Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm


Sau bữa cơm chiều, Chính Chính ngồi trên đùi ông nội xem phim hoạt hình quái thú Ultraman, bé con xem đến phấn khích mà hí hoáy suốt trên đùi ông.

Do cả hai chuẩn bị sang nước ngoài, cho nên hiện tại Lý Trình Tú đang viết thực đơn sau khi phẫu thuật, anh vừa viết vừa cau mày nói: "Chính Chính con mau leo xuống, ông vừa mới phẫu thuật xong.

"
Thiệu tướng quân phất tay vẫn ôm lấy cháu mình: "Không sao.

"
"Ông ơi ông có mệt không ạ?"
"Ông không mệt, con đừng nghe ba ba con nói.

"
Lý Trình Tú cũng bó tay, tính bá đạo không chịu nghe khuyên can của người nhà họ Thiệu đúng là ngấm vào xương tủy mà.

Song Chính Chính vô cùng ngoan, tuy rằng ngồi trên đùi ông thế nhưng không hề lộn xộn, sau một hồi bắt đầu buồn ngủ, chầm chậm tựa vào lồng ngực ông ngáp ngắn ngáp dài.

Thiệu tướng quân thấy vậy bèn chỉnh âm lượng TV thấp xuống, sau đó dùng chăn quấn cháu mình lại.

Phòng khách và phòng ăn cách nhau không xa, Thiệu tướng quân dùng bàn tay lớn của mình nhẹ vỗ vỗ lên trên tấm chăn, tuy mắt nhìn Ultraman trên màn hình, thế nhưng lỗ tai theo bản năng nghe cuộc trò chuyện trong phòng ăn.

Lý Trình Tú đang trò chuyện cùng bảo mẫu, đề tài xoay quanh về dinh dưỡng cho người bệnh, lúc sau không quên nói thêm một ít vấn đề kiêng kị, ví dụ như ông không thích ăn rau mùi, không thích củ cải trắng, nhưng ăn được củ cải xanh, cũng như trong bữa ăn luôn thích ăn canh kèm theo để không bị ngán.

Lý Trình Tú hiểu rất rõ gu ăn uống của hai cha con Thiệu Quần, Thiệu Quần không bao giờ đụng vào hành gừng tỏi, rất kén ăn khó hầu hạ, còn có tính của đại thiếu gia, còn Thiệu tướng quân thì không giống vậy, ông có thể ăn bất cứ món nào, thế nhưng sẽ có một số món đặc biệt thích.

Thiệu Quần bưng dĩa dưa hấu ra phòng khác: "Ba, lát nữa con đưa Chính Chính về nhà ở hai hôm, ngày mốt bọn bọn con ra nước ngoài rồi.

"
Thiệu tướng quân theo bản năng ôm chặt cháu trai sắp ngủ, nhỏ giọng nói, "Ra nước ngoài làm gì?"
"Dẫn Trình Tú đi khám lỗ tai, thính lực của anh ấy kém hơn người bình thường, dự tính nửa tháng sau sẽ về nước.

"
"Sao còn trẻ lỗ tai lại có vấn đề?"
"Lúc học cấp hai bị người ta đánh.

"
Thiệu tướng quân cau mày: "Chính Chính cũng đi theo sao?"
"Nó không đi, con định để nó ở lại nhà ba,, bọn con đi tận nửa tháng, nên muốn dẫn con về ở hai ngày.

"
"Vậy ở đây luôn đi, có hai ngày chạy tới chạy lui, trời đang vào hè chỉ làm tổ hành người.

"
Thiệu Quần do dự nhìn ba mình một chút: "Con ở đây cũng được, nhưng Trình Tú sẽ nhớ Chính Chính.

"
Thiệu tướng quân trừng mắt: "Ta có bảo không cho cậu ta ở lại đây đâu.

"
"Ý ba là! " Thiệu Quần bất ngờ đến mức tay run, ông thấy vậy chỉ hừ một tiếng nói: "Ta ôm Chính Chính đi ngủ, hai người ngủ ở đâu thì ngủ.

"
Lý Trình Tú lúc này đang đứng ở phía cửa trước, Thiệu Quần đứng bên sô pha chợt lên tiếng gọi Thiệu tướng quân đang ôm Chính Chính lên lầu.

"Ba.

"
Chính Chính nằm nhoài trên bả vai Thiệu tướng quân, ngụm nước bọt chảy xuống trên bả vai ông, khiến chiếc áo thun màu xám ướt hết một mảng.

Thiệu tướng quân một tay ôm cháu một tay vỗ về lưng bé con, sau đó đi thẳng một mạch không thèm quay đầu nhìn lại.

Hai cha con chỉ cách nhau chục bước chân, trong ấn tượng Thiệu quần ba mình mãi mãi như một ngọn núi, cho dù đánh hắn mắng hắn, thế nhưng ông là một vị tướng quân, là anh hùng của nhân dân, hắn một bên hãnh diện vì ba, một bên lại trốn tránh, những thành tích công lao của ông hắn cũng rất ít khi đề cập đến, ba hắn luôn răn đe, khiến hắn cảm thấy ba mình sẽ tiếp tục mắng hắn đánh hắn đến lúc già.

Thiệu Quần nhìn bóng lưng ông, hắn đột nhiên phát hiện năm tháng thật sự khắc nghiệt, mớ tóc mai của ba mình đã xám bạc từ khi nào.

"Ba, con xin lỗi.

"
Sóng lưng thẳng tắp của Thiệu tướng quân hơi nghiêng một chút: "Noi nhảm gì đó, ngủ sớm đi.

"
Lý Trình Tú đứng ở cửa, chờ đến khi ông về phòng mới tiến đến chộ Thiệu Quần: "Thiệu Quần, em làm sao vậy?"
Thiệu Quần ôm chặt lấy anh, Lý Trình Tú dường như cảm nhận được trong khoảnh khắc đó Thiệu Quần có chút trở nên yếu đuối: "Rốt cuộc em làm sao vậy?"
"Ba em nói hai chúng ta tối nay ở lại đây?"
Lý Trình Tú nghe xong có hơi bất ngờ: "Không phải em nghe lầm đúng không?"
"Không có.

"
"Thật sao?"
"Thật!"
Lý Trình Tú nắm lấy vạt áo Thiệu Quần: "Chúng ta vẫn nên về nhà đi, anh thấy không tiện lắm.

"
"Không được, anh phải ở lại, anh không muốn xem căn phòng em ở lúc bé như thế nào sao? Em muốn dẫn anh đi xem.

"
Lý Trình Tú ôm chặt vai hắn:: "Được, vậy em dẫn anh đi xem đi.

"
Tòa nhà này rất lớn, phòng của Thiệu tướng quân ở lầu hai hướng nam, còn Thiệu Quần là toàn bộ hành lang đối diện.

Lý Trình Tú cứ cho rằng phòng của Thiệu Quần sẽ cực kỳ xa hoa, dù sao bình thường một chiếc đống hồ báo thức cũng mua với giá hơn một trăm ngàn tệ, Lý Trình Tú ở bên cạnh lâu như vậy vẫn chưa thể sửa được tính phung phí này của đối phương.

Vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy một phòng ngủ diện tích rất rộng, ở bên phía cửa sổ sát đất còn đặt một cái nôi cực kỳ cũ, giường gối cùng thảm len đều là hoa văn lỗi thời của hai mươi mấy năm trước, thoạt nhìn liền biết những món đồ ở đây đã có từ rất lâu.

Lý Trình Tú kinh ngạc hỏi, "Khi còn bé em ngủ ở đây hả?"
Thiệu Quần ôm anh ngồi xuống ghế sô pha: "Ba người chị của em cũng từng ngủ ở đây, ba làm cho cái nôi này ấy, trước khi ông lên làm tướng quân có đắc tội không ít người, không thăng chức nỗi, cho nên trong nhà có nhiều món đều là tự tay ông làm.

"
Trên tủ đầu giường đặt một tấm ảnh trắng đen, trong hình là một nhà sáu người, Thiệu Quần được một người phụ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp ôm vào trong ngực, còn ba chị gái xoay quanh em trai út mình, Thiệu tướng quân cầm lấy bó hoa bách hợp nhìn phu nhân.

"Em nhìn giống hệt mẹ.

"
"Chị cũng nói em giống mẹ.

"
"Mẹ em nhìn rất có khí chất! " Lý Trình Tú cầm lấy khung ảnh, "Một người có tính tình rất tốt.

"
"Ừ, chị ba và chị tư em di truyền tính tình từ bà, còn em và chị hai là từ ba.

"
"Sao em không di truyền chút tốt đẹp từ mẹ chứ.

"
Thiệu Quần cười nói: "Anh vừa nói cái gì? Anh dám nói vậy trước mặt ba em không.

"
"Không dám, anh luôn cảm thấy ba em nóng tính đến mức lúc nào cũng có thể rút kiếm ra ấy.

"
"Cũng từa tựa, mẹ em chính là do ba em xách dao đến nhà cướp đó.

"
Lý Trình Tú ngồi ở trên đùi Thiệu Quần nhìn xung quanh căn phòng, trong đầu vẫn có chút cảm giác không tin nổi thực sự mình có thể nhìn thấy căn phòng hồi bé Thiệu Quần sinh sống.

"Ba em thật sự cho chúng ta ở lại đây sao? Lỡ như em nghe nhầm, ngày mai ông có thể tức giận không chịu cho Chính Chính về nhà luôn không.

"
"Em đoán là sự kiên trì của anh đã thuyết phục được ba.

"
Lý Trình Tú nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ: "Thiệu Quần, anh càng ngày càng sợ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tháng ngày trôi qua càng êm ả anh càng sợ, ba cùng chị em ngày càng chấp nhận chúng ta, anh càng hổ thẹn, chờ đến lúc bọn họ phát hiện ra chuyện Chính Chính thì bọn họ sẽ tức giận lắm đúng không?"
"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng lo nghĩ nữa, có em ở đây, hơn nữa ba em ông ấy rất thích Chính Chính, em mới vừa nói muốn dẫn Chính Chính về nhà hai ngày ông đã không nỡ, Chính Chính là một bé con đáng yêu như thế, ông sẽ không bỏ rơi Chính Chính.

"
Lý Trình Tú mỏi mệt nằm nhoài trên bả vai Thiệu Quần, hắn dùng từng ngón tay luồn vào mái tóc: "Ôm anh đi tắm?"
"Không cần, để anh tự đi.

" Vừa nói xong ngẩng đầu liền bất ngờ phát hiện: "Nhưng anh không mang quần áo theo, ở đây anh mặc cái gì?"
"Mặc quần áo của em.

" Ánh mắt Thiệu Quần đột nhiên trở nên ám muội: "Hoặc là khỏi mặc cùng em.

"
"Sáng sớm ngày mai thì sao?"
Sáng sớm ngày mai rốt cuộc vân mặc quần áo của Thiệu Quần,anh mặc không vừa quần tây của đối phương, lưng quần lớn hơn một vòng, cho dù có đeo thắt lưng vẫn cực kỳ rộng, quần dài lết dưới đất.

Lý Trình Tú một bên đánh răng một bên đánh hắn, mặt đều gấp đều đỏ lên: "Đều tại em!! Đã mười giờ rồi đó!!"
Đã nói không được, vậy mà Thiệu Quần căn bản chẳng thèm quan tâm cứ lăn anh qua lại đến gần sáng.

Thiệu Quần ngồi xổm xuống xắn ống quần cho anh: "Không sao đâu, ba em cung cho chúng ta ở lại đây, đâu thể vì thức dậy muộn mà nói anh?"
Mặc dù không nói, thế nhưng Thiệu tướng quân nhìn hai người họ một trước một sau đi xuống lầu vẫn có chút không quen, cho nên không chờ cả hai lên tiếng chào hỏi, đã nhắm mắt làm ngơ ôm cháu trai đi ra ngoài.

Thiệu Quần đứng trên lầu hai vô cùng phép tắc chào hỏi: "Ba, buổi sáng tốt lành!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui