Quân Tử Chi Giao

Khúc Đồng Thu cũng theo dòng trào lưu, lúc ba mươi mấy tuổi thì cùng với một đám khoảng hai mươi chen lấn cùng một chỗ đi thi giấy phép lái xe.

Anh vốn cảm thấy có xe buýt, xe tắc xi ngồi là được rồi, nhàn nhã thì đạp xe đạp cũng được, nhưng Khúc Kha hiếu thuận, sinh nhật anh thì mua cho anh một chiếc xe, khiến anh hoảng đến mức liền nhanh chóng ghi tên đi thi lấy bắng lái.

Hơn nữa Nhậm Ninh Viễn trong khoảng thời gian này đi Mỹ làm việc, anh cũng muốn chờ Nhậm Ninh Viễn trở về, cho người nọ một sự vui mừng và kinh ngạc, chứng minh rằng bản thân anh đang không ngừng cố gắng.

Khúc Đồng Thu học rất vất vả, mỗi tối đều hơn nửa đêm ra đường tập chạy, cuối cùng thời gian không phụ người có lòng, gắng gượng cũng qua được bài thi.

Anh cũng rất muốn lấy xe chạy thật nhưng vẫn nơm nớp lo sợ, ở phía sau xe dán một tấm bảng với nét chữ vô cùng đẹp đẽ ‘Xe tập lái’ làm dấu hiệu, sợ người khác nhìn không thấy.

Khúc Kha nói: “Ba, ba không cần lo lắng, cho dù không có bảng hiệu thì nhìn tốc độ của ba, ai cũng biết ba là tay lái mới mà.”

Sau vài ngày, vì để lái quen, mỗi ngày Khúc Đồng Thu đều phải lái xe ra ngoài mua đồ ăn và vài thứ khác, Khúc Kha ngồi ngay bên cạnh đi cùng.

Khi lên xe rồi thì anh hai tay nắm chặt tay lái, hai mắt nhìn thẳng chăm chú về phía trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, cứ như lâm đại địch.

Kết quả về đến nhà thắt lưng đau, lưng cũng đau, tay chẳng nâng nổi, chân còn run rẩy không ngừng.

“Ba, ba đừng khẩn trương quá. Thả lỏng nào, có con ở đây mà, nếu ba thật sự không lái được thì để con lái thay.”

Khúc Kha mà cầm tay lái là thế nào cũng phóng lên mà vượt mặt xe, làm một nữ hiệp nhỏ trên quốc lộ. Khúc Đồng Thu giáo huấn qua con bé không chỉ một lần, nhưng con nhóc có tài cao mà gan cũng lớn, đến bây giờ trình độ lái xe đã đạt đủ tiêu chuẩn tham gia đua xe.

Cũng không biết điểm này rốt cuộc là di truyền từ ai.

Những ngày nghỉ của Khúc Kha chấm dứt, Nhậm Ninh Viễn sau khi đi công tác nhiều ngày cũng trở lại, nghe nói Khúc Đồng Thu đã lấy được bằng lái xe thì trên mặt cũng có vẻ kinh ngạc hiếm có.

Để khỏi mất mặt, Khúc Đồng Thu rốt cuộc cũng tự lái xe một mình đi làm mà không có con gái cạnh bên.

Lần đầu tiên lái một mình, Khúc Đồng Thu rất khẩn trương, tay ẩm ướt nắm chặt lấy tay lái.

Trước khi rời nhà Khúc Kha nắm tay nói: “Ba, ba phải can đảm lên!”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười giúp anh đóng cửa xe: “Nhớ cẩn thận.”

Khúc Đồng Thu là một người cha rất tốt, trời tối là lập tức về nhà, đi xe trên đường nhiều lắm là một giờ, vậy mà hôm nay đã hơn tám giờ anh vẫn chưa về tới nhà.

Hai cha con kia ở nhà đã thay phiên nhau gọi điện rất nhiều lần, nhưng di động chẳng có ai nghe, gọi điện đến quán thì được câu trả lới tất nhiên là “Ông chủ đã trở về.”

Hai người nhìn nhau sau một lúc lâu cũng chưa hé răng, mắt thấy cây kim đồng hồ lại đi được một đoạn, Khúc Kha rốt cục nhịn không được nói: “Là cháu không nên để ba lái xe một mình…”

Nhậm Ninh Viễn cắt ngang con bé: “Sẽ không như vậy đâu, Đồng Thu nhất định sẽ cẩn thận.”

Giọng Khúc Kha có chút biến đổi: “Nhưng mà…”

“Cháu ở nhà đi, để chú ra ngoài xem.”

Nhậm Ninh Viễn mặc áo khoác, tay vừa mới đặt lên cánh cửa, cửa liền từ bên ngoài mở ra, cái người về trễ kia lạnh cóng đến mức hít hà: “Ai, tôi về trễ…”

Nhậm Ninh Viễn một phen tóm lấy tay anh. Khúc Kha bên cạnh phát ra một tiếng vừa vui sướng vừa nén giận “Ba!!”

“Ừ? Chuyện gì vậy?”

“Sao trễ thế này ba mới về?”

“A, ba mới lái nên chậm chậm một chút cũng bình thường mà…” Cảm giác được độ mạnh trên ngón tay Nhậm Ninh Viễn, lại thấy sắc mặt con gái, anh hiểu rõ, vội nói, “Ai, tôi rất cẩn thận, thật đó, hai người không cần phải lo lắng. Ăn cơm chưa? Sao còn chưa ăn nữa, đói bụng sẽ không tốt đâu.”

Khúc Kha giậm chân nói: “Ăn cơm cái gì chứ, đến lúc này ba mới về, gọi điện ba cũng chẳng bắt máy, làm sao có thể không lo được?”

Anh nói: “Ba, ba không có tay nghe điện thoại…”

Một đường đi đều khẩn trương đến mức hận bản thân mình không thể mọc thêm hai chân, làm gì mà còn có tay dư thừa chứ.

Khúc Kha nhanh chóng sụp đổ: “Ba, ba chạy chậm như vậy mà còn không nghe được?”

Anh vì tốc độ của mình mà cười hai tiếng.

Bình thường đi xe buýt cũng chỉ mất hai tiếng, vậy mà tự mình về thì mất đến ba tiếng.

Thứ nhất là không dám chạy mau, thứ hai là rất thành thật, một đường bị kẻ khác chen lấn vượt mặt, thế là từ rùa trực tiếp biến thành ốc sên.

“Ba, con thấy ba tốt nhất vẫn đừng lái xe đi làm. Như vậy hoàn toàn không tiện, lại còn làm ba mệt nữa. Không bằng đi tắc xi đi, hoặc ba kêu người lái xe cho cũng được.”

“Không cần không cần. Không có việc gì đâu, ba có thể đi mà, nhanh hơn xe đạp và thoải mái hơn xe buýt, như vậy là tốt rồi.” Lòng hiếu thảo con gái đưa cho, thế nào anh cũng muốn sử dụng cho tốt, không thể lãng phí.

“Nhưng như vậy con sẽ lo cho ba.”

“Thật sự không sao mà…”

“Vậy bằng không ngày mai con đi cùng ba lần nữa.”

“Ai, không cần đâu, ngày mai không phải con còn đi học sao.”

Khúc Kha kiên định nói: “Không ai đi chung với ba, ba đừng hòng lái xe.”

“Hử? Như vậy khó mà làm được…”

Nhậm Ninh Viễn nãy giờ vẫn không nói chuyện, hai tay đặt trên vai anh, lấy khí thế của người làm chủ gia đình thay anh chống đỡ: “Để ba cháu lái đi, tập luyện nhiều về sau sẽ quen.”

“Nhưng mà…”

“Ba cháu lớn vậy rồi, sẽ biết cẩn thận thôi.”

Khúc Kha rốt cuộc lùi bước, nhưng miệng vẫn nói thầm: “Chú thực sự yên tâm với ba cháu vậy sao?”

Buổi tối lúc trở về phòng ngủ, thấy Nhậm Ninh Viễn cũng không có vẻ gì khác biệt, Khúc Đồng Thu an tâm lên giường.

Kết quả cởi quần áo, Nhậm Ninh Viễn vẫn khiến thắt lưng anh muốn gãy tới nơi, ừ ừ a a đến quá nửa đêm, so với ba tiếng lái xe kia còn mệt hơn.

Ngày hôm sau Khúc Đồng Thu đi làm rất muộn. May mà hiện tại anh cũng coi như là ông chủ của quán, mặt khác ông chủ còn lại là Nhạc Phỉ chẳng hiểu tại sao suốt ngày rất nịnh nọt anh, luôn phe phẩy vẫy đuôi, nên muộn cũng chẳng phải chuyện lớn.

Thời điểm sắp về nhà, trong quán xuất hiện một vị khách ngoài ý muốn, là Nhậm Ninh Viễn.

Ông chủ Khúc Đồng Thu vội vàng tự mình đi ra nghênh đón vị khách quý đại giá quang lâm này.

“Sao đột nhiên đến đây? Muốn ăn cơm trong này à?”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Không cần. Vừa đúng lúc tôi tới gần đây làm việc, Tiểu Kha nói buổi tối phải đi ra ngoài ăn, cậu chở tôi đi đi.”

Khúc Đồng Thu bỗng nhiên nổi da gà: “Muốn… muốn tôi chở anh sao?”

Nhậm Ninh Viễn ngồi vào trong xe, còn chưa khởi động xe nhưng Khúc Đồng Thu đã ra một thân mồ hôi.

“Nhậm Ninh Viễn à…”

“Ừ?”

“Tôi, tôi chạy không tốt lắm…”

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Không có việc gì đâu.”

Kỹ năng lái xe của Nhậm Ninh Viễn là nhất là nhì, chạy rất mau, hơn nữa có vừa lái xe vừa uống rượu thì cũng chẳng rơi một giọt. Anh kẻ mới tập lái thế này, căng thẳng thì tắt máy, lên dốc cũng ngừng lại, không cẩn thận còn có thể trượt xuống. Có Nhậm Ninh Viễn trên xe, anh tựa như tên lính nhỏ bị thủ trưởng kiểm duyệt, khẩn trương đến mức gần như chẳng thèm giẫm lên chân ga.

Rất sợ lúc chở Nhậm Ninh Viễn gặp chuyện không may, Khúc Đồng Thu một đường đều lái cực kỳ cẩn thận, giữ vững một khoảng cách cố định, từ từ chầm chậm theo sát dòng xe cộ phía trước, không dám khinh thường một chút nào.

Cho dù anh bị mấy tên tài xế vượt qua cười nhạo “Mới ra thì lái chậm một chút nữa đi!”, anh cũng hoàn toàn không chịu quấy nhiễu, chỉ hết sức chuyên chú lẩm bẩm nói: “Một ngàn lẻ một, một ngàn lẻ hai…” (thủ tục khoảng cách hai giây)

Nhậm Ninh Viễn cười nhìn anh: “Ừ, cẩn thận như vậy là tốt.”

Tuy lái xe hết sức bình thường, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự, dưới sự chỉ đạo của Nhậm Ninh Viễn cũng thuận lợi tìm được nơi nhà ăn cần đến.

Lúc sắp tới, thời tiết thay đổi, mưa xuống. Kính chiếu hậu bắt đầu mờ đi, Khúc Đồng Thu liền hoàn toàn luống cuống, nhìn thấy chỗ trống nơi bãi đậu xe, vốn kỹ thuật đậu xe của anh cũng chẳng tốt lắm, thấy vậy cũng chẳng biết nên đi về phía trước hay về phía sau, chân cũng chột dạ.

“Đậu xe vào được không?”

Bị Nhậm Ninh Viễn để sát vào lỗ tai nói chuyện như vậy, trong nháy mắt tai liền nóng lên, trong đầu cũng trống rỗng. Lúc Khúc Đồng Thu kịp phản ứng thì xe đã vào chỗ, chẳng qua chỉ chui một đầu vào, nhất thời quẫn đến vẻ mặt đỏ bừng.

Nhậm Ninh Viễn cười nói: “Như vậy cũng tốt.”

Khúc Đồng Thu lại xấu hổ.

“Là thật, quay xe cũng không phải dễ dàng, làm vậy so với việc làm ra nguy hiểm vẫn tốt hơn.”

“Ừ…”

Bản thân anh liều mạng luyện tập, kết quả ngay cả tư cách lái xe cho người nọ cũng không đủ.

Nhậm Ninh Viễn nhìn anh: “Hôm nay cậu làm tốt lắm. An toàn là quan trọng nhất.”

“Ừ…” Khúc Đồng Thu lắp bắp: “Tối về tôi tập luyện thêm nữa…”

Nhậm Ninh Viễn mang theo vẻ mặt tươi cười, khom người qua: “Cũng tốt, tôi sẽ dạy cậu.”

Khúc Đồng Thu vừa mừng vừa lo: “A…”

“Cậu tin tưởng kỹ thuật của tôi không?”

“Ừm…” Một tiếng này thuần túy là do môi bị hôn, đầu óc lại tiếp tục trống rỗng.

Khi Nhậm Ninh Viễn ngồi thẳng dậy còn nói: “Ngày mai vẫn là tôi đi làm cùng cậu vậy.”

“Ừm…” Khúc Đồng Thu vẫn còn trong cảm giác đất trời đảo lộn, mặt đỏ tai hồng.

“Kỹ thuật hãy sớm luyện cho tốt.” Gương mặt mỉm cười của người nọ luôn khiến anh nhìn đến thất hồn lạc phách, “Về sau cậu sẽ phải chiếu cố tôi nhiều hơn.”

“Hửm…”

“Cậu không muốn chở tôi sao?”

Cơ hồ trong nháy mắt Khúc Đồng Thu đã tỉnh táo lại: “Muốn!”

Người nọ cười, dưới chỗ ngồi nắm chặt lấy tay anh.

Phiên ngoại – Tập lái xe – Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui