hướng này.”

Lần này tay hai người chẳng tách ra nữa, nước tiến mạnh vào khu cửa hàng mua sắm ngầm này đã thành dòng chảy xiết, hai người đi ngược dòng nước, càng về sau gần như phải bơi.

Đang lúc ra sức vùng vẫy, bên trong đột nhiên cúp điện, một mảnh tối đen. Trong bóng tối bất chợt ập đến và bị nước vây đến ngực, trong nháy mắt sợ hãi nuốt chửng lấy Khúc Đồng Thu. Trên người không chút sức lực nào, đầu óc trống rỗng, anh cũng chẳng nhớ rõ mình ở đâu, đi bao lâu nữa mới ra được, rốt cuộc còn kịp hay không. Có chút hít thở không thông, chân cũng bắt đầu chuột rút.

“Không có việc gì đâu.”

Loại thời điểm thế này, cũng chỉ có đôi tay Nhậm Ninh Viễn, cũng chỉ có giọng nói ôn tồn ấy là có thể kiên định và bình tĩnh mà thôi: “Cậu đi theo tôi lập tức sẽ ra được khỏi đây.”

Khúc Đồng Thu run rẩy chẳng cách nào khống chế: “Ừ…”

“Tôi nắm tay cậu, cậu đừng buông ra.”

“Ừ…”

Rốt cuộc chân bước lên bậc cầu thang, Nhậm Ninh Viễn nâng anh lên để anh đi trước. Cả tâm trí Khúc Đồng Thu trống rỗng, chân run run, Nhậm Ninh Viễn vẫn bước đi trầm ổn, giúp anh bước về phía trước.

Khu mua sắm ngầm phía sau to là thế dần dần hoàn toàn bị bao phủ, một chút ánh sáng tồn tại cũng chẳng có.

Bên ngoài, trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, tất cả đều trốn tới, không rời đi, vì nơi đây dĩ nhiên cũng cuộn sóng ngập trời, các phương tiện giao thông đều ngừng lại, nhiều chiếc xe ngập trong nước, chỉ lộ ra phân nửa xe với màu trắng hoặc xanh, chủ xe đã sớm chạy mất.

Trong nước lũ mưa to chưa từng có, mọi người ở đây đều choáng váng, chẳng qua chỉ là một trận mưa mà thôi, thế giới lại nháy mắt đổi thay. Rất nhiều người bị tai nạn đột ngột này biến thành vẻ mặt chết lặng, ngây ngốc, một vài cô bé nhỏ sợ hãi khóc váng lên, cùng ôm nhau lạnh run, nhất thời đều là thê lạnh, hoảng hốt chưa thể phục hồi.

Mười ngón tay Nhậm Ninh Viễn vẫn đan chặt lấy tay anh, cúi đầu nhìn gương mặt anh tái nhợt. “Có khỏe không?”

“Ừ…”

“Đừng sợ, nước sẽ rút thôi. Không có việc gì đâu.”

“Ừ…”

Khúc Đồng Thu dần bình tĩnh lại, bất chợt nhớ ra điều gì: “Tiểu Kha và Nhạc Phỉ đâu? Chúng đã chạy thoát chưa?”

Muốn gọi điện thoại, lại phát hiện di động sớm đã bị ngâm nước, e rằng chẳng cách nào sử dụng được, Khúc Đồng Thu lo sợ không yên, bắt đầu tìm kiếm trong đám người, không ngừng kêu tên hai đứa nhóc.

Tìm một hồi cũng không có thu hoạch, Khúc Đồng Thu quay đầu hỏi: “Trước khi chúng ta đi ra, hai đứa nó còn làm gì?”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh, vẫn trả lời: “Ở dưới mua đồ.”

Trên người Khúc Đồng Thu lạnh toát, cứng ngắc sau một lúc lâu mới miễn cưỡng động môi: “Vậy, có khi nào…”

“Sẽ không như vậy đâu.”

Mặc kệ câu trả lời chắc như đinh đóng cột này có bao nhiêu phần là thật, đôi chân mềm nhũn của Khúc Đồng Thu cũng bởi vậy mà miễn cưỡng đứng vững vàng, đôi bàn tay của Nhậm Ninh Viễn ấm áp mà hữu lực quá, khiến anh dù trong nỗi sợ hãi không cùng vẫn có thể giữ lại một phần lý trí.

“Chúng ta đi bên kia tìm xem.”

Vòng đến bãi đổ xe phía sau, nơi đó cũng đã bị ngập đến chẳng ra hình dạng, những chiếc xe to lớn đều trồi bồng bềnh, nước càng ngày càng cao, có xe chìm hơn phân nửa mà đèn vẫn sáng, chẳng biết có phải chủ xe còn ở bên trong hay không.

Khúc Đồng Thu vội chạy tới, Nhậm Ninh Viễn ở phía sau gọi anh: “Cẩn thận trong nước!”

Anh cũng chẳng biết mạch điện có bị gì hay không, ngâm trong nước như vậy có thể bị điện giật bất cứ lúc nào, nhưng phải đành thôi, vẫn đi về phía trước, rồi sau đó cũng nghe thấy thanh âm Nhậm Ninh Viễn theo kịp sau lưng anh.

Quả nhiên có một hai chiếc xe bên trong còn người, nhưng mở cửa không được, kính nơi cửa xe lại chẳng đủ để chạy trốn.

Hai người giúp những người đó ra khỏi, nước cũng bắt đầu chậm rãi dâng qua xe. Mắt thấy còn một chiếc xe màu tím có cần gạt nước động đậy, Khúc Đồng Thu dí sát vào nhìn trong dòng nước một cách khó khăn, mơ hồ nhìn thấy là một nam một nữ, ngồi như không thở được, giống sắp hít thở không thông, anh liền như nhặt được món đồ quý, tay chân cũng nhũn ra, cất giọng hô to: “Nhậm Ninh Viễn, Nhậm Ninh Viễn!”

Nhậm Ninh Viễn giúp anh, dùng hết sức cửa xe cuối cũng mở, người bên trong vùng vẫy ra khỏi, hít thở một cách khó khăn, cảm tạ hai người họ, nhưng chẳng phải Khúc Kha và Nhạc Phỉ. Khúc Đồng Thu trở lại mảnh đất an toàn bên cạnh thì đã sức cùng lực kiệt, nói chẳng nên lời là an tâm hay thất vọng, chỉ đứng đó ngơ ngác, trong lặng im mắt dần dần trở nên đỏ bừng.

Nhậm Ninh Viễn ôm lấy bờ vai anh mà an ủi, lúc anh không tiếng động khóc thút thít lấy tay ôm anh.

“Hai đứa nó sẽ không có việc gì đâu.”

Đầu anh bị người nọ ôm vào ngực, anh đã sắp chịu đựng hết nổi rồi, gắng hết sức đè tiếng khóc lại.

“Khúc Đồng Thu, hãy tin tôi.”

Anh vẫn gần như tuyệt vọng mà run rẩy, lấy tay nắm lấy lưng áo người kia. Nhậm Ninh Viễn dùng sức ôm chặt lấy anh.

“Ba!”

Hai người vội buông tay, quay đầu nhìn. Hai bóng người cũng lảo đảo chạy tới.

Anh mở to mắt, vui mừng đến mức khóc lên, lê bước trong nước mưa chạy về phía trước, con bé lập tức nhào vào trong lòng ngực anh, ôm anh thật chặt, lên tiếng khóc lớn.

“Ba… làm con sợ quá… Con còn tưởng hai người còn kẹt lại bên trong… Bọn con tìm đến nửa ngày… Ba làm con sợ quá…”

“Ba, ba cũng nghĩ rằng… Con không sao là tốt rồi… không có việc gì là tốt rồi…”

Lúc bốn người đêm khuya miễn cưỡng trở lại phòng ngủ của Nhậm Ninh Viễn trong khách sạn, tất cả đều mỏi mệt không chịu nổi, một thân chật vật. Nhậm Ninh Viễn thuê thêm ba phòng, mọi người đều tự đi tắm nước ấm, rồi tụ lại cùng ăn vài thứ với nhau, uống chút rượu an ủi.

Tất cả đều lao tâm lao lực quá độ, mệt đến mức cái gì cũng nói chẳng nên lời, hơn nữa trên thực tế cũng cần nói gì đâu. Như thể một cái ôm của Khúc Kha khiến anh biết, bản thân anh mãi mãi là người thân quan trọng nhất đối với con bé, bản tính con người trong tai nạn trở nên tinh nguyên, những thứ tình cảm vô căn cứ, lo lắng, ngờ vực lẫn nhau lúc này đều trở nên rõ ràng đến lạ.

Tất cả như trút được gánh nặng.

Rời nhà trốn đi cũng được, cha ruột không phải là người cha đã nuôi lớn mình cũng được, cũng chẳng còn là chuyện gì lớn lao.

Khúc Đồng Thu cũng hiểu, thật sự anh không hề hận Nhậm Ninh Viễn. Đôi bàn tay trong nước vững vàng nắm chặt tay anh, nâng anh dậy, chỉ chừng ấy thôi thì đã trả hết món nợ thiếu anh rồi. Thậm chí loại cảm giác ngưỡng mộ, khâm phục cũng chầm chậm trở lại trên người anh.

Nhiều việc phát sinh như vậy, chỉ bằng dũng khí và sự bình tĩnh, Nhậm Ninh Viễn vần còn đáng là người để anh tôn kính.

Mọi người đều tự trở về nghỉ ngơi, Khúc Kha còn kinh hồn chưa định, nhất định phải ở cùng anh. Khúc Đồng Thu trò chuyện với con bé rất lâu, nó mới bình yên đi vào giấc ngủ.

Trên đường trở về phòng, Khúc Đồng Thu suy nghĩ, đi tới gõ cửa phòng Nhậm Ninh Viễn.

Nhậm Ninh Viễn mở cửa đi ra, trên mặt có vẻ mệt mỏi, Khúc Đồng Thu nhanh chóng nói: “Tôi chấp nhận.”

Đôi mắt Nhậm Ninh Viễn như hơi mở rộng.

“Đề nghị lần trước của anh, tôi chấp nhận. Chính là chúng ta cùng nhau nuôi nấng Tiểu Kha. Tiểu Kha con bé cần tôi, cũng luyến tiếc anh, thế thì để cho con bé có hai người cha vậy.”

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh một lúc, cười nói: “Được.”

Quen biết lẫn nhau lâu như thế, nhưng phản ứng của Nhậm Ninh Viễn chẳng vui sướng nhiều như tưởng tượng của anh, khiến anh chẳng hiểu sao có phần buồn bực rất nhỏ.

Trở lại thành T, cuộc sống một lần nữa bắt đầu. Nhạc Phỉ cũng chuẩn bị cùng anh mở quán, Khúc Đồng Thu có chút hoài nghi anh chàng muốn mở quán không phải thực lòng quan tâm đến việc ấy, nhưng Nhạc Phỉ hô to oan uổng, giơ tay lên trời thề thốt chính mình thuần khiết, hiền lành, vô tội, Khúc Kha cũng giao cho anh số tiền tích lũy được để làm ăn. Lập tức anh như biến thành người cha hạnh phúc nhất trên thế giới.

Tuy rằng mở quán mới thế này chẳng dễ, trong lòng rất lo lắng không yên, nhưng trong quá trình chuẩn bị thì dạt dào hy vọng, tự lặp lại việc chế tạo nước sốt đặc biệt là chuyện khiến người rất sung sướng.

Chỉ cần người một nhà cùng một chỗ sống hạnh phúc. Như vậy đối với anh đã quá đủ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui