Có liên quan đến vai phụ một hai ba. . . .giao dịch
Hách Lang cùng Tôn Cẩm Hoa lần đầu tiên gặp nhau là giữa trưa của một ngày nào đó, bởi vì hắn quên thứ gì đó, trên đường một mình trở về Hách phủ.
Nhất thời bị thích khách vây giết đến thê thảm, tính mệnh nguy cấp, bóng dáng cao gầy mặc áo giáp màu bạc đã chặn cho hắn một mũi kiếm trí mạng.
Ngày ấy, là Tôn Cẩm Hoa cứu hắn.
Nguyên Phượng hoàng triều hiếm khi có được một tướng quân uy phong như thế, nhất là một nữ nhân.
Nàng ở trên chiến trường kiêu dũng thiện chiến, đồng thời cũng là một trong những tâm phúc của hoàng đế, còn như hắ, chỉ là một thế tử dòng chính trong Hách phủ.
Lúc này hắn cùng Tích gia đã sớm không hợp, ở trong triều hắn không ngừng tố cáo lại tố cáo, đáng tiếc sau Tích gia lại đoạt được quá nhiều ưu thế trong triều, cộng thêm Tĩnh phi ở trong hậu cung lại vô cùng được sủng ái, để cho quyền thế Tích gia không thể dao động.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới muốn đối địch cùng Tích gia, trừ bỏ một lần để cho hắn không cẩn thận nghe được mật đàm từ Tĩnh phi cùng đại ca, Tĩnh phi muốn trừ khử hắn, sau đó nâng đại ca lên chức vị thế tử...
Sau, hắn bắt đầu gặp các loại độc thủ của Tĩnh phi, sinh mệnh bị uy hiếp. Mà tính tình lạnh lùng của hắn từ trước đến giờ chỉ lo thân mình, chưa bao giờ kết giao với bất kì đồng minh nào trong triều đình, vì vậy đoạn đường này đều là hắn một mình hăng hái chiến đấu chống đỡ tới đây.
Cho đến khi Tôn Cẩm Hoa tìm được hắn.
Hắn thiếu nàng một mạng, ngày đó chính nàng tìm tới cửa đòi cái ân tình này từ hắn, cũng muốn tìm hắn hợp diễn vở kịch này, lại càng muốn làm một cuộc trao đổi lợi ích với hắn.
Chỉ cần Chinh Di đại tướng quân tự nhiên tư thông với địch phản quốc, sau đó hoàn toàn biến mất tại kinh thành, tin rằng Tích gia sẽ rục rịch ngóc đầu dậy, đến lúc đó, hắn có thể tìm được cơ hội thiết kế Tích gia, tiếp đó làm một mẻ lưới bắt hết bọn họ.
“Ta có thể giúp ngươi.” Tôn Cẩm Hoa đứng giữa nề tuyết trắng phau phau, ngạo nghễ mở miệng, “Chỉ là sau khi ta rời khỏi kinh thành, ta có một điều kiện, đừng để tiểu muội của ta bị cuốn vào trận đấu này.”
“Được.” Hắn không suy nghĩ quá lâu.
Hai chân Tôn Cẩm Hoa hãm sâu trong tuyết, ánh mắt thâm trầm theo dõi hắn hồi lâu. “Còn một điều kiện rất đơn giản nữa. . . .”
“Rửa tai lắng nghe.” Hắn không hề chậm trễ đáp lại.
“Chỉ cần ta vừa rời khỏi kinh thành, ta muốn ngươi đảm bảo với ta một chuyện, mặc kệ như thế, không cho phép nàng trở thành một đồ bỏ đi trên bàn cờ của ngươi.” Tôn Cẩm Hoa duy trì một ngữ điệu trước sau như một, giống như tuyết sương giống như nguội lạnh. “Ngươi còn phải bảo vệ nàng một đời bình an.”
Hắn có chút ngoài ý muốn, ân tình nàng đòi cùng điều kiện trao đổi không thể rời bỏ tiểu muội nàng, làm cho hắn bắt đầu nghi ngờ, vì sao Tôn Cẩm Hoa không vì mình đòi chút tiện nghi, lại vì một tiểu muội rải đường thuận lối? “Ta bảo đảm.” Nhưng hắn cũng đã đồng ý rồi.
Nghe nói tiểu muội nàng vô cùng nhu nhược, chỉ cần dàn xếp nửa đời sau của nàng là xong chuyện.
Điều kiện đơn giản cỡ nào, rất tiện nghi ột cuộc giao dịch.
Hắn cười, cười một kẻ làm lính như Tôn Cẩm Hoa không biết trao đổi lợi ích công bằng từ một cuộc giao dịch.
“Nhớ kỹ tên của nàng...” Tôn Cẩm Hoa hạ liễm lông mi dài, trước khi rời đi, lưu lại ba chữ vang vang vô cùng có lực, “Tôn Miên Miên.”
Tôn Miên Miên. Hắn nghe hết liền ghi nhớ trong lòng, tiếp đó nhìn về phía nàng, nàng đã cất bước chuẩn bị rời đi.
Lúc này, hắn không nhịn được bật thốt lên hỏi: “Rời khỏi kinh thành, ngươi định đến nơi nào?”
Tôn Cẩm Hoa không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt lên tiếng, “An tâm, đâu đâu cũng là nhà.”
Đến nơi nào không quan trọng, nàng đã giao muội muội không thể bỏ xuống được nhất trong lòng vào tay hắn, như vậy nàng có thể an tâm, chân trời góc biển bất luận nơi nào cũng là nhà của nàng.
Vào giờ khắc này, toàn thân Tôn Cẩm Hoa phú quý vinh quang tựa như bông tuyết phiêu hạ...
Rơi xuống đất, tiếp xúc với mặt đất phồn hoa, trằn trọc suốt bốn mùa, rồi lại tan ra vào cuối đông, cuối cùng thành đất bùn mùa xuân.
Có liên quan tới vai phụ một hai ba. . . . nhật kí hoàng đế mơ mộng.
Trẫm, là một hoàng đế, đây là điều không cần hoài nghi.
Đúng, có một hậu cung Giai lệ tam thiên (người đẹp), ấm giường vô số là phóng túng. . . .không, là một hoàng đế rất tốt, phát âm chính xác một chút (*)
(*): ở đây tác giả định nói là “hoàng đế phóng đãng”.
Người ngoài nhìn thấy trẫm, cảm thấy trẫm rất dễ dàng chung đụng, là một minh quân tính tình dễ chịu, hơn nữa còn là một mỹ nam phong lưu yêu sắc dục. . . .khụ, mỹ nam là trẫm tự phong, sẽ không có người nào dám có ý kiến đi!
Đồng thời còn có được giang sơn, mệnh hoàng đế hưởng thụ giang sơn thái bình. Không sai, trẫm thừa nhận kể từ khi triều đình tăng thêm một đội quân đầy đủ sức lực, tất cả chó má Nam man Bắc di gì đó, tất cả đều bị. . .đại tướng quân đánh cho hoa rơi nước chảy, như tôn tử rùa (Cháu trai con rùa) về nhà hấp sữa đi.
E hèm, còn ai dám mơ ước nghiệp lớn trậm đón lấy từ tay tiên hoàng? Có đại tướng quân trở thành cánh tay phải, vị hoàng đế hắn có thể không cần bước ra cửa cung một bước, uy danh cứ như vậy truyền đi. . . .mọt truyền nổi danh ngàn dặm.
Cho nên á! Trẫm mặc kệ ở trên giường hay ở dưới giường, đều là hoàng đế có chiến tích không thể khinh thường, tương lai có thể sẽ được lưu danh sử sách vang danh muôn đời.
Đồng thời trẫm cũng muốn cảm tạ vị tướng quân vì hoàng thất chinh chiến. . . . Tôn Cẩm Hoa.
Vừa nghe thấy cái tên này thì trẫm cảm thấy chưa đủ khí phách, Cẩm: hàng dệt (Cẩm là vải gấm); Hoa: có mỹ lệ sáng rỡ, hai chữ này chồng lên nhau chính là đồ dệt mỹ lệ. Đối với trẫm mà nói, tên tuổi này của võ tướng chưa đủ tốt, cái gì mà “Cẩm Hoa”...Hàng dệt mỹ lệ sáng rỡ, cộng thêm việc phần lớn võ tướng đều là những thô nhân ít học...
A ha! Tôn Cẩm Hoa đóng lại ba chữ, chính là một cái gối thêu hoa, túi cỏ (*) mà thôi! Thật, lúc ấy trẫm đã thật sự cho là thế.
(*) Còn có nghĩa là ngu ngốc.
Nhưng mà khi ngày nào đó trẫm quyết định triệu kiến túi cỏ hoa lệ này, phong nàng làm đại tướng quân gì gì đó, trong triều nhìn thấy “Túi cỏ hoa lệ” này, như thấy vạn con Thảo Nê Mã (*) chạy thật nhanh qua trước mặt trẫm. . . . “Tôn Cẩm Hoa, ngươi thực sự là nữ nhi?” Lúc ấy, trẫm cực kỳ cả kinh, sau đó ở trước mặt bách quan kinh sợ thét chói tai.
Kết quả “Túi cỏ hoa lệ” kia đáp lại trẫm bằng một đôi mắt xem thường! Xem thường a! Hình như đang trách trẫm kiến thức nông cạn, biểu tình khinh bỉ trẫm như chưa từng gặp qua nữ nhân.
Ai. . . .
Đến giờ trẫm vẫn không quên được khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng như một loại thịt khô ngọt ngào, ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng như băng sương, khiến toàn thân trẫm cóng đến mức toàn thân nổi gai ốc, còn có một loại cảm giác toàn thân tê dại, giống như khoái cảm.
Về sau, thật lâu thật lâu sau đó, mới hiểu được khoái cảm này là kết quả của việc con nai nhỏ chạy loạn trong tiểu tâm can.
Dạ, trẫm rất xấu hổ thừa nhận, lúc ấy trẫm với nàng đã nhất kiến chung tình rồi.
Cho nên sau lại phong nàng lên chức vị đại tướng quân, buổi chiều liền bắt nàng tiến cung uống trà nói chuyện phiếm, có ăn ngon liền chơi đùa, thứ nhất chính là thưởng cho nàng, thế nhưng băng sơn mỹ nhân thủy chung không chịu tiếp nhận lòng trẫm.
Chân tướng chỉ có một ——
Nàng nói: thần ở trên chiến trường vào sinh ra tử, thật vất vả mới khởi hoàn trở về, trong lúc đó cực kỳ không muốn liên quan tới sống chết nữa, giờ còn thêm việc ở trong cung đấu tranh gay gắt cùng đám nữ nhân, cũng chỉ độc một chữ. . . .hóa.
Sau đó, trẫm nhìn thấy tay phải của nàng đưa ra ngón trỏ và ngón giữa, chắp thành một hình chữ V.
Hóa? Cái gì hóa? Hóa tốt? Hơn nữa hai ngón tay. . . .
Gì? Nhị hóa? Có thần tử nào đánh giá hoàng thượng như vậy sao? Dầu gì trẫm cũng là quan lớn trên nàng, áo cơm của nàng, thế nào mà trong mắt của nàng trẫm trở thành nhị hóa (*)?
(*) ngu ngốc.
Ngày ấy, Cõi lòng trẫm tan nát rơi đầy đất.
Nhưng nàng biết trẫm nạp nhiều phi tử như vậy, tất cả đều vì quan hệ chính trị, mỗi nữ nhân đều muốn hưởng ân huệ cũng là một chuyện tình rất bi thống, tinh khí như máu, mỗi lần trẫm ban ân huệ cũng là một lần phun máu a! Trẫm thế nhưng lại dùng thân thể để giữ được giang sơn, ô ô. . . .Tiểu Hoa Hoa không hiểu, chỉ là bề ngoài thì mỹ lệ xinh đẹp, thật ra thì bên trong lại lén lút tựa như nam kỹ, cần phải lấy được lòng các phi tử, mà giữ được Giang sơn hay là bảo vệ Tiểu Hoa Hoa a!
Bằng không tựa như Tĩnh phi, rõ ràng thân thể trẫm đã rất hữu dụng đi thỏa mãn nữ nhân này, phụ hoàng trẫm đã phong quan thêm thưởng cho Tích gia, nhưng lòng tham của nữ nhân một khi được nuôi lớn, vinh hoa phú quý không tính làm gì, cuối cùng còn ép trẫm nhường giang san này cho nàng.
Nói giỡn! Trẫm muốn giữ được giang sơn của mình, Tiểu Hoa Hoa như vậy mới không bị thất nghiệp, mới sẽ không có việc gì làm, nghĩ về già đi vân du tứ hải, đem nhét trẫm vào trong thâm cung. . . .Thật sao! Trẫm phải nghĩ biện pháp lưu lại Tiểu Hoa Hoa...Kho, không đúng, là giang sơn!
Cộng thêm cách đây không lâu trẫm thấy Tiểu Hoa Hoa hình như đã ngán cái cuộc sống đánh đánh giết giết này, đã xuất hiện ý niệm vứt bỏ quân quyền về hưu. Mã sư cô, thật là hù chết trẫm rồi, không thể làm gì khác hơn là triệu kiến Hách Lang,thượng lượng với hắn làm thế nào để ngăn cản Tích gia lớn mạnh, giứ được Giang sơn cùng bát cơm tương lai của trẫm, đồng thời có thể thỏa mãn tâm nguyện Tiểu Hoa Hoa.
Cuối cùng vẫn là trẫm thông minh, đặc biệt thả Tiểu Hoa Hoa nghỉ dài hạn một đoạn thời gian, để cho nàng tới hoang mạc du ngoạn, sau đó di vị hoàng để hắn khổ ép lại tiếp tục quay lại triều đình làm trâu làm ngựa...
Cho nên các ngươi nói một chút, có phải trẫm một rất thông cảm, rất dụng tâm, rất không từ thủ đoạn lấy lòng Tiểu Hoa Hoa là một hoàng đế tốt cộng thêm nam nhân tốt thời đại mới hay không?
Trong thời gian này khi trẫm đang nhịn nỗi khổ tương tư, cho đến khi có kết cục hạnh phúc, hạ chỉ triệu hồi tiểu Hoa Hoa đáng yêu thì nàng thế nhưng lại không nhận lệnh, còn đem trả thánh chỉ trẫm trở lại, khóc khóc a!
Thôi. Núi không đến bên trẫm, trẫm liền suốt ngày đêm lên đường tới hoang mạc tìm Tiểu Hoa Hoa vành tai cùng tóc mai chạm nhau, hô mưa gọi gió một phen. . . .
Một ngày kia, Tiểu Hoa Hoa đúng là chờ trẫm. . . .Oh! Trẫm quên nói, trên tay nàng vẫn còn cầm một thanh. . . .đại đao.
“Cút!” Tiểu Hoa Hoa vừa mới mở miệng, dễ dàng nhận ra nàng có khí phách hay không.
Trẫm rất đại khí ở cạnh nàng, trẫm không biến, muốn cút cũng muốn cút cùng nàng. Trẫm chính là có cốt khí ở chỗ này,
Không có như thế nào, sau cây đao kia lại thật sự chém về phía trẫm. . . .Ô ô. . . .Giết phu á! Tiểu Hoa Hoa của trẫm sao lại tức giận như vậy?
Sau đó, phái người đi nói bóng nói gió, cuối cùng cũng lấy được đáp án.
Thì ra là Tiểu Hoa Hoa trách tội trẫm thế nhưng lại đáp ứng đem Tôn Miên Miên gả cho Hách Lang, thậm chí còn thiếu chút nữa để tiểu muội nàng làm mất mạng.
Làm ơn! Trẫm là hoàng đế, cũng không phải thần tiên tái thế, làm sao nhìn ra được ý định của nàng? Ôi, mẹ nó!
Nói đến chuyện này...thì có đầy bụng bực tức, có được hay không? Trẫm làm sao sẽ biết bàn tay phải của Tĩnh phi lại xa như vậy? Thế nhưng muốn từ kiêu ngạo so cao thấp cùng Hách Lang, thậm chí còn hãm hại Tôn Miên Miên ngu ngốc không hiểu tình huống bên ngoài a!
Tiểu Hoa Hoa, đừng nòng giận, trẫm là nam nhân tốt yêu ai yêu cả đường đi, có thể suy nghĩ một chút phong Tôn Miên Miên làm quận chúa, bằng không sẽ thu nàng làm nghĩa muội tốt lắm, còn có thể để cho nàng làm Thái Úy phu nhân Hách phủ.
Cho nên. . . . .
Tiểu Hoa Hoa, chừng nào thì nàng đồng ý gả cho trẫm? Đừng có mãi dùng vũ lực cởi y phục trẫm, sau khi hưởng thụ hết thân thể tươi đẹp của trẫm, quệt miệng vỗ mông rời đi, người ta rất đau lòng.
Tốt lắm, trẫm hiện tại muốn cởi trống trơn, đến nằm trên giường chờ Tiểu Hoa Hoa tới giày xéo.
Nhật kí hôm nay viết đến đây thôi, bye bye....