Quần Tú Tĩnh Thủy Lưu Thâm


Trước ngày lên đường, Lý Trình Tú và Thiệu vẫn ở lại Thiệu gia chăm sóc con trai và Thiệu tướng quân, vào buổi chiều khi bảo mẫu cầm thực đơn Lý Trình Tú soạn sẵn đi chợ mua nguyên liệu, Lý Trình Tú đang ở trong nhà bếp làm bánh trứng cho Chính Chính.
Thiệu Quần không chịu được cảnh một mình cô quạnh cho nên ngồi quan sát ba mình, thấy ông đang tập trung chơi cùng con trai, liền nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp.
Lý Trình Tú quay sang nhìn: "Sao em lại vào đây? Không phải Chính Chính đòi chơi cùng em sao?"
"Ba em đang chơi với nó rồi."
"Vậy em giúp anh nạo thịt dừa đi."
"Anh làm cháo thịt gà nước cốt dừa cho em sao?!" Thiệu Quần vui vẻ nói, tính ra cũng lâu rồi hắn chưa ăn lại, từ sau khi ba hắn bị bệnh Lý Trình Tú bận rộn soạn lại chế độ dinh dưỡng cho ông, cho nên cũng không còn thời gian đâu quan tâm hắn.
"Khẩu vị của ba em và em giống nhau, anh định làm thử một lần, nếu như ba em thích anh sẽ kêu bảo mẫu làm cho ông ăn."
Thiệu Quần gật gù, một bên uống nước dừa một bên nạo dừa, thân là đại thiếu gia, thành ra chẳng có chút kỹ năng gì mà cứ mạnh tay nạo, mới qua một lúc than thở: "Giống gì khó nạo dữ vậy?"
"Em cũng thấy khó nạo sao?"
Thiệu Quần chợt nghĩ đến suốt thời gian qua bản thân hắn đã từng ăn món cháo này rất nhiều lần, trong lòng có chút đau nhức, bèn nghiêng đầu nhìn bên ngoài, sau đó tiến đến chỗ Lý Trình Tú cúi đầu hôn anh: "Không hiểu em có diễm phúc gì, có thể lừa ôm được anh về."
Lý Trình Tú khẽ đẩy hắn ra, "Ba em đang ở bên ngoài!"
"Sợ cái gì? Ba em đang bận chơi với Chính Chính rồi."
Lý Trình Tú nhìn hắn nạo lớp thít quả dừa nát tươm, bèn thả chén trong tay xuống: "Anh dạy cho em, em nạo theo đường viền của nó là được, đừng nạo lung tung lúc trái lúc phải."
Thiệu Quần giả vờ không hiểu: "Anh dạy em đi."
"Anh đang dạy em mà, em nạo theo đường viền là được rồi."
"Anh dùng tay dạy em đi, em có biết nạo theo đường viền là gì đâu!"
Mặt Lý Trình Tú ửng đỏ trừng hắn, anh thật sự không biết con người lấy đâu ra nhiều tình thú như vậy, mấy năm qua chưa hề hạ nhiệt.
Thiệu Quần mặc kệ, hắn nhấc cánh bao vây Lý Trình Tú vào trong mình, để anh đứng giữa mình và kệ bếp.

"Dạy em đi."
Lý Trình Tú nắm chặt tay Thiệu Quần cầm muỗng nạo xuống trái dừa: "Em nạo theo đường này là được rồi."
"Em vẫn chưa học được."
"Thiệu Quần, em đừng giả vờ nữa, anh giận đó!"
Thiệu Quần hạ cằm cọ cọ bên tai anh: "Vậy anh mau mau tức giận để em xem đi, anh chuẩn bị mắng em khốn nạn hay là mắng em đáng ghét hửm?"
Lý Trình Tú xấu hổ, muốn khom người luồn qua tay hắn chạy đi, thế nhưng còn chưa kịp hành động, đã bị Thiệu Quần mặt đối mặt gắt gao ngăn chặn lại, Thiệu Quần dùng đôi chân dài chen vào giữa hai chân anh: "Để em xem anh còn có thể chạy đi đâu."
"Em."
"Em làm sao?"
"Thiệu Quần em không biết xấu hổ!"
"Mắng cái khác em nghe đi."
"Em, đừng mà, lỡ như ba em vào.."
Hai người nói tới đây chợt ngây người ra, đột nhiên phát hiện không còn thanh âm chơi đùa bên ngoài của hai ông cháu đâu.

Lúc chơi Chính Chính cực kỳ tập trung vào, tiếng cười đùa hiếm khi nào gián đoạn, mà giờ đây bên ngoài vô cùng yên tĩnh...
Lý Trình Tú toát mồ hôi lạnh, Thiệu Quần xoay người lại, nhìn thấy cầu lông lăn vào nhà bếp, Thiệu tướng quân đi vào nhặt, nhưng tình huống hiện tại tiến cũng không được ra cũng không xong, tức giận đến thổi râu mép trừng mắt: "Đá cầu qua cho ta!"
Thiệu Quần cười cười đá cầu ra, gương mặt Thiệu tướng quân lúc này đen như than, muốn đi ra ngoài.
Lý Trình Tú vốn lá gan nhỏ, hiện tại cả người nóng như muốn bùng cháy, gấp đến mức còn chưa muốn biến mất cho xong, chờ đến khi ông đi khỏi liền đẩy Thiệu Quần ra mấy lần, trong miệng liên tục: "Đều tại em! Đều tại em! Đều tại em hết! Anh bảo em đi ra rồi mà, em cứ một hai vào phá anh thôi!"
Cả một buổi chiều, Thiệu Quần nói gì cùng Lý Trình Tú anh cũng không thèm để ý tới, xem đối phương như không khí.

Thiệu Quần tự biết mình sai rồi, bèn ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế nạo dừa.
Nửa tiếng sau, món bánh trứng cùng cháo rốt cuộc cũng xong, vừa đúng lúc đến giờ trà chiều, một nhà bốn người ngồi trên bàn ăn, mặt Lý Trình Tú đỏ đến độ hận không thể vùi mặt vào trong chén cháo.
Thiệu Quần đau lòng cục cưng nhà mình bèn thay anh nói: "Ba, Trình Tú nói khẩu vị của ba và con giống nhau, nếu như ba thích món cháo thịt gà nước dừa này để bảo mẫu làm cho ba, Trình Tú viết xong công thức rồi."
Thiệu tướng quân húp hai chén, ngày hôm qua muốn làm người cha hiền từ, hôm nay muốn đuổi hai người bọn họ đi khuất mắt.
Ông cảm thấy như kếp trước ông có thù oán với thằng con này, cho nên kiếp này mới đến trả hết nợ nần vậy.

Ông lăn lộn trong súng đạn khói lửa ở trên chiến trường cũng không hề gì, thế mà thằng ranh con Thiệu Quần cùng Lý Trình Tú ở lại chưa được hai hôm đã chọc ông tức mấy lần.
"Bay vào tối mai sao?"
"Dạ vâng, buổi tối ngày mai chín giờ."
"Sắp xếp đồ đạc xong chưa? Có cần về nhà thu xếp lấy thêm gì không?"
"Không cần đâu ba, nhiêu đây là đủ rồi."
Thiệu tướng quân đút bánh trứng cho cháu mình, song cũng thầm nghĩ Thiệu Quần này sao lại nghe không hiểu lời ông nói chứ.
"Ông ơi! Con còn muốn ăn thêm một muỗng cháo thịt gà ạ."
Thiệu tướng quân lấy chén của Thiệu Quần múc một muỗng thổi thổi cho cháu mình ăn.
Thiệu Quần thầm nói trong lòng, đó là của chén của hắn mà.
Quả dừa hơi nhỏ, cháo bên trong chỉ tầm nửa chén, mỗi lần Lý Trình Tú làm cho hắn đều làm hai ba trái.

Thiệu Quần đã lâu không ăn, món cháo mà hắn tha thiết mong chờ hiện tại hắn chỉ có thể ngồi nhìn nó tiến hết vào trong miệng của con trai mình.
Thiệu tướng quân nhìn chằm chằm quả dừa, ông quá rõ ràng, hơn nửa là Thiệu Quần bắt nạt Lý Trình Tú, thân thể nhỏ bé của Lý Trình Tú thoạt nhìn một cước có thể té ngã thì chắc chắn không thể nào chống lại nổi Thiệu Quần được.
Thiệu tướng quân bưng quả dừa cho cháu trai ăn, cao giọng gọi vệ binh ngoài cửa: "Tiểu Trương! Vào đây!"
Vệ binh đi vào, Thiệu tướng quân dặn dò chút chuyện gì đó, vệ binh làm theo mệnh lệnh của ông, nửa tiếng sau lái một chiếc bán tải vào sân, trên xe chất đầy dừa.
Thiệu tướng quân đứng ngay cửa ngoắc tay gọi Thiệu Quần "Không phải còn rất sung sức sao? Ở nhà không có chuyện gì thì nạo dừa hiếu thuận ta."
Dáng vẻ trừng mắt của Thiệu Quần y như đúc ba mình, Lý Trình Tú không dám thở mạnh, một lát sau mới rụt rè lên tiếng: "Tướng quân, hay để con nạo cho, em ấy, em ấy không biết làm."
Thiệu tướng quân khoát tay không cho: "Trở về phòng ôn tập đi, để nó ngồi đây nạo."
Thiệu tướng quân cùng vệ binh ra ngoài sân, mỗi người uống hai trái, sau khi uống xong con đem xác dừa chất chồng lên trước mặt Thiệu Quần để hắn tỏ lòng hiếu thuận.
Lý Trình Tú bị cưỡng chế trở về phòng, lúc anh đi ngang qua cửa sổ lầu hai nhìn thấy Thiệu Quần ngồi trong đống dừa xanh mướt nạo lấy nạo để.
Chính Chính còn bé không hiểu chuyện gì, bé con uống những ba trái dừa, sau khi uống no nê xong ngồi ở trên ghế sô pha cổ vũ, "Bố ơi một trái, một trái nữa, còn bên kia chưa nạo kìa bố ơi! Bố ơi cố lên."
Người bạn nhỏ nhảy tưng nhảy loạn, chạy ra ngoài mời người ta uống xong còn xác dừa về quăng đầy dưới đất: "Bố ơi! Nơi này còn có mười trái nè! Mấy chú uống xong con liền ôm về hết cho bố luôn!"
Thiệu Quân nghiến răng nghiến lợi, "Con thật sự đúng là con ruột của bố mà!"
Trong lúc lên phòng, bảo mẫu có dặn Lý Trình Tú: "Tướng quân nói không cho cậu xuống giúp đỡ, cậu chỉ cần ở trong phòng đọc sách là được."
Đến tận chín giờ tối Thiệu Quần mới trở về phòng, hắn cảm thấy chuyện nạo dừa còn mệt hơn cả đánh nhau, xương khớp cả người muốn rã rời, lòng bàn tay như muốn chai sần hết.
Lý Trình Tú ngồi thẳng người đấm lưng cho đối phương: "Có mệt hay không?"
Thiệu Quần quay đầu nhìn Lý Trình Tú, đôi mắt đẹp đẽ đầy oan ức xoè tay cho Lý Trình Tú xem: "Tay em đau!"
Lý Trình Tú đau lòng nói: "Để anh xoa bóp cho em."
Tuy rằng anh cũng muốn trị Thiệu Quần, thế nhưng Thiệu tướng quân làm vậy cũng quá tàn nhẫn, cả xe dừa, người thường sao chịu nổi chứ, huống chi là Thiệu Quần quen sống trong nhung lụa.
"Quăng con thỏ nhỏ kia cho ba em nuôi đi, chúng ta về nhà, chúng ta không cần con trai nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui