Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm


Lúc đến công ty, Lý Trình Tú vẫn cảm thấy không yên lòng.
Anh biết Thiệu Quần tức giận rồi, trong đầu anh giờ đây chỉ quanh quẩn bộ dạng Thiệu Quần đứng dưới nắng lấm lem mồ hôi vẫy tay gọi taxi cho anh, hình ảnh giọt mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống cằm rồi nhỏ giọt xuống đường nhựa của đối phương lấp lánh hệt như một thước phim điện ảnh vậy.

Anh vừa cảm thấy cảm động vì Thiệu Quần mang đến cảm giác an toàn, song cũng cảm thấy áy náy vì đã khiến đối phương phải cố kìm chế lại sự giận dữ.
Bình thường Thiệu Quần nhường nhịn anh đến thành quen, quả thật có rất nhiều chuyện Thiệu Quần không để ý nhưng vẫn làm cho anh, vào lúc này rõ ràng chính mình đuối lý, anh không chỉ thấy hổ hẹn, mà còn chột dạ.
Lý Trình Tú do dự nửa ngày trời, cuối cùng mới gửi một tin nhắn cho Thiệu Quần.
Anh muốn hỏi xem đối phương có phải tức giận hay không, thế nhưng cảm giác hỏi như vậy hơi phí lời, ngón tay bay lượn trên bàn phím rốt cuộc gõ ra được một tin nhắn: "Thiệu Quần, em muốn ăn cái gì, tối anh về nhà làm cho em."
Nấu cơm cho Thiệu Quần chính là phương thức giảng hòa tốt nhất mà anh có thể nghĩ tới.
Anh đặt điện thoại xuống, qua một phút, vẫn không thấy hồi âm.
Hai phút, cũng không thấy.
Đến mười phút, Lý Trình Tú bắt đầu ngồi không yên, anh nhìn về phía thang máy, thầm nghĩ không biết có nên tìm em ấy hay không? Thế nhưng lỡ như đi thang máy bị người khác bắt gặp thì làm sao bây giờ?
Hiện tại anh chỉ là một kế toán nhỏ phòng tài vụ, thậm chí anh còn đang thi để lấy chứng chỉ kế toán.
Trong công ty, người biết được quan hệ hai người họ duy nhất chỉ có thư ký của Thiệu Quần, thư ký của hắn là người biết chừng biết mực, chuyện ông chủ không muốn nói đối phương cũng sẽ không nói, thậm chí cho dù nhìn thấy khung cảnh ông chủ mình khom lưng hạ mình với một kế toán nhỏ phòng tài vụ cũng sẽ tự giác rời đi.
Chờ đến giờ nghỉ trưa, Lý Trình Tú đi thang máy đến lầu hai mươi, sau đó chuyển sang cầu thang thoát hiểm đỡ tay vịn đi thêm hai tầng lầu nữa.


Đợi đến khi nhìn thấy tấm bảng lầu hai mười hai, anh ôm điện thoạt gửi một tin nhắn ngắn cho Thiệu Quần: "Thiệu Quần, anh đang đứng ở cầu thang tầng hai mười hai, em đi ra có được không?"
Cúi đầu nhìn hộp cơm trên tay, lại nhắn thêm một tin: "Anh mang thịt lợn băm nhỏ ở nhà ăn cho em."
Thiệu Quần vẫn không trả lời, nhưng anh vừa mới buông điện thoại xuống chưa được hai giây, cánh cửa hàng lang liền bị hắn nổi giận đùng đùng hung bạo đẩy ra: "Anh đã trật chân còn chạy loạn gì nữa!"
Hành lang lúc này không có ai, giọng rống lên của đối phương chợt vọng lại, dọa Lý Trình Tú hết hồn, anh vịn lan lan can nhìn xuống, chỉ lo có người.
Người trước mặt như một chú thỏ bị kinh sợ, một tay anh nắm chặt ống tay áo sơ mi hắn, một tay che lấy cái miệng đang quát lên, sau đó lên tiếng cầu xin: "Em nhỏ giọng một chút! Lỡ như có người làm sao bây giờ?"
Hai mắt Thiệu Quần giận đến đỏ ngầu, dáng vẻ Lý Trình Tú chỉ lo bị người ta bắt gặp quả thực như con dao đâm vào tim hắn vậy.
Lý Trình Tú cúi đầu mân mê túi nhựa: "Em nhìn đi, anh mang cơm cho em, hai chúng ta cùng nhau ăn."
Thiệu Quần vừa ức vừa oan ức, mỗi khi giận cứ lấy đồ ăn dỗ mình, anh xem hắn là đứa nhỏ ba tuổi sao?! Thứ hắn muốn là hộp cơm đó chắc?!
Hai người giằng co nhìn nhau một lúc, Thiệu Quần dường như nhụt chí ngồi trên bậc thang mở hộp cơm ngồi ăn.

Rõ ràng hai người họ ngay cả con cũng có rồi, thế tại sao cứ như học sinh cấp hai yêu sớm trốn ở cầu thang lén lút hẹn hò gặp mặt như thế.
Thiệu Quần cầm đũa đâm tới đâm lui miếng khoai tây đáng thương, đến mức Lý Trình Tú còn nói hắn: "Em không ăn thì mang đây cho anh, em đừng đâm nó nữa, em gắp thịt cho em ăn."
Anh gặp một đũa vô cùng tự nhiên đưa đến miệng Thiệu Quần, chớ hắn há miệng.
Bên nhau gần hai năm, hai người bọn họ thỉnh thoảng cũng có nhưng động tác thân mật theo bản năng, Thiệu Quần nhìn anh, rồi há miệng ăn, khi ăn xong liền hỏi: "Sao anh không dùng thẻ em cho anh?"
Thiệu Quần cho anh một tấm thẻ, thế nhưng chưa một lần nào nhận được tin nhắn thông báo giao dịch.

"Anh có lương."
"Chuyện anh có lương có liên quan gì với việc cà thẻ em!" Hắn lại rống.
Lý Trình Tú quơ hai cái tay để hắn câm miệng, bộ dạng hoảng loạn hệt như chú thỏ ùng vẫy loạn xạ trên đống than chờ bị làm thịt vậy.
"Em nhỏ giọng! Nhỏ giọng một chút đi! Nơi này bị vọng lại!"
Thiệu Quần im lặng một lúc, sau đó mở miệng hỏi anh: "Anh sợ người ta phát hiện còn tới tìm em làm gì?"
"Không phải em đang giận anh sao?" Lý Trình Tú buồn bã nói.
Trình Tú sợ là sợ một khi người khác biết chuyện, anh sợ lỡ như có một ngày nào đó Thiệu Quần lại chán mình, cảm giác mới mẻ với người khác, thì bản thân sẽ biến thành trò cười, chính vì vậy, ít đi một người biết sẽ ít đi một lời trêu chọc.
Anh cũng muốn thoải mái như Lê đại ca, thế nhưng anh không thể học được cách vừa yêu vừa tự do như tầng lớp tư bản bọn họ, chỉ có thể học làm chú nhím, tìm cho mình một hang động an toàn, trong hang sẽ yêu đương với hắn, chỉ cần Thiệu Quần còn yêu anh ngày nào thì anh sẽ tiếp tục ở trong động ngày đó, nhưng ngoài hang động anh lại phải đối mặt với cả tương lai mình, anh phải chắc chắn một việc, dù cho Thiệu Quần rời bỏ anh, anh cũng có thể chăm lo tốt cho Chính Chính và Trà Bôi.
Anh không muốn rơi vào cái cảnh khốn khó chật vật chỉ vì tốn một ngàn tệ trị bệnh liền đau lòng như xưa nữa.
Thiệu Quần nhìn anh cúi đầu, chậm rãi mở miệng,"Chân anh còn đau không?"
"Không đau."
"Anh nghĩ anh tới dỗ em chỉ mang chút cơm nước này là xong chuyện sao?"
"Vậy em còn muốn gì nữa?"
Thiệu Quần cứ nhìn chằm chằm anh không lên tiếng, Lý Trình Tú nhìn trên dưới một phen, sau đó một tay đặt dưới mặt đất, một tay đặt trên đùi rắn chắc của Thiệu Quần, ngẩng đầu hôn một cái lên khóe miệng đối phương.

"Vậy đủ chưa?"
Thiệu Quần liếm môi, quên đi, chịu tới tìm hắn, dù sao cũng tốt hơn mấy lần so với việc anh nói không quen hắn trước mặt người khác rồi.
Về sau suốt một tuần, mãi đến khi chân Lý Trình Tú khỏi, Thiệu Quần sáng sớm đều sẽ gọi taxi nhắn tài xế chờ ở điểm hẹn sẵn, chờ đến khi mình đưa Lý Trình Tú đến sẽ đổi xe, mà thứ đánh đổi trước khi xuống xe để hắn cố chịu ủy khuất này chính là một nụ hôn.
Đến thứ sáu, Lý Trình Tú nhận được điện thoại, Thiệu tướng quân nhớ cháu muốn bọn họ dẫn cháu ông về nhà ăn cơm.

Lý Trình Tú hiếm thấy cố gắng tan làm sớm, về nhà thay cho Chính Chính một bộ quần áo khác, sau khi đi siêu thị mua chút đồ bổ cùng Thiệu Quần liền lái xe qua.
Chính Chính mơi hơn một tuổi, kể từ sau lúc biết gọi ông, thì số lần Thiệu tướng quân đòi gặp cháu ngày càng nhiều.

Lý Trình Tú cũng có chút sợ, sợ người nhà nhìn ra bé con không giống Thiệu Quần, cho nên mỗi lần tới đều đội mũ cho con trai.
Về đến nhà đúng lúc đến giờ giờ cơm, Chính Chính nhìn thấy ông nội liền hệt như bé cún con dựng thẳng đuôi bập bẹ gọi ông: "Ông nội, Chính Chính nhớ ông nội quá ạ!"
Thiệu tướng quân ôm lấy cháu trai mình,"Ngoan, Chính Chính hôn ông cái nào, ông có dặn nhà bếp làm bột ăn dặm cho con rồi."
Chính Chính giơ cánh tay bụ bẫm vòng qua ôm lấy cổ Thiệu tướng quân  rồi hôn chụt một cái rõ kêu lên mặt ông.
Thiệu tướng quân nựng bé con xong mới có thời gian nhìn hai vị kia, Thiệu Quần lúc này kêu một tiếng ba, còn Lý Trình Tú vẫn câu nệ kêu ông là tướng quân.
Thiệu tướng quân gật gù,"Đi vào ngồi đi, ăn cơm."
Thiệu Văn cũng có mặt, Thiệu Quần tận dụng mọi thứ thích đáng khen ngợi Lý Trình Tú trước mặt ba và chị cả mình, nói anh nấu ăn giỏi còn biết chăm con, thậm chí còn tự mình may quần áo cho Chính Chính cho Thiệu Văn nghe.
Lý Trình Tú không giỏi trước việc giao tiếp với người lớn, chỉ đành co rúc người lại nghe mọi người trò chuyện.
Thiệu Văn gắp đồ ăn cho Thiệu Quần song cũng hờ hững nói: "Hắn chăm sóc em và con tốt là được rồi."
Thiệu Quần cau mày: "Chị, Trình Tú trên công ty cũng rất giỏi."

"Có người giúp đỡ thì bùn nhão cũng đắp thành tường mà." Thiệu Văn lạnh lùng nói.
Lý Trình Tú siết chặt tay đặt dưới gầm bàn, Thiệu Quần xoay đầu qua"Trình Tú, anh vào phòng bếp múc cho em một chén canh đi."
Thiệu Văn dõi theo bóng lưng Lý Trình Tú đi vào phòng bếp: "Em về nhà dẫn theo hắn làm gì? Lần sau em cùng Chính Chính về là được rồi."
Lý Trình Tú chợt dừng lại, chỉ một giây, bóng lưng hỗn loạn kia càng cô độc, anh nắm chặt bàn tay bước nhanh vào phòng bếp.
Trong lòng Thiệu Quần như bị kim đâm, chờ đến khi Lý Trình Tú bước vào trong mới bắt đầu phát tán lên, bắt đầu cãi nhau với Thiệu Văn: "Anh ấy chính là bạn đời của em.

Chị nói với anh ấy như vậy chính là mắng em! Lần sau nếu chị còn dám nói vậy em sẽ không về nhà nữa, các người cũng đừng hòng nhìn thấy cháu mình."
Chính Chính nghe thấy bố mình hét to như vậy bị dọa khóc hu hu, Thiệu Quần ôm lấy con mình từ tay Thiệu tướng quân.

Lý Trình Tú lúc này múc canh xong đứng ở sát tường, đầu anh dán sát vào tường.

Thiệu Quần ôm con đi qua nhà bếp, vừa rẽ qua góc liền thấy anh, hắn vung tay hất đổ chén canh, đống mảnh sứ vỡ nát thoáng chốc vãi vụn dưới sàn nhà, sau cùng lại nắm tay Lý Trình Tú đi ra ngoài.
Khi lên xe, Lý Trình ú ôm lấy con dỗ dành, anh lấy khăn giấy lau gương mặt lấm lem đỏ bừng của con trai sau đó mới dịu dàng hôn lên mặt bé con một hồi: "Lần sau anh không về với em nữa, em đừng cãi nhau với người nhà."
Thiệu Quần buồn bực đẩy cửa xuống xe, hắn đứng ngoài xe mở gói thuốc lá ra hút, qua một lúc, tiếng khóc trong xe mới từ từ dịu đi, màn đêm này ngột ngạt đến mức khiến hắn không sao thở được.

Không chỉ vì thái độ gay gắt của cha cùng chị hắn, mà còn là chuyện hắn một lòng muốn kéo Lý Trình Tú cùng nhau đi về phía trước, nhưng Lý Trình Tú lại để hắn một mình, còn anh thì núp ở bên trong, không muốn cùng đối mặt với hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận