Quân Tử Chi Giao

Trong lúc nhất thời Khúc Đồng Thu thiếu chút nữa đã chẳng thể nhận ra, đợi đến khi nhìn rõ thì chỉ có thể cùng lúc trợn lớn mắt mở to mồm.

Bốn mắt nhìn nhau, đối phương hiển nhiên cũng giật mình ngoài ý muốn, chân lùi một bước về sau.

Lúc này ai cũng không kịp che giấu điều gì, và cũng hoàn toàn quên đi việc muốn che đậy. Cứ như thế mà cùng bất ngờ không kịp đề phòng nhìn nhau, cứng ngắc có đến một lúc lâu.

Khúc Đồng Thu hỏi: “Anh sao vậy…”

“…”

Tiếp đó chẳng còn lời nào khác được nói ra nữa.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Ninh Viễn như vậy. Sắc mặt ảm đạm, tóc tai rối bù, râu cũng không cạo, quần áo nhàu nát, trên cổ áo còn có cả dấu vết do tàn thuốc gây ra.

Nhậm Ninh Viễn luôn ung dung bình tĩnh, ấy vậy mà vào ngày sinh nhật lại nhếch nhác đến thế, cứ như mới vừa sống qua một hồi đại nạn nào đó.

Chẳng kịp nghi vấn gì hơn, bản thân Khúc Đồng Thu cũng đã hốt hoảng đau lòng. Thế là anh bèn nhanh chóng vứt hành lý, bước tới phủi tàn thuốc trên áo người kia, “Trời ạ, sao lại thế này…”

Nhậm Ninh Viễn không nói gì, cũng không nhúc nhích, thảm hại vào ngày sinh nhật như thế, nên vào lúc này lộ ra vẻ xấu hổ lặng yên. Khúc Đồng Thu vừa định kêu con gái giúp lấy khăn nóng đến, quay đầu thì mới phát hiện, Khúc Kha đã không biết sớm chuồn đi nơi nào.

“Ai…”

Trẻ nhỏ chính là không hiểu chuyện mà.

Nhìn Nhậm Ninh Viễn từ đầu đến chân quá mức không sạch sẽ như thế, chẳng thể chà lau hai cái là có thể giải quyết được, thế là Khúc Đồng Thu xắn tay áo lên, “Như vậy đi, tôi đi chuẩn bị nước ấm, anh tắm trước nhé?”

Anh đã muốn quên bản thân mình mới là người từ phương xa trở về, là người phong trần mệt mỏi cần nghỉ ngơi, chỉ lo tay chân lanh lẹ đi chuẩn bị nước ấm, lại đến phòng ngủ muốn giúp Nhậm Ninh Viễn lấy quần áo.

Lần bước vào này mới liếc mắt một cái thì thấy trên bàn là thứ gì đó với màu sắc rực rỡ nổi bật.

Khúc Đồng Thu nhất thời hít vào một hơi lạnh: “Ái chà?”

Cho dù Nhậm Ninh Viễn có lén lút trộm hàng cấm gì, anh cũng sẽ chẳng kinh ngạc như hiện tại, thế nhưng cái này lại là tô mì ăn liền?!

Khúc Đồng Thu không khỏi cảm thấy vấn đề tương đối nghiêm trọng.

Theo lý thuyết, tuy Nhậm Ninh Viễn không phải quá cầu kỳ, mì ăn liền cũng là món người bình thường đều có thể ăn, nhưng sự không thích hợp nho nhỏ này khi đặt lên người Nhậm Ninh Viễn, liền có vẻ là bệnh nguy kịch.

Khúc Đồng Thu lo lo lắng lắng cầm quần áo đến phòng tắm, bắt gặp Nhậm Ninh Viễn đứng trước gương, một tay chống nơi bồn rửa mặt, một tay tính toán tự cạo râu cho mình.

“Quần áo của anh…”

Nhậm Ninh Viễn như bị trượt tay, trên mặt lập tức bị cắt ra vết máu.

Khúc Đồng Thu sợ tới mức vội nói: “Ai, vẫn là để tôi làm cho.”

Trước tiên anh giúp Nhậm Ninh Viễn cầm máu, rồi sau đó tỉ mỉ cạo sạch phần râu còn sót lại kia, sau đó nữa là lau sạch phần bọt còn dính lại, nhân tiện rửa mặt một phen. Như vậy thoạt nhìn qua nét mặt cũng như rực rỡ hẳn lên, chẳng qua bên trên dán thêm miếng băng cá nhân nhỏ.

Gương mặt Nhậm Ninh Viễn trong lòng bàn tay anh có vẻ chẳng dễ chịu chút nào.

Khúc Đồng Thu bèn hỏi: “Sao rồi?”

Vậy là người nọ liền rũ mắt xuống, giọng có hơi ngượng ngùng, “Không có gì.”

Trong lúc nhất thời, lồng ngực Khúc Đồng Thu bất chợt có loại cảm giác kỳ lạ.

Anh đã quen với một Nhậm Ninh Viễn hoàn mỹ không sứt mẻ, chẳng chê vào đâu được. Còn Nhậm Ninh Viễn với dáng vẻ thất vọng, cạo râu mà cũng lỡ tay thế này, tuy anh chưa thể quen, nhưng sao thân thương đến tận đáy lòng.

Dưới tâm tình lạ lùng ấy, thứ tâm tình vừa ấm áp dào dạt rồi lại gần như tiếc thương, đột nhiên lá gan anh lớn lên, rất muốn có thể khẽ hôn lên gương mặt đã mong nhớ ngày đêm.

Đã nhiều năm đến thế rồi, nhưng Nhậm Ninh Viễn vẫn là cậu thiếu niên lần đầu anh trông thấy thời đại học, chẳng có nhiều khác biệt, vẫn cao cao tại thượng như thế, vẫn chỉn chu, vẫn đẹp đẽ. Gương mặt anh tuấn, chiếc mũi thẳng, đôi môi trơn bóng, gần như không có đường vân.

Tuy anh đã kiệt lực nhẫn nại, nhưng con tim vẫn cứ đập liên hồi. Nhậm Ninh Viễn chắc hẳn cũng nhận ra sự khác thường của anh, thế là nâng mắt lên, nhìn anh một cái, “Ừm?”

Lần này thì Khúc Đồng Thu chuếch choáng đầu, vậy là bèn nâng gương mặt người kia, chẳng còn cách nào khác mà nghĩ ngợi nhiều, chỉ cố lấy dũng khí, đầy khát khao kiễng chân, đưa môi lên.

Và rồi cảm giác được người nọ có hơi nhẹ run. Khúc Đồng Thu cứ thế mà hôn, vẫn ôm đối phương chẳng chịu buông, kỹ năng về phương diện này của anh thật sự là không đáng nói đến, mà anh cũng chẳng dám lỗ mãng, chỉ có thể dán chặt môi thế này thôi cũng đã cảm thấy mỹ mãn lắm.

Hạ – Kết

Đối phương rất nhanh đáp lại, hữu lực hôn trả khi kỹ năng hôn môi của anh chẳng đáng nhắc đến. Đó không thể nghi ngờ đã cho anh sự cổ vũ lớn lao.

Thế là Khúc Đồng Thu không ngừng cố gắng mở đôi môi kia ra, tiếp đó thì thuận lợi chạm vào được đầu lưỡi ấm áp của đối phương.

Lần môi lưỡi dây dưa này, chỉ trong nháy mắt mà ngay cả lưng cũng run lên, thế là anh bèn ôm chặt người nọ hơn nữa.

Tâm trí Khúc Đồng Thu hốt hoảng nghĩ, sao chỉ là hôn môi thôi, vậy mà có thể hạnh phúc đến chừng ấy?

Và rồi kìm lòng chẳng đặng mà siết chặt vòng tay, đối phương cũng sẽ dùng sức ôm chặt lấy, cũng sẽ bằng lòng hôn lại mà thôi. Cuộc đời con người có thể được như thế, tưởng như chẳng còn trông mong gì hơn nữa.

Có lẽ do những tơ tưởng trong hơn mười ngày kia lặp lại quá nhiều lần, hiện tại cảnh trong mơ lại bất chợt biến thành sự thật, vậy là hết sức kích động. Mới ôm hôn trong chốc lát, Khúc Đồng Thu đã cảm thấy trên người mình cũng đã khô nóng đến một loại cảnh giới nhất định, hoàn toàn tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm chuẩn bị chiến tranh.

Chỉ là, hôn môi dường như chẳng đủ.

Xuất phát từ bản năng thú tính, anh bèn lớn gan, mò mẫm muốn cởi quần áo Nhậm Ninh Viễn. Thế mà cố tình ngón tay vào lúc đó trở nên sao quá đỗi vụng về, hết nửa ngày mới có thể miễn cưỡng cởi được một chiếc nút áo, đợi đến khi cởi được toàn bộ, anh đã sớm ra một thân mồ hôi.

May mắn thành công khiến Nhậm Ninh Viễn trần trụi thân trên, tay anh cũng sẽ chẳng cần biết xấu hổ mà đi xuống dưới. Đối với cơ thể trắng trẻo mà đủ đầy ấy, với nửa người trên cùng đường cong ấy, chỉ dùng ánh mắt nhìn thôi, máu anh cũng đã nóng lên.

Đang vào lúc máu anh hết sức sôi trào, Nhậm Ninh Viễn lại cúi đầu hôn môi anh, rồi sau đó đưa tay từ phía sau luồn vào áo sơmi anh, vuốt ve lưng anh. Rồi lại tiện đà nhoài người đến trước, lấy tay xoa ngực anh, và trong bất tri bất giác, cởi sạch quần áo anh.

Khúc Đồng Thu tuy rằng toàn bộ là ý loạn tình mê, cộng thêm khẩn trương đến chẳng rõ ràng, nhưng vào lúc bị cởi đi quần trong, bản thân anh thế mà còn nâng chân lên phối hợp.

Hai người trần trụi trong phòng tắm, đứng thẳng mà nhiệt liệt ôm hôn. Trong sự ma sát của những nụ hôn tỏa lửa, Khúc Đồng Thu dần cảm thấy chông chênh đến chẳng thể nhẫn nhịn nữa rồi.

Anh chưa từng thử qua hoan ái trong tình cảnh này, thế nên không rõ ràng lắm nơi nào dùng để trụ lực, muốn tiến thêm một bước nồng nhiệt hơn, vừa nâng chân, làm không tốt sẽ mất trọng tâm mà ngửa mặt lên trời té ngã. Nhưng cơ thể đã nóng quá mức rồi, bèn vội vàng nghĩ phải làm gì để có thể giải tỏa sự nôn nóng này đây.

Khúc Đồng Thu vừa rối loạn hồ đồ hôn người trước mặt mình vừa nghĩ, bởi do sự khác biệt chiều cao, nên tư thế này trước kia chẳng thể nào có. Trừ khi anh cao hơn Nhậm Ninh Viễn, hoặc là mông hướng lên trời hai mươi cm, mới có thể giúp ích được.

Còn không thì hoặc là… để anh làm?

Ý niệm trong đầu chợt lóe, vậy là càng kích động, thế là anh cả gan đưa tay ra phía sau người nọ, tiếp tục sờ soạng xuống.

Hôn môi ngừng một chút, anh nghe thấy Nhậm Ninh Viễn dường như hít vào một hơi, rồi sau đó quyết đoán ôm lấy thắt lưng anh, dùng sức nhấc anh lên.

Dưới phần sức lực ấy, cơ thể Khúc Đồng Thu bay lên không, vậy là theo bản năng anh bèn nhanh chóng kiễng chân tìm đến mặt đất. Nhưng trên chân anh nhất thời chẳng kiếm đâu ra lực, Nhậm Ninh Viễn cũng liền rõ ràng rành mạch chen vào giữa hai chân anh.

Một khi cảm giác được loại sức ép này, Khúc Đồng Thu sẽ không thể tự chủ mà bắt đầu thở dốc, thế là chẳng chút khí thế mà cào loạn trên lưng người nọ, một bên còn vừa muốn tiếp tục nụ hôn sâu kia, bận bịu đến rối bời.

Nhậm Ninh Viễn từ đầu đến cuối vẫn không ngừng việc môi lưỡi quấn lấy nhau, vừa chẳng nói lời nào vừa ôm siết vòng eo anh, lấy một loại sức lực và tư thế không thể kháng cự, chậm rãi đi vào.

Lần này, những ý tưởng không an phận ban đầu của anh đều tan thành mây khói, tất cả ý thức toàn thân anh cộng lại cũng chỉ có thể mù quáng phối hợp đến vội vàng.

Dưới sự ra vào dữ dội và nặng nế ấy, Khúc Đồng Thu vừa cảm thấy chẳng thể chịu nổi, rồi lại cảm thấy chưa đủ, nhịn không được mà cựa quậy người.

Muốn nâng một chân lên để tiện cho động tác của Nhậm Ninh Viễn, rồi lại muốn đơn giản vòng hai chân sau sau thắt lưng Nhậm Ninh Viễn thì tốt hơn. Nhưng trên thực tế anh lại đã sớm bởi hoan ái mà toàn thân đều tê dại, tay chân như nhũn ra, căn bản không làm ra được tư thế phối hợp nào cho tốt.

Dưới sự lộn xộn chẳng có trình tự gì của anh, vậy mà Nhậm Ninh Viễn còn có thể vững vàng chống đỡ, tiếp tục luật động đầy hữu lực.

Từ đầu tới cuối Nhậm Ninh Viễn đều không có đến một lời nói dư thừa, ngoại trừ tiếng thở dốc hổn hển cũng chỉ có những tiếng ra vào lặp đi lặp lại.

Khúc Đồng Thu ở trong lòng bàn tay của người nọ chỉ có thể rên rỉ rồi run rẩy, khi đến lúc biên độ động tác tăng lớn thì còn không thở nổi mà ôm lấy chân người trước mặt, quấn chặt bám víu như bạch tuộc, rồi sau đó là tự mình bắn trước.

Nhậm Ninh Viễn lập tức đỡ người đã mềm nhũn kia lên, tách chân người ta ra thêm một chút, rồi lại tiếp tục đè lấy mà vào ra một trận, lúc này mới dừng lại, thở phào một hơi.

Hai người đều thở dồn dập, miệng khô lưỡi khô, lại là một thân mồ hôi nhớp nháp. Chân Khúc Đồng Thu nhũn ra, trước mắt anh cũng tối sầm, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần bảo, “Tắm, tắm rửa cái đã…”

Làm bừa một trận xong, cuối cùng cũng chưa quên mục đích ban đầu khi đến phòng tắm này cơ đấy.

Nhậm Ninh Viễn nói: “Ừ.”

Nước trong bồn tắm đã sớm lạnh, cũng chỉ đành thay nước mới, tắm vòi sen trước. Trên người như vậy, không tắm kỹ một lần là không được.

Kết quả là xối nước xối nước, chẳng biết do ai hạnh kiểm xấu bắt đầu trước, nhịn không được liền lại làm một hồi, lần này Nhậm Ninh Viễn đơn giản để anh lên bồn rửa mặt, vào từ phía sau. Khúc Đồng Thu một bên vừa xoay tới xoay lui một bên nghĩ, thế này mà cũng được à? Thật là tiện lợi mà…

Chờ nước trong bồn tắm một lần nữa đầy lại, sau khi biến thành một phòng đầy nước, Khúc Đồng Thu đã hoàn toàn hư thoát, ngay cả sức lộn xộn cũng mất.

Anh vừa vô lực, vừa thoải mái, vừa cao hứng, lại vừa hổ thẹn ngẫm nghĩ, mình chẳng phải rất không đứng đắn sao, rõ ràng vốn phải quan tâm đến Nhậm Ninh Viễn với tâm trạng tuột dốc, thế mà sao lại diễn biến đến mức thành khát khao như thế, vắt cạn người ta như thế cơ chứ?

Việc này thật sự đối với Nhậm Ninh Viễn là rất không biết quan tâm chăm sóc, cũng quá ngượng ngùng mà.

Cũng may Nhậm Ninh Viễn thoạt nhìn đã không còn với cảm xúc sầu thảm như trước, thậm chí cũng không có vẻ mệt mỏi, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi tắm sạch lau khô, hai người liền cùng nhau quay về phòng ngủ. Khúc Đồng Thu đã mệt đến chẳng thể rõ ràng đường đi nước bước, thiếu chút nữa là đâm sầm vào tường. Vẫn là Nhậm Ninh Viễn khóa cửa phòng, kéo màn, lấy chăn, tắt đèn. Người nọ lại giống như trở về con người bình tĩnh như trước, hết thảy đã chẳng còn gì rối loạn.

Nằm trong chăn dựa vào vai đối phương, lúc chuẩn bị ngủ, Khúc Đồng Thu đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi…”

“Ừ?”

“Sau này phải đi đâu, chúng ta hãy cùng nhau đi.”

“Ừ.”

Một lúc sau, tâm trí đã sức cùng lực kiệt và hay quên của anh lại bật ra một việc, “A, hôm nay là sinh nhật anh…”

“Ừ.”

“Còn chưa kịp chuẩn bị quà mà…”

Trong bóng tối, anh nhận được một nụ hôn ấm áp.

Đêm ấy Khúc Đồng Thu nằm một giấc mộng.

Mộng người bên cạnh mình bụng to lên, rồi sau đó bản thân mình dìu lấy tay của người ấy, hạnh phúc cùng người ấy đi tản bộ.

Tuy rằng anh chẳng dám kể giấc mơ ấy cho Nhậm Ninh Viễn nghe, nhưng khi tỉnh giấc, vẫn là tự ôm gối, nhớ lại, sung sướng hơn nửa ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui