Thật! Tôn Miên Miên cảm giác mình không yêu cầu nhiều lắm, chỉ cần mỗi ngày được ăn no, trời lạnh có thể cho nàng thêm bộ y phục, sau đó không cần làm quá nhiều việc cực nhọc, nàng đã cảm thấy hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc không phải cứ cố gắng đuổi theo là có thể lấy được, còn cần nhìn xem ông trời có lòng từ bi dành cho nàng số mạng như vậy hay không?
Nói thật ra, kể từ sau khi nàng lựa chọn theo hầu Hách Lang, ngày trôi qua vô cùng thoải mái. Quả nhiên nàng ôm bắp đùi chủ tử, Hách Lang chẳng những là trưởng tử Hách Phủ, tương lai sẽ còn kế tục tước vị thế tử gia.
Mặc dù Hách Lang bị chê bai hơi nhiều, nhưng ở bên cạnh Hách Lang lâu rồi, hai chữ “Hách Lang” như kim bài miễn tử trong phủ, ai dám động đến nàng, chính là hành động tự mình tìm đến cái chết.
Bất quá sau này cần bình tĩnh hơn nữa, chỉ cần nàng còn ở bên người Hách Lang một ngày, như đang sống trong một thành trì vững chắc.
Mạc dù trải qua cuộc sống như cá gặp nước, nhưng con cá nhỏ như nàng vẫn không thể thoát khỏi việc bị nước xoáy cuốn vào. . .
Gần đây Hách Phủ xuất hiện một vị tam tiểu thư của Tư Mã phủ Tích Hương Hạm, nghe nói mới từ quan ngoại trở về, vốn là vào trong cung bồi Tĩnh Phi nói chuyện phiếm, sau lại không biết chuyện gì xảy ra, đem Tích Hương Hạm tới Hách Phủ làm khách.
Dĩ nhiên, nàng cũng nghe được chút lời đồn, nghe nói Tĩnh phi cố ý làm mai cho Hách Lang, đem cháu gái gả cho hắn.
Nàng không biết lão gia cùng phu nhân nghĩ thế nào, nhưng thân là tỳ nữ thân cận Hách Lang, nàng hiểu rất rõ cách nghĩ của chủ tử, hình như hắn không hề đem Tích tiểu thư để trong lòng một chút nào, đừng nói gặp nhau một lần trong nhà, ngay cả câu hỏi thăm cũng chưa từng có.
Có thể nhận ra, Hách Lang chán ghét vị Tích tiểu thư kia tới mức nào.
Chỉ là nàng cũng nghe lời đồn đại trong phủ, vị Tích tiểu thư kia chính là Thái Úy phu nhân tương lai, là sẽ trở thành thê tử của Hách Lang.
Vừa nghe tin tức này thì trong lòng nàng tựa như có một cây kim ghim vào, không đau, nhưng lại khiến người ta hỗn loạn, bởi vì. . .rõ ràng Hách Lang sẽ không gặp qua Tích Hương Hạm, cũng không yêu thích vị Tích tiểu thư kia, tại sao mọi người lại phải buộc bọn họ chung một dây đây?
Lúc này Tôn Miên Miên đang ngồi ở cửa thư phòng vườn Nam, Hách Lang đang ngồi bên trong viết tấu gấp, gần đây vết thương hắn đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngầy nữa muốn hồi triều gặp hoàng thượng.
Nàng không dám ầm ĩ hắn, chỉ có thể nhàm chán ngồi bên ngoài, nhìn bầu trời đến ngẩn người.
Trước đây, nàng luôn hâm mộ những đám mây trên bầu trời, hy vọng có thể phiêu bạt xung quanh, hâm mộ nhị tỷ anh dũng, có thể chinh chiến ngoài sa trường, cũng hâm mộ đại tỷ vì buôn bán mà bôn tẩu khắp nơi. . .nhưng bậy giờ nàng mới phát hiện, thì ra nguyên nhân các tỷ tỷ không kêu mệt, là do ban đầu họ có cái gọi là gia đình.
Mệt mỏi hơn nữa, nhưng có nhà để về cũng là một loại hạnh phúc.
Hiện tại các nàng ngay cả nhà cũng không có, giờ phút này nàng tựa như đám mây trắng, lâng lâng, không biết mình sẽ thổi tới nơi nào.
Mà Hách Lang là chủ tử nàng không thể nắm bắt được, cũng giống như một trận gió lớn, đem nàng thổi tới nơi nào đó, nàng nhất định sẽ không trốn thoát.
“Không có gia ra lệnh, ai cũng không thể bước vào.” Thị vệ canh giữ bên ngoài lớn tiếng mở miệng. Tôn Miên Miên nghe được, kéo suy nghĩ đang bay xa trở về.
Người bình thường rất ít khi đi tới vườn Nam, bởi vì Hách Lang có đề ra một bảng, không thích người trong phủ bước vào khu vực của riêng hắn, vì vậy trừ Hầu gia cùng Hầu gia phu nhân ở ngoài, cấm bất luận kẻ nào bước vào vườn Nam.
Dĩ nhiên cũng không có kẻ nào muốn lấy tính mạng mình ra đùa giỡn, dù sao tính tình Hách Lang âm tình bất định, xử phạt người làm không hề mềm lòng.
“Càn rỡ, tiểu thư nhà ta là cháu gái Tĩnh phi nương nương, các ngươi là cẩu nô tài có mắt không tròng, còn không mau đi bẩm báo với nhị thiếu gia tiểu thư nhà ta cầu kiến”. Lục Vi che tiểu thư nhà mình ở phía trước, sưng mặt lên, quở trách thị vệ.
Tôn Miên Miên biết rõ mình không nên hiếu kì như vậy, nhưng từng câu từng chữ của tất cả mọi người đều liên quan đến Tích tiểu thư, nghe nói dung nhan Tích tiểu thư như chim sa cá lặn, khiến cho nàng không nhịn được bước lên phía trước, muốn trộm ngắm một lần.
Lục Vi mắt tinh, nhìn thấy nàng liền la lên: “Này, chính là ngươi! Ngươi không phải nha đầu lần trước ta gặp ở phòng bếp kia sao? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Tôn Miên Miên tự biết mình không thể trốn được, chỉ có thể giương lên một nụ cười ngây ngô: “Nô tỳ là người hầu trong vườn Nam”.
Lục Vi vừa nghe, quay đầu nhìn về phía Tích Hương Hạm, ánh mắt hai chủ tớ dường như có chút phức tạp, Lục Vi là một nha đầu thông minh, cuối cùng hắng giọng, “Này, ngươi đi bẩm báo với nhị thiếu gia một tiếng đi! Nói tiểu thư nhà ta muốn gặp mặt nhị thiếu gia”.
“Chuyện này. . .” Tôn Miên Miên dao động một chút, nhưng bước chân vẫn không hề di động. “Này, cần phải xin lỗi Tích tiểu thư rồi, bình thường chuyện trong vườn Nam đều do chủ tử định đoạt, hiện tại nhị thiếu gia đang bận công sự trong thư phòng, nô tỳ có một trăm lá gan cũng không dám đi quấy rấy nhị thiếu gia”.
Lục Vi nhìn sắc mặt Tích Hương Hạm đang đứng phía sau một cái, đột nhiên đi ra. “Vị cô nương này, đi thông báo một tiếng cũng không được sao?”
Lúc này Tôn Miên Miên mới chính thức nhìn thấy dung mạo Tích Hương Hạm, dáng dấp xinh đẹp, chỉ là nàng cảm thấy vẫn không xinh đẹp duyên dáng như tam tỷ nàng, nhưng Tích Hương Hạm nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, ngược lại sẽ khiến cho người khác sinh ra ý nghĩ bảo vệ.
“Không phải không được mà là không dám.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ đau khổ trả lời, “Tích tiểu thư, không phải nô tỳ gây khó dễ cho người ở cửa, mà là nhị thiếu gia nói một là một, không ai dám nói hai. Nếu không, chờ thiếu gia hết bận, nô tỳ sẽ hướng thiếu gia thông báo Tích tiểu thư tới chơi, có được không?”
Đương nhiên Tích Hương Hạm không muốn, nàng từ biên cương xa xôi trở lại kinh thành, được an bài ở tại Hách Phủ, cô cô luôn hy vọng nàng sẽ có cơ hội tiếp xúc cùng với Hách Lang.
Không ngờ tới Hách phủ lâu như vậy, nàng gặp tất cả mọi người, chỉ còn sót lại Hách Lang chưa gặp lần nào. Giờ lại để cho nàng nhìn thấy nha hoàn hầu cận Hách Lang, nghe nói Tôn Miên Miên này có một bộ phương pháp, thế nhưng lại có thể khiến Hách Lang thu bên cạnh người, trong vườn Nam này cũng chỉ có tỳ nữ là nàng được tự do ra vào, thậm chí còn phụ trách cuộc sống thường ngày của Hách Lang.
Ánh mắt Tích Hương Hạm đảo quanh nàng, nghĩ thầm, xú nha đầu này cũng không có chỗ nào nổi bật, diện mạo cùng lắm cũng chỉ được gọi là thanh tú, nhìn qua cũng không giống nữ nhân tâm cơ, sao lại có năng lực hầu cận Hách Lang đây?
Trong khi các nàng còn đang giằng co, sau lưng Tôn Miên Miên xuất hiện một âm thanh lạnh lùng.
“Tranh cãi cái gì?”
Sống lưng Tôn Miên Miên lạnh run, nhanh chóng quay đầu lại, mặt lạnh giọi thẳng vào mắt nàng.
“Nhị thiếu gia. . .” Nàng ngập ngừng mở miệng, cắn cắn môi, hai vai co rụt lại, có vẻ đang rất sợ hãi. Thấy bộ dáng nàng co lại như trứng tôm, Hách Lang vừa buồn cười vừa tức giận. Ở trong mắt nàng, hắn tựa như mãnh thú tùy lúc có thể cắn người sao?
Hắn vừa muốn mở miệng thì khóe mắt liếc thấy một bóng dáng màu xanh lá đứng trước cổng, một bóng dáng màu hồng ăn mặc hoa lệ, nhìn lướt qua cũng đã đoán ra thân phận nàng.
“Thị vệ chết sạch rồi có đúng không?” Mặc dù ánh mắt hắn chống lại ánh mắt của Tích Hương Hạm, nhưng thanh âm lạnh như băng: “Có hai con chuột đi tới, không đuổi đi sao? Muốn bản thiếu gia lấy đầu các ngươi xuống?” bọn thị vệ vừa nghe, vội vàng tạ tội, cuối cùng cứng rắn muốn đem chủ tớ hai người kia rời khỏi vườn Nam.
“Nhị thiếu gia, ta là Hương Hạm, là cháu gái Tĩnh phi nương nương, vừa từ biên cương xa xôi trở lại kinh thành, muốn cùng ngươi gặp mặt một lần. . .” Thanh âm của Tích Hương Hạm mềm mỏng, hết sức uyển chuyển.
“Hiện tại ngươi đã gặp được, có phải nên lăn đi rồi không?” Ngược lại, hắn cũng không bày ra sắc mặt tốt đối với Tích Hương Hạm, trực tiếp lạnh giọng như sắt.
Tích Hương Hạm từ nhỏ đến lớn đều được người khác nâng niu trên tay, người Hách gia từ trên xuống dưới nếu không phải khách khí với nàng cũng là nịnh bợ.
Chỉ có Phó Văn lang thang khó kiềm chế, nhưng Hách Lang lại dám lỗ mãng với nàng như vậy.
“Nếu như Hương Hạm quấy rầy đến nhị thiếu gia, xin nhị thiếu gia lượng thứ.” Mặc dù trong lòng Tích Hương Hạm hết sức bất mãn, nhưng công phu ngoài mặt lại rất cao thâm, giọng nói nhu nhược còn kèm theo một phần uất ức. “Ngày khác Hương Hạm sẽ quay trở lại”. Nàng hướng hắn phúc thân, sau đó vành mắt liền đỏ lên, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng chủ tớ hai người rời đi, dĩ nhiên Tôn Miên Miên cũng nhìn thấy gương mặt chực khóc của Tích Hương Hạm, đợi sau khi các nàng rời đi, mới ngước mắt nhìn về phía Hách Lang.
Lúc này nàng mới phát hiện Hách Lang đang nhìn nàng, khiến bước chân nàng không tự chủ lùi ra sau một bước. “Nhị thiếu gia, sao ngài lại nhìn nô tỳ như vậy?” tròng mắt đen nóng bỏng của hắn khiến nàng hơi hoảng hốt.
Hắn đến gần nàng, tròng mắt đen đột nhiên nhíu lại, chỉ là lời nói đến miệng lại đem nuốt xuống, hừ lạnh với nàng một tiếng, sau đó liền phất tay áo trở lại thư phòng lưu lại một dấu hỏi chấm to đùng cho nàng.
Sai khi Tích Hương Hạm rời khỏi vườn Nam cùng Lục Vi, khuôn mặt vốn uất ức khiến người khác đau lòng nhất thời chuyển sang lạnh lùng không vui, Lục Vi đi ngay sau lưng nàng càng thêm cắn răng nghiến lợi, không ngừng nhỏ giọng mắng.
“Cái quái gì? Dù là thế tử gia trong phủ thì sao? Có thể nhục nhã người khác à? Cũng không chịu nhớ lại vị trí của hắn trong triều đình, phách lối như vậy, bộ dáng trong mắt không có người khác cũng sẽ rước lấy sự không vui của hoàng thượng. . .” Lục Vi cắn môi oán trách.
Tích Hương Hạm bản khởi lộ ra mỹ nhan, không có ngăn cản Lục Vi, tựa như những gì Lục Vi đang mắng cũng chính là tâm tư của nàng hiện giờ, nàng suy nghĩ một chút, không khỏi bật thốt lên hỏi. “Tỳ nữ trong sân vừa rồi là Tôn Miên Miên?”
“Hồi tiểu thư, đúng vậy”. Lục Vi vội vàng gật đầu. “Lần trước nô tỳ đã gặp qua nàng ở phòng bếp, tính tình rất khiêm tốn. không ra vẻ.”
“Tượng đất còn có ba phần tính cách huống chi là người?” Tích Hương Hạm cười lạnh một tiếng, “Vốn ta còn không tin Hách Lang cuồng vọng tự đại, hôm nay chính mắt ta trông thấy. Xem ra tỳ nữ hầu cận hắn, không phải thủ đoạn inh, chính là có ẩn tình khác rồi.”
“Nhưng nô tỳ nhìn nàng thế nào, bất quá cũng chỉ ỷ vào chủ tử bên cạnh, tiện tỳ ỷ sủng mà kiêu thôi.” Lục Vi có chút ghen tỵ nói. “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy nàng không hề biến sắc, khẳng định là nữ nhân tâm cơ bụng dạ khó lường, đợi đến khi nàng leo lên giương thế tử gia, sợ sẽ trở thanh một trong những tình địch của tiểu thư, nếu không nghĩ biện pháp trừ khử nàng trước đi?”
Tích Hương Hạm nhíu đôi lông mi thanh tú. “Chuyện này. . .”
“Tiểu thư người ngàn vạn lần đừng vì một nô tỳ mà làm trở ngại hạnh phúc tương lai của người”. Lục Vi đứng bên cạnh rỉ tai. “Tiểu thư sớm muộn người sớm muộn cũng sẽ bước vào cửa chính Hách gia, nếu hôm nay người không bày sắc mặt cho xú nha đầu đó xem, sợ là tương lai sẽ mất hết mặt mũi”.
Tích Hương Hạm cau mày, nghĩ thầm, nhìn tình huống vừa rồi, Hách Lang hoàn toàn không nể mặt nàng, khiến nàng mất hết mặt mũi.
Nếu sau này thật gả cho Hách Lang, da mặt nàng mỏng làm thế nào để lên mặt với Tôn Miên Miên đây? Hơn nữa thân phận nha đầu kia cũng rất đặc biệt, là người Tôn phủ, mặc dù Tôn phủ hiện nay có thể nói là nhà tan cửa nát, thế nhưng tung tích Tôn đại tướng quân vẫn chưa rõ. . .nhớ tới Tôn Cẩm Hoa từng làm trái tim cô cô xao xuyến, nàng cần phải làm việc cẩn thận mới được.
Như cô cô dạy nàng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải tìm đúng thời cơ, sau đó ra tay trước để chiếm lấy lợi thế!
Nàng thu ánh mắt lại, nhàn nhạt mở miệng. “Trở về rồi nói”
“Vâng” Lục Vi mím môi cười một tiếng, biết tiểu thư nhà mình nhất định có tính toán, cất bước ngay sau nàng rời đi.
Sau lần Tôn Miên Miên cùng Tích Hương Hạm gặp mặt qua, Hách Lang đã lên tiếng cảnh cáo nàng, có thể tránh gặp Tích Hương Hạm thì cố gắng mà tránh, tận lực tránh việc trở thành cái đinh trong mắt Tích Hương Hạm.
Mặc dù nàng không biết rõ nguyên nhân, nhưng là chuyện chủ tử giao phó nàng luôn tôn sùng như thánh chỉ, trong thời gian này cũng tận lực giảm bớt việc đi lại bên ngoài vườn Nam.
Nhưng có câu nói: là họa không phải phúc, tai họa xảy đến, dù nàng cố tránh né, nhưng vẫn không tránh khỏi sự an bài của vận mệnh.
Nàng vốn tính toán tới phòng bếp chuẩn bị bữa trưa cho Hách Lang, thuận tiện tìm chút thức ăn lấp đầy cái bụng của mình, không ngờ đi được nửa đường lại gặp phải An Nhu người hầu trong viện Tích Hương Hạm, thấy một tay nàng cầm theo giỏ thức ăn, tay kia ôm bụng, vội vàng đi tới trước mặt nàng.
“Tôn cô nương, ta đột nhiên bị tiêu chảy, làm phiền ngươi giúp ta đem đồ này tới viện của Tích tiểu thư, ta cầu xin ngươi, ta thật sự không nhịn được”. An Nhu sau khi nói xong, liền cố gắng nhét giỏ đựng thức ăn cho Tôn Miên Miên, ôm bụng chạy về phía nhà xí.
Tôn Miên Miên còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, trên tay đã có giỏ đựng thức ăn, chỉ có thể đứng tại chỗ tự hỏi.
Giỏ đựng thức ăn này, nàng nên trả lại hay mang đi đây?
Coi như nàng gọi An Nhu trở lại, cũng không kịp rồi.
Thôi, đưa chút đồ này sẽ không gây ra phiền toái gì chứ? Đầu nàng suy nghĩ một chút, dù sao nơi này cũng là Hách Phủ, nếu xảy ra chuyện gì. .. Hách Lang là chủ tử của nàng, sẽ tới cứu nàng chứ?
Trải qua phút suy tư ngắn ngủi, Tôn Miên Miên quyết định đem giỏ đồ này tới viện Tích Hương Hạm trước, tránh cho việc bị người khác nắm chuôi.
Nàng thận trọng xách theo giỏ thức ăn, không bao lâu đã tới bên ngoài phòng Tích Hương Hạm, Tích Hương Hạm cùng Lục Vi bên trong cũng nhìn thấy nàng.
“A! Không ngờ là Tôn cô nương.” Lục Vi nở nụ cười châm chọc, từ từ đi ra, ánh mắt đặt trên giỏ thức ăn trong tay nàng, lại không có vẻ kinh ngạc gì. “Ngọn gió thổi ngươi tới đây?”
“An Nhu bị tiêu chảy, ta giúp nàng ấy mang bữa trưa của Tích tiểu thư đến.” nàng ôn hòa mở miệng, duy trì nụ cười trước sau như một. “Hiện tại đồ đã đưa đến, cũng không dám quấy rầy Tích tiểu thư cùng cô nương nghỉ ngơi, ta cáo lui trước”.
Lục Vi nhận lấy hộp thức ăn, tiến lên kéo tay Tôn Miên Miên. “Tôn cô nương, đừng vội đi, tiểu thư nhà ta muốn hàn huyên với cô một chút, nếu không chê hãy vào đây uống cùng tiểu thư nhà ta chén trà đi! Ngươi sẽ không từ chối ý tốt của tiểu thư nhà ta chứ?” ý là ngươi tốt nhất không cần lên mặt!
Tôn Miên Miên ngẩn người, Lục Vi cũng đã mang Tích Hương Hạm ra để nói, nô tỳ như nàng dám làm trái lại ý tốt của chủ tử sao? Coi như không muốn vạn lần, nàng vẫn phải nhắm mắt đi vào.
Nàng theo sau Lục Vi tiến vào trong phòng, chỉ thấy Tích Hương Hạm đang ngồi trên ghế bành, cúi đầu ngượng ngùng thêu.
“Tiểu thư, người đến”. Lục Vi tiến lên phía trước, đem giỏ thức ăn đặt bên người Tích Hương Hạm.
“Lấy một cái ghế cho Tôn cô nương ngồi”. Tích Hương Hạm mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn nàng.
“Tích tiểu thư, ngươi đừng khách khí, nô tỳ không dám ở lâu trong viện tiểu thư, còn phải trở về viện để nhị thiếu gia sai khiến.” Không phải nàng thích mang Hách Lang ra nói, mà là đã bước vào hang hổ rồi, nên sớm lấy ấn tín ra để bảo vệ mình sớm một chút.
Tích Hương Hạm và Lục Vi vừa nghe, sắc mặt đồng thời trầm xuống, nhưng ngay sau đó Tích Hương Hạm đã khôi phục lại nụ cười, bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
“Không vội, trước theo ta uống ly trà đã! Ta biết rõ ngươi là nô tỳ không thể thiếu bên cạnh nhị thiếu gia, cho nên ta mới muốn hàn huyên với ngươi một lúc, có lẽ sau này ta chính là chủ mẫu của ngươi”. Nàng đang ám chỉ với Tôn Miên Miên, tương lai nàng sẽ gả cho Hách Lang.
Tôn Miên Miên không khỏi có chút sửng sốt, chẳng biết tại sao lồng ngực của mình lại như bị kim châm, lần này lại có chút đau. Bàn tay nhỏ bé của nàng không chịu được phủ lên ngực, cảm giác gần đây chỉ cần nghe thấy chuyện thành thân của Hách Lang, tim nàng liền đập nhanh?
“Tiểu thư nói đúng.” Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể buồn buồn trả lời.
“Chắc hẳn những thứ nhị thiếu gia yêu thích, ngươi đã rất rõ ràng?” Tích Hương Hạm sai Lục Vi rót ly trà, bưng đến trước mặt Tôn Miên Miên, nhìn thấy nàng chỉ cầm lấy ly mà không nguyện ý uống một ngụm, cũng biết nàng phòng bị mình.
“Ở bên cạnh nhị thiếu gia đã lâu, cũng phải học được cách suy đoán ý định của chủ tử vài phần. Nô tỳ vận khí tốt, bên cạnh có quản sự cùng ma ma chỉ điểm, có thể bình an hầu hạ bên cạnh chủ tử.” Mặc dù Tôn Miên Miên đơn thuần, nhưng cũng biết dùng miệng lưỡi nhà quan trả lời là tốt nhất.
“Thật ra ta lưu lại ngươi cũng không có dụng ý gì, ngươi không cần khẩn trương thái quá.” Tích Hương Hạm thấy thái độ nàng thận trọng, đáp lời còn duy trì khoảng cách chủ tớ, nghĩ thầm, Tôn Miên Miên này ngược lại muốn vội vã tạo khoảng cách với nàng. “Chúng ta vừa mới quen biết, ngày sau chuyện trong phủ còn cần Tôn cô nương chiếu cố nhiều. ta chuẩn bị chút tấm lòng nhỏ, Tôn cô nương đừng chê lễ nhẹ.”
Nàng để cho người khác cảm giác nàng rất bình thường, nói chuyện đối đáp vẫn giữ vẻ tôi tớ hèn mọn, nhưng từ đầu tớ cuối từ đầu đến lưng eo của nàng đều thẳng đứng, tiết lộ từ trong xương nàng vẫn rất kiên cường.
“Nô tỳ tạ ơn tiểu thư ưu ái.” Nàng hạ thấp cặp mắt.
Lúc này Lục Vi đem trà bánh đặt lên khay trà cạnh Tích Hương Hạm, cầm một đĩa đặt trước mặt Tôn Miên Miên, còn dặn nàng không nên khách khí, đồng thời cũng lấy ra một túi gấm nhỏ trong tay áo, bên trong có mấy thỏi bạc.
Mặc dù Tôn Miên Miên là một người hay ăn vặt, nhưng không có nghĩa là nàng đói bụng ăn quàng, nhất là cái loại tiệc không mời mà tự dâng đến trước mặt như thế này, đáy lòng càng dâng cao cảnh giác.
“Chuyện này. . .” nàng lấy không được, không lấy lại sợ làm mất mặt mũi Tích Hương Hạm, dù sao chủ tử khen thưởng, có đạo lý nào lại cho không người làm đây? Cuối cùng cũng chỉ có thể đem túi gấm nhỏ bỏ ào tay áo, bắt mình nhận lấy.
Tích Hương Hạm thấy nàng không dùng điểm tâm, thế là cười khẽ: “Sợ sao?”
Tôn Miên Miên giả bộ không hiểu nhìn Tích Hương Hạm. “Nô tỳ không hiểu ý trong lời tiểu thư.”
“Thật ra thì ta biết rõ trước kia ngươi cũng là tiểu thư Quan gia, Tôn phủ vinh quang trong quá khứ, hiện tại ngươi lưu lạc nơi này làm quan tỳ, đi đến bước này đã cô cùng gian nan, phải không?” Tích Hương Hạm nhẹ nhàng lấy lên một khối bánh ngọt, dịu dàng bỏ vào trong miệng, đôi môi khép lại, ưu nhã lặp lại, cho đến khi nuốt vào bụng, mới lại mở miệng. “Biết được phải cẩn thận, cẩn thận là một chuyện tốt, chỉ là có một số chuyện vẫn phải mở to cặp mắt, là địch hay là bạn, toàn bộ đều do lựa chọn của ngươi.”
Tôn Miên Miên trầm mặc không nói, mỉm cười cũng thoáng suy sụp xuống. Tích Hương Hạm ám chỉ muốn nàng nhận rõ thân phận quan tỳ của mình, tương lai xũng phải nhìn sắc mặt của nàng để sống qua ngày.”
Hồi lâu, nàng mấp máy môi, “Tạ ơn kim ngôn ngọc ngữ của tiểu thư, nô tỳ nhất định ghi nhớ trong lòng, mọi sự sẽ càng thêm cẩn thận, không làm mất mặt mũi nhị thiếu gia.” Từng câu từng chữ của nàng đều dính lấy Hách Lang, tâm ý đã rõ ràng.
Quả nhiên Tôn Miên Miên rất khó dây dưa. Vốn Tích Hương Hạm cho rằng một tiểu tiện tỳ sẽ vì mấy câu nói mà hiện nguyên hình, không ngờ thái độ của nàng còn hết sức tự nhiên, hoàn toàn không vỡ đi góc nào.
Lông mi dài thu lại, nàng cũng không tin vận số của Tôn Miên Miên tốt mãi được, có thể bình yên tránh được kiếp này. Khi Tôn Miên Miên còn đang nghĩ ngợi Tích Hương Hạm sẽ đối phó với mình thế nào thì lại nghe thấy Tích Hương Hạm đột nhiên phát ra âm thanh nôn mửa.
Ngay sau đó nàng nhìn về phía gương mặt Tích Hương Hạm, phát hiện nàng lại phun ra máu tươi, phun thẳng về phía mình.
“Độc. . .. bánh này có độc. . .. “
“Tiểu thư. . . .”
“Tích tiểu thư. . ..”Tôn Miên Miên nhất thời cũng luống cuống tay chân, những tưởng người phải ghánh chịu bất trắc là nàng, không ngờ lại là Tích Hương Hạm nhận lấy.
Chuyện này. .. sao lại xảy ra?