Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Nhậm Ninh Viễn đã không còn đi công tác.
Nhậm Ninh Viễn không đi, tất nhiên sẽ có người khác đi. Vì thế Diệp Tu Thác hôm nay tới nhà làm khách, mới tới đã phun ra những lời khổ tâm chất chứa: “Tôi cũng là người có vợ mà, dựa vào cái gì lúc nào cũng bắt tôi chạy tới chạy lui chứ? Còn cậu, hiện tại chỉ biết ở nhà hưởng phúc, không có việc gì làm, như vậy mà được sao.”
Nhậm Ninh Viễn thản nhiên tiếp tục uống trà của mình.
“Còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ biến thành gã đàn ông trung niên suốt ngày chỉ ru rú trong nhà, đây chính là vấn đề xã hội, rất không tốt đó.”
Nhậm Ninh Viễn thờ ơ: “Tiểu Kha còn chưa trưởng thành, tôi tất nhiên phải dành nhiều thời gian chăm sóc con bé.”
Diệp Tu Thác than thở khóc lóc dữ dội hơn: “Tiểu Kha tốt xấu gì cũng hơn mười tuổi, còn Tiểu Lâm nhà tôi chỉ mới hơn một tuổi thôi, tôi còn có thêm Lâm Hàn nữa đó, vừa làm cha vừa làm mẹ, đáng thương lắm mà…”
Nhậm Ninh Viễn buông tách trà, bình tĩnh: “Ý cậu là thứ lông vàng kia?”
Diệp Tu Thác cười mỉa một tiếng: “Lông vàng cũng có quyền lợi của người… của chó chứ.”
Khúc Đồng Thu là người thành thật, vội nói: “Ninh Viễn, nếu như có chuyện cần làm, anh cứ đi đi, Tiểu Kha thì còn có tôi ở đây mà, không cần lo lắng.”
Diệp Tu Thác nhanh chóng thay đổi chiến thuật: “Đúng vậy, cậu nghe thấy chưa?”
Nhậm Ninh Viễn ung dung nhàn nhã, nói: “Cũng không hẳn. Việc buôn bán làm ăn chung, phải luôn có người phụ trách đối nội, có người phụ trách đối ngoại. Có người sở trường là thủ, có người thì chuyên tấn công.”
Vì thế Diệp Tu Thác ôm nỗi hận mà đi.
Qua một thời gian, khóa huấn luyện chương trình học nấu ăn của hiệp hội ẩm thực mà Khúc Đồng Thu đăng ký tham gia bắt đầu, diễn ra trong hai tuần, địa điểm ở thành phố M.
Nhận được thông báo, Khúc Đồng Thu liền nhanh chóng bắt đầu tích cực thu dọn đồ đạc, đóng gói hành lý, chuẩn bị xuất phát, sợ chậm trễ chuyện học tập.
Chẳng qua hai năm này anh chưa từng rời khỏi thành phố T, chứ đừng nói đến chuyện để cha con hai người kia ở nhà, vậy là trước khi đi, tình cảnh trong nhà cũng có chút bi thảm.
Khúc Kha xung phong nhận việc: “Vậy tốt nhất con đi cùng ba, dù sao con cũng đang nghỉ. Hơn nữa đã lâu con chưa ra ngoài chơi với ba, vừa đúng lúc có cơ hội thì đi du lịch luôn.”
“A…”
“Ba, không phải ba chê con làm ba vướng bận tay chân đó chứ?”
“Tất nhiên là không, nhưng con đi như vậy thì chỉ có mình chú Nhậm con ở nhà, như vậy không tốt lắm.”
“Vậy nếu chú Nhậm bằng lòng thì chú ấy sẽ đi cùng với chúng ta, như thế không phải tốt à?”
Người đề nghị chính là Khúc Kha, nhưng Nhậm Ninh Viễn nghe xong thì lại nhìn Khúc Đồng Thu: “Tôi cùng đi sao?”
Khúc Đồng Thu nói: “Nếu anh thấy tiện thì hãy đi cùng. Chỉ là nửa tháng hơi lâu, chuyện trong quán có thể tìm người giúp không?”
Buổi tối, Diệp Tu Thác không biết làm gì đắc tội anh chàng họa sĩ, bị trục xuất khỏi nhà, thế nên đi bộ lại đây xin cơm ăn, sau khi nghe kể thì liền vui sướng khi có người gặp họa, nói: “Ninh Viễn, việc buôn bán làm ăn chung, luôn phải có người phụ trách đối nội, có người phụ trách đối ngoại.”
“…”
“Mấy ngày nay không có công tác gì phải làm, tôi nghỉ ngơi được rồi. Đừng nói là cậu dự định bỏ chạy, để tôi quản lý công việc lần nữa đó chứ? Như vậy là ép thiên lôi đánh xuống đó nha.”
“…”
“Này, tốt xấu gì cũng phải giữ khách lại ăn cơm chiều, đuổi tôi đi như vậy mà coi được sao? Tôi X…”
Ngày xuất phát, khi người một nhà đã tới sân bay, Khúc Đồng Thu vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên: “Ninh Viễn, một mình anh ở nhà không sao chứ? Nếu không, tôi để Tiểu Kha ở lại với anh?”
Khúc Kha bĩu môi nói: “Chú Nhậm lớn như vậy rồi ba cần gì lo lắng nhiều thế. Với lại trước kia không phải chú ấy sống một mình sao, chắc đã sớm quen.”
Nhậm Ninh Viễn gật đầu một cái: “Hai người đi đi.”
Khúc Đồng Thu lại tiếp tục suy nghĩ: “Bằng không… chúng tôi trở về sớm hơn một chút?”
Khúc Kha có phần nóng nảy: “Không cần đâu ba. Ba chờ đợt huấn luyện này đã lâu, việc gì phải không có lý do mà lãng phí chứ. Nói không chừng chú Nhậm còn có nhiều việc để làm, không có chúng ta chẳng lẽ chú ấy sẽ đói bụng sao?”
Nhậm Ninh Viễn lại gật đầu một cái: “Không cần lo cho tôi. Hai người cứ vui vẻ là được.”
Khúc Đồng Thu nghĩ, đúng vậy, nếu chỉ có một mình anh thì mới nói đến việc có phần không biết làm sao, chứ nếu là Nhậm Ninh Viễn, cho dù ở một mình trên hoang đảo thì người nọ cũng có bản lĩnh biến ngày trở thành sinh động.
Đem theo con gái lên máy bay, trên suốt quãng đường đi Khúc Đồng Thu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, cứ như đã quên mất việc gì.
Mãi cho đến khi máy bay đáp xuống thành M, anh mới nhớ ra, hai tuần sau trở về thì cũng đã qua sinh nhật Nhậm Ninh Viễn.
./.