Ngụy Ảnh Quân giống như khúc gỗ.
Ngồi bất động trong phòng bếp rất lâu.
Đến khi ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa.
Trời tối sầm lại.
Sấm chớp đầy trời.
Ngụy Ảnh Quân mới lười biếng đưa mắt nhìn ra ngoài.
Anh đi về phía phòng khách, bật ti vi rồi để đó.
Ánh mắt quét một vòng trong phòng khách, xác định Trúc Dạ Nguyệt không có ở đây.
Ngụy Ảnh Quân tay đút túi quần, lượn lờ qua phòng cô, thấy cửa đã khóa, mặt liền xụ xuống.
Ra ngoài rồi sao.
Ngụy Ảnh Quân nghĩ đến thái độ của mình đối với cô khi sáng liền tát mạnh vào mặt của bản thân.
Làm giá làm gì.
Giờ người ta đi rồi, bản thân ở đây mà ân hận.
Trúc Dạ Nguyệt sau khi rời khỏi nhà liền lang thang trên những con phố cổ ở Hàng Châu.
Cô chụp được rất nhiều cảnh đẹp, ăn nhiều món ngon.
Nhưng cũng không dễ dàng gì, trời lại đổ mưa.
Cô liền chạy vội vào một quán đồ uống gần đó.
Gọi một tách trà và một phần bánh ngọt.
Chờ mưa tạnh rồi trở về nhà.
Lúc này, Trúc Dạ Nguyệt mới nhớ tới tài liệu mà công ty gửi tới, cô liền mở ra điện thoại ra xem.
Bộ phận cô làm là phòng quản lý, chức vụ trợ lý Tổng giám đốc.
Trợ lý Tổng giám đốc?
Chức vụ đặc biệt này làm cô sốc ngang.
Một nhân viên mới vừa được luân chuyển tới đã bước được lên chức vụ gọi là "trên vạn người, dưới một người", không phải là khiến người khác nghĩ rằng cô đi "cửa sau" sao.
Trúc Dạ Nguyệt hai tay day lấy thái dương, liền thở dài.
Sau đó, tiếp tục đọc tài liệu.
Công việc chủ yếu là đi theo Tổng giám đốc gặp đối tác bàn bạc dự án hoặc tham gia sự kiện của công ty khách hàng, nhãn hàng..
Một người trầm tính như cô, loại công việc như vậy thật giống như đang tra tấn.
Thoáng cái, trời đã tối rồi.
Tại tứ hợp viện, Ngụy Ảnh Quân sốt ruột.
Đi đi lại lại trong phòng khách, chốc chốc lại chạy ra cổng đứng xem Trúc Dạ Nguyệt đã về hay chưa.
Phải đến nửa đêm, Trúc Dạ Nguyệt mới trở về.
Cô rón rén như một tên trộm, lặng lẽ đi về phía phòng bếp khi thấy phòng khách vẫn còn sáng đèn.
Vào tới phòng bếp, cô cũng không dám bật đèn lên, chỉ dám dùng đèn điện thoại để đi rót cốc nước ấm.
Đèn bếp đột ngột sáng lên.
Trúc Dạ Nguyệt đứng bất động, mọi động tác cũng tạm dừng lại.
"Cô vẫn còn biết đường về nhà sao?" Ngụy Ảnh Quân khoanh tay, đứng dựa lưng vào thành cửa, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo thập phần không thiện cảm.
Trúc Dạ Nguyệt không nhìn thẳng vào Ngụy Ảnh Quân, mắt cúi nhìn cốc nước ấm vừa rót trong tay.
Muốn uống một ngụm mà không dám.
Mắt lơ đãng nhìn qua bàn ăn, thấy thức ăn được đậy kín trên bàn, sau đó nhìn về phía Ngụy Ảnh Quân, chớp chớp vài cái, vẻ mặt nhìn rất ngây thơ, vô tội.
Lúc này, Ngụy Ảnh Quân mới đứng thẳng người, một tay đút túi quần tiến về phía cô.
Hai người lúc này chỉ cách nhau một khoảng ngắn, anh hơi cúi xuống nhìn cô, vừa lạnh nhạt, vừa kiêu ngạo, chế nhạo cô.
"Sao? Bạn trai rủ đi chơi nhưng lại không cho ăn no trước khi về sao?"
Trúc Dạ Nguyệt bất ngờ với cái suy nghĩ vớ vẩn của anh.
Cô vội lên tiếng thanh minh.
"Chúng tôi chỉ là đồng nghiệp thôi..
Không phải quan hệ đó.
Cậu đừng suy bụng ta ra bụng người."
Ngụy Ảnh Quân hừ lạnh một tiếng.
Suy bụng ta ra bụng người? Anh nói gì sai sao.
"Một đứa con gái, sáng sớm nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông, đi biệt tăm cả ngày trời, nửa đêm mới mò về nhà lén lút như một tên trộm." Ngụy Ảnh Quân cúi sát hơn: "Còn không phải quan hệ đó? Cô nói tôi suy bụng ta ra bụng người? Hừ..
Tôi chỉ sợ, tôi nghĩ tốt về cô quá thôi."
"..."
"Nơi này không phải Thành Đô, cũng không phải nhà cô.
Đi đâu, đi với ai, tôi sẽ không quản việc đó.
Nhưng đây là nhà tôi, và cô đang ở nhờ ở đây.
Sau này, trước chín giờ tối, tôi mà không thấy cô ở nhà thì cô biết bản thân nên làm gì rồi đấy."
Anh giống như đang quan tâm cô, nhưng cũng giống như đang sỉ nhục cô.
Trúc Dạ Nguyệt không nói gì, cũng không khóc.
Biểu cảm rất khó coi.
Cứ đứng như vậy một hồi lâu.
Sau đó mới lên tiếng: "Sau này, tôi sẽ chú ý.
Xin lỗi."
Ngụy Ảnh Quân thấy cô như vậy, phút chốc cảm giác ân hận ập đến nhưng tính khí kiêu ngạo, cộng thêm cả việc luôn cho mình là đúng, lại chôn vùi luôn cảm giác đó.
"Còn nữa, tôi không phải ở nhờ.
Tôi sẽ trả tiền phòng cho cậu.
Cậu tính toán chi phí xong rồi nói cho tôi." Nói xong, Trúc Dạ Nguyệt lách qua người anh tính đi về phòng mình.
Ngụy Ảnh Quân liền kéo tay cô lại.
Lấy cốc nước từ tay cô đặt xuống bàn.
Trúc Dạ Nguyệt nhìn loạt hành động của anh mà lòng đầy nghi hoặc.
Ngụy Ảnh Quân hít một hơi thật sâu, nghiêm túc hỏi cô.
"Tại sao không nghe điện thoại?"
"Hả?" Trúc Dạ Nguyệt bất ngờ với câu hỏi của anh, "Điện thoại?"
Ngụy Ảnh Quân: "Tôi gọi cho cô mấy chục cuộc rồi mà không thấy cô bắt máy."
Lúc này, Trúc Dạ Nguyệt mới nhớ ra: "Là cậu gọi cho tôi sao? Tôi thấy số lạ nên..
chặn rồi."
Ngụy Ảnh Quân mắt chữ A mồm chữ O, nói: "Chặn rồi? Ha..
Không cần biết là ai gọi tới mà đã chặn rồi sao?"
"Tôi sợ lừa đảo." Trúc Dạ Nguyệt cắn móng tay, run run nói.
Ngụy Ảnh Quân có nằm mơ cũng không ngờ Trúc Dạ Nguyệt lại nói như vậy.
Cô thực sự nghĩ anh là tên lừa đảo..