Quan Vận

Sáng thứ hai, Quan Doãn đến phòng thư ký sớm hơn một giờ so với bình thường, hắn đến sớm, Ôn Lâm càng sớm hơn, chờ lúc hắn đẩy cửa đi vào, Ôn Lâm đã đoan đoan chính chính ngồi ở chổ ngồi, thu dọn xong toàn bộ đồ đạc của mình.
Phòng thư ký được quét dọn sạch sẽ, nước ấm trong chén trà đang bốc khói, cái bàn cũng được lau không một hạt bụi, trên bàn, đồng thời bày ra đồ dùng cá nhân của Ôn Lâm.
- Phải đi rồi, lần cuối cùng làm chút việc cho phòng thư ký
Ôn Lâm có ba phần thương cảm bốn phần không nỡ, tuy nhiên lúc nói chuyện lại là giọng điệu thoải mái
- Sau này lúc cậu ngủ, sẽ không có ai lén nhìn cậu chảy nước miếng.
Quan Doãn sờ sờ miệng:
- Hoàn toàn nói bậy, tôi ngủ chưa bao giờ chảy nước miếng, trừ phi mơ thấy mỹ nữ.
- Cậu nha, thật có tiền đồ.
Ôn Lâm mặt mày hớn hở, chậm rãi tiếp cận lại, nhẹ nhàng đá Quan Doãn một cước,
- Lại đá đá cậu, cảm nhận một chút khoái cảm ức hiếp cậu.
- Làm giống như là sinh ly tử biệt vậy, huyện Khổng có bao lớn? Muốn gặp cô còn không dễ dàng?
Quan Doãn thành thành thật thật chịu một đá của Ôn Lâm, cười đùa nói, hắn bây giờ và hắn lạnh lùng của hôm qua giống như hai người, nếu như để Thôi Ngọc Cường thấy, khẳng định sẽ kinh ngạc rơi cả răng hàm.
Quan Doãn vẻ mặt tươi cười lúc này mới tương xứng với tuổi của hắn.
- Điều đó không giống, trước kia là ngày ngày gặp cậu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, gặp đến không muốn gặp, gặp đến phiền, cũng phải gặp, sau này nếu muốn gặp cậu, hoặc là tôi chạy đến Huyện ủy, hoặc là cậu đến núi Bình Khâu, vẫn là có khoảng cách.
Ôn Lâm thấp giọng nói, lại rất nhanh đánh Quan Doãn một cái,

- Lại đánh cậu một cái, cho hả giận
- Sự việc tối hôm qua, làm cô sợ rồi, đều là tôi không tốt.
Quan Doãn biết rằng Ôn Lâm sợ đến mức không nhẹ, cô ta sau đó không về nhà, cùng với Kim Nhất Giai đến khách sạn,
- Nhưng dụ rắn ra khỏi hang mới có thể đánh trúng bảy tấc, đánh tới khi rắn độc không có sức trả đòn, sau này cô có thể yên tâm mạnh dạn phô trương quyến rũ trên đường cái ở thị trấn, ai cũng không dám trêu chọc cô.
- Đi chết đi, cái gì gọi là phô trương quyến rũ? Thật khó nghe. Nên nói là sắc đẹp của tôi, tôi làm chủ… tôi lớn lên xinh đẹp thì làm sao, xinh đẹp cũng sai? Tôi xinh đẹp cũng không phải để người khác xem, là để tôi cùng với người tôi thích xem.
Ôn Lâm gần như lầm bầm, kỳ thật cũng là nói cho Quan Doãn nghe.
- Nhất Giai thế nào rồi?
Quan Doãn không nghĩ tới Kim Nhất Giai là cao thủ Teakwondo. Tuy rằng hắn tự nhận đã an bài đến tuyệt đối không sơ hở, nhưng bởi vì sự ra tay bất ngờ của Kim Nhất Giai, thiếu chút nữa tạo ra sai lầm.
Tuy nhiên cũng còn may, Kim Nhất Giai là cô gái thông minh tuyệt đỉnh, khi hắn ám chỉ để Ôn Lâm theo cô ta, cô ta liền đại khái đoán được gì đó. Chỉ là có một điều khiến Quan Doãn lo lắng trong lòng, hắn và Kim Nhất Giai quen biết chưa bao lâu, làm sao sự ăn ý với cô ta chẳng những vượt xa Hạ Lai, thậm chí ngay cả Ôn Lâm cũng không thể hiểu ám chỉ của hắn, Kim Nhất Giai lại có thể lập tức thông suốt? Cuối cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
- Nhất Giai không sao, cô ta đang ngủ nướng, nói là muốn ngủ tới buổi chiều mới dậy. Cô ta còn nói cậu phỏng chừng hôm nay không có thời gian để ý tới cô ta, muốn tôi buổi chiều tiếp cô ta, còn nữa, tài khoản đập nước sông Lưu Sa đã rõ ràng, lỗ hổng quá nhiều, có vài nét bút tài chính rõ ràng là bị tham ô, chỉ cần tra, đảm bảo tra được tới chỗ Lý Vĩnh Xương và Vương Xa Quân.
Kim Nhất Giai đủ thông minh, biết rằng sự việc tối hôm qua vừa xảy ra, hôm nay sẽ xảy ra việc lớn, cô ta dứt khoát ngủ một giấc lớn, cũng là một sự an nhàn.
- Tốt, tôi báo cáo với bí thư Lý một chút.
Quan Doãn vốn là muốn đem vụ việc tài khoản báo cáo với Lãnh Phong, nhưng với tình hình hiện nay, không chờ được Lãnh Phong về rồi, sự không nên tận, tốc chiến tốc thắng, có lẽ vấn đề tài khoản giao đến tay Lý Dật Phong, còn có thể có tác dụng.
Đang muốn đi ra, cửa liền vang, Kim Nhất Giai chân thành đi ra,Quan Doãn sửng sờ, kinh ngạc hỏi:

- Cô làm sao lại tới đây?
- Cửa Huyện ủy có người tụ tập gây rối, tôi không đến góp vui, thật là quá đáng tiếc.
Kim Nhất Giai ý cười duyên dáng, như không quen biết quan sát Quan Doãn từ trên xuống dưới vài lần.
- Đủ độc, đủ thủ đoạn, tôi ngày càng khâm phục anh
Quan Doãn giả vờ không biết cô ta đang nói gì, hỏi:
- Tụ chúng gây rối? Là muốn khơi ra sự kiện quần thể à?
- Anh nói đúng, sự kiện quần thể làm lớn ra, trách nhiệm to lớn. Tôi đến đây chính là cố ý nhắc nhở anh một chút, hiện tại đúng lúc Lãnh Phong không có ở Huyện ủy, sự kiện quần thể nếu giải quyết không tốt, sẽ gánh một vết nhơ chính trị, đúng là một thời cơ tốt để huyện Khổng triệt để tẩy bài.
Kim Nhất Giai vẫn còn cười, tuy nhiên đã từ cười vui biến thành nụ cười đầy thâm ý.
Quan Doãn trong lòng bị sốc, ban nãy Kim Nhất Giai nói hắn đủ độc đủ thủ đoạn, tự nhiên là chỉ sự sắp đặt dụ rắn ra khỏi hang để đối phó với mấy người Vương Xa Quân tối hôm qua. Nhưng lúc nãy lời nói của cô ta khiến hắn hiểu được, thật muốn luận đến mây mưa thất thường của chính trị, hắn có khả năng không bằng sự nhẫn tâm của Kim Nhất Giai
Lời nói của Kim Nhất Giai ám chỉ hắn, nếu như động tác của hắn khéo léo, nhân cơ hội để sự kiện quần thể làm lớn ra, đồng thời âm thầm thêm dầu vào lửa, không những có thể một hành động hoàn toàn mai táng Lý Vĩnh Xương, còn có thể vì thế mà ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của Lý Dật Phong, mà Lãnh Phong có thể dựa thế nắm bắt cơ hội, để sự rơi đài của Lý Vĩnh Xương cũng trở thành điểm kết thúc sinh mệnh chính trị của Lý Dật Phong.
Ai cũng hiểu rõ, sự kiện quần thể nhất định là bút tích của Lý Vĩnh Xương, là sự liều lĩnh cuối cùng được ăn cả ngã về không của y! Mà lúc này Lãnh Phong vừa vặn không ở Huyện ủy, sự kiện quần chúng nếu như nổi lên thành xung đột đổ máu, hoặc là đến mức độ không thể gỡ ra nổi, Lý Vĩnh Xương tất nhiên phải gánh chịu sự trừng phạt to lớn mà ầm ầm sụp đổ. Lý Dật Phong cũng sẽ vì xử lý không tốt mà trở thành người đứng mũi chịu sào, gánh một vết nhơ chính trị là còn nhẹ, làm không tốt Tưởng Tuyết Tùng dưới cơn nóng giận mượn cơ hội này đem Lý Dật Phong miễn chức tại chỗ.
Nếu Lý Dật Phong bị cách chức, Lãnh Phong nhất định có thể thuận thế thượng vị, dù sao huyện Khổng cũng không thể lấy xuống người số 3, miễn đi người số 1, lại đổi người số 2, nếu thật muốn như vậy, huyện Khổng liền lộn xộn hoàn toàn.
Kim Nhât Giai …Quan Doãn như không quen biết nhìn thẳng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Kim Nhất Giai, từ trên vẻ mặt thanh xuân xinh đẹp, bất cứ ai cũng không thể nhìn ra tâm cô sâu như biển, hơn nữa đôi mắt của cô ta đẹp như nước mùa thu, trong vắt hơn cả làn nước, nhìn thế nào cũng là một cô gái trẻ tuổi, làm thế nào lại có một đôi mắt xé tan màn mây nhìn thấy ánh sáng. Một lời liền vạch trần điểm lợi ích trong cơn đại loạn ở huyện Khổng.
Kiếm lợi trong loạn lạc, tuyệt đối là một trong những trí tuệ mỗi người trong quan trường đều phải chuẩn bị, không có khả năng kiếm lợi trong loạn lạc, rất khó đi đến vị trí cao, Quan Doãn không phải không nghĩ qua lúc Lý Vĩnh Xương tiến hành gây rối, nhân cơ hội cũng đem Lý Dật Phong kéo xuống ngựa, nhưng ý niệm mới hé ra trong đầu, đã bị chính mình phủ định, không nhắc đến Lý Dật Phong một lòng ở huyện Khổng vì huyện Khổng nổ lực dốc hết tâm huyết, chính là vì thái độ Lý Dật Phong hiện tại đối với hắn cùng với quan hệ giữa hắn và Ngõa Nhi, hắn không nhẫn tâm lôi Ly Dật Phong xuống nước.

Nhưng... trên chính trị không được mảy may dịu dàng, hoặc nói là, tình cảm không thể thay thế chính trị, nếu như thật sự từ trên tình hình phương hướng phát triển từ nay về sau của huyện Khổng mà suy xét, Lãnh Phong chủ trì toàn bộ công việc của huyện Khổng mới càng phù hợp lợi ích của hắn.
Quả thật, Lý Vĩnh Xương ngang nhiên phát động một kích cuối cùng, không phải vì ông ta không có đầu óc chính trị, cũng không phải ông ta phát rồ, mà là sự việc tối hôm qua đã đả kích sâu sắc vào tinh thần yếu ớt của ông ta, đồng thời, Thành ủy hẳn đã quyết dịnh về việc xử phạt ông ta, ông ta tự biết mọi thứ hết hy vọng, ăn không được phá cho hôi, vừa nghĩ lúc sắp chết phản công kéo Lý Dật Phong xuống ngựa, cũng muốn kín đáo răn đe Thành ủy, cho dù ông ta xuông đài, huyện Khổng cũng sẽ là thiên hạ của ông ta, ai cũng đừng nghĩ đem ông ta nhổ tận gốc.
Đương nhiên, Quan Doãn còn hiểu rõ một điều, Lý Vĩnh Xương châm dầu vào lửa gây ra sự kiện quần thể, ước đoán cũng có ý định thừa dịp bội đen hắn, Vương Xa Quân bị đánh không ra hình người, Vạn gia tứ hùng trở thành bốn con gấu nhà họ Vạn, Lý Vĩnh Xương không tức chết mới lạ.
Cũng phải thừa nhận, phản công cuối cùng của Lý Vĩnh Xương trước khi chết, nhìn như liều lĩnh, thực ra thủ đoạn cay độc mà độc ác, tin tưởng Lý Dật Phong lúc này cũng đang rất đau đầu. Dù sao, bị tấn công ngay chính diện là ông ta, Lãnh Phong không ở Huyện ủy, tất cả trách nhiệm đều do ông ta gánh vác.
- Nghĩ ra nên làm thế nào chưa?
Kim Nhất Giai thấy Quan Doãn trầm mặt nửa ngày không nói một lời, liền biết Quan Doãn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô ta liền rèn sắt khi còn nóng
- Kết luận sau khi tổng hợp các nguồn tin tức mà tôi có được từ khắp nơi là, toàn bộ công tác huyện Khổng chỉ có dưới sự chủ trì của Lãnh Phong, mới có khả năng đi con đường nông nghiệp hưng huyện, nếu Lãnh Phong vẫn là nhân vật số 2, đầu tư nông nghiệp hiệu xuất cao có khả năng thất bại.
Kim Nhất Giai thúc ép hắn âm thấm ra tay đẩy Lý Dật Phong xuống ngựa, cô ta tuổi không lớn, khi đề cập tới lợi ích cá nhân, quyết tâm cũng lớn không giống người bình thường, hơn nữa ra tay không lưu tình chút nào, có phong độ của một đại tướng, dưới sự so sánh, Quan Doãn không khỏi tự hỏi, hắn có phải rất không quả quyết?
Bỗng nhiên, hắn hạ quyết tâm
- Nghĩ xong rồi.
- Như thế nào?
Ánh mắt Kim Nhất Giai phát sáng, chờ mong câu trả lời vừa ý cô ta của Quan Doãn.
- Chẳng sao cả!
Quan Doãn dường như không có việc gì đáp lại ánh mắt vô tội của Kim Nhất Giai
- Tôi là người tốt, xin đừng dạy hư tôi.
- Anh…

Kim Nhất Giai tức giận, cầm lên một quyển sách ném về phía Quan Doãn,
- Anh chính là một người đại ngốc, không quyết đoán, vụt mất cơ hội, có phải là do Lý Ngõa Nhi khiến anh không hạ thủ được? Nếu quả thật như vậy, anh càng là một kẻ ngu ngốc không biết phân biệt nặng nhẹ.
- …
Quan Doãn hết chỗ nói rồi, đưa tay ra đón lấy quyển sách, Kim Nhất Giai phát cáu lên cũng rất ác, tuy nhiên chủ ý trong lòng hắn đã định, không hề bị cách nghĩ của Kim Nhất Giai chi phối.
- Sơn nhân tự có diệu kế.”
- Không để ý tới anh nữa.
Kim Nhất Giai thực sự tức giận, đầu xoay qua một bên,
- Bắt đầu từ bây giờ, không cho anh nói chuyện với tôi.
Không nói thì không nói, Quan Doãn bây giờ thực không rảnh nói chuyện với Kim Nhất Giai, bên ngoài đã truyền đến âm thanh kêu la của đám người, phòng thư ký cách cửa chính tòa nhà huyện ủy một khoảng, mơ hồ có thể nghe được tiếng hô lớn liên tục của đoàn người.
- Bí thư Lý Vĩnh Xương là ngọn đèn sáng của huyện Khổng, là cứu tinh của nhân dân huyện Khổng, huyện Khổng không thể không có bí thư Lý!
- Lưu lại bí thư Lý, trả lại cho huyện Khổng một mảnh trời xanh!
- Bí thư Lý, bí thư tốt của nhân dân, bí thư tốt của huyện Khổng, nhân dân huyện Khổng vĩnh viễn tưởng nhớ ông…
Nghe được câu cuối cùng, Quan Doãn là cười phun ra, Lý Vĩnh Xương còn chưa chết, tưởng nhớ cái gì? Tuy nhiên hắn vẫn là nhịn không cười ra, đang muốn đi ra xem xem, cửa lại vang, Liễu Tinh Nhã đi vào.
- Tiểu Quan, mau, bí thư Lý tìm cậu!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận