Quan Vận

Trần Mạt Lỵ vẫn hai tay chống nạnh, tư thế ngạo mạn, bộ dạng giống như không có ý định nhượng bộ. Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Quan Doãn, dường như muốn dùng ánh mắt ép Quan Doãn lui lại.
Quan Doãn vẫn thản nhiên đứng, ánh mắt vân đạm phong khinh, đối diện với Trần Mạt Lỵ, cũng không có chút nhượng bộ nào. Nhưng lại không có dáng vẻ kiêu ngạo hăm dọa, chỉ có ôn hòa nhã nhặn và thản nhiên.
Hai người nhìn nhau đại khái hơn một phút, đột nhiên Trần Mạt Lỵ cười ha hả:
- Người anh em họ Quan, được, chị tin cậu, hiện tại quay về. Tuy nhiên cậu phải nhớ kỹ, cậu thiếu chị một ân tình.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Quan Doãn cười tủm tỉm nói.
- Về sau nhất định sẽ dâng tặng gấp bội.
- Được rồi, có những lời này của cậu, chị sẽ không phản đối nữa.
Trần Mạt Lỵ khoát tay chặn lại, xoay người rời đi.
- Các chị em, đi thôi. Trình diễn xong rồi, về nhà nghỉ ngơi.
Trần Mạt Lỵ vừa đi, đám phụ nữ cả già lẫn trẻ đi theo hộ tống cô, cũng lập tức xoay người trở về. Đến cũng vội vàng đi cũng vội vàng. Chớp mắt, đám người đi qua cánh cửa, biến mất ở phía đằng xa.

Hả? Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn không thể tin được vào hai mắt mình. Như vậy cũng được? Mấy câu nói cuối cùng của Quan Doãn và Trần Mạt Lỵ là có ý gì, là có chủ ý gì bí hiểm?
Tuy nhiên lúc này Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn rất khâm phục ánh mắt tinh tường của Lý Dật Phong và Lãnh Phong. Số 1 số 2 cùng đề nghị để Quan Doãn ra mặt giải quyết nguy cơ. Lãnh Phong may ra có thể xuất phát từ sự tin tưởng mù quáng đối với Quan Doãn. Lý Dật Phong để Quan Doãn ra mặt, chắc không phải xuất phát từ tâm tư muốn Quan Doãn làm kẻ chết thay? Hiện tại xem ra, mặc kệ là Lãnh Phong hay Lý Dật Phong, đều có phán đoán chính xác trăm phần trăm đối với Quan Doãn. Quan Doãn quả thật là một hòn đá lớn có thể ngăn cơn sóng dữ.
Cũng khó trách được Liễu Tinh Nhã và Quách Vĩ Toàn không thể lý giải được vì sao Quan Doãn chỉ một câu có thể khuyên Trần Mạt Lỵ rời đi. Thật ra điều này liên quan tới bí mật giữa Quan Doãn và Trần Mạt Lỵ. Tuy rằng khách sạn của Trần Mạt Lỵ là do Lý Vĩnh Xương trợ giúp mới có được sự náo nhiệt như bây giờ. Nhưng trong quá trình phát triển của khách sạn, Quan Doãn cũng ra sức không ít. Chính xác mà nói, mấy anh em nhà Quan Doãn đã ra sức không ít. Hơn nữa chồng Trần Mạt Lỵ ở bên ngoài lêu lổng, có mấy lần đều bị Lưu Bảo Gia phát hiện. Lưu Bảo Gia nói cho Trần Mạt Lỵ biết, nhờ vậy Trần Mạt Lỵ mới có thể cứu vãn cuộc hôn nhân của mình.
Trần Mạt Lỵ không chỉ thiếu Quan Doãn một phần nhân tình, Quan Doãn cũng nắm nhược điểm của cô trong tay. Vừa rồi, Quan Doãn muốn cô nhượng bộ, cô đã muốn tập trung nhìn Quan Doãn, xem có phải Quan Doãn muốn uy hiếp cô hay không. Cô là một người ăn mềm không ăn cứng. Sau lại phát hiện Quan Doãn quả thật vân đạm phong khinh, ánh mắt chân thành, không hề có ý định đe dọa mình, chỉ muốn khuyên cô quay lại. Cô đã hoàn toàn bị Quan Doãn thuyết phục. Hơn nữa, Quan Doãn nói cũng hợp tình hợp lý. Nhất thời, lòng căm phẫn khiến cô muốn ra mặt đã lắng xuống. Hiện tại bình tĩnh một chút, quan trường cứng nhắc, quan chức hủ bại, người huyện Khổng ở trên đất huyện Khổng sinh sôi không ngừng đã bao nhiêu năm. Bí thư và Chủ tịch huyện cũng thay đổi không biết mấy lần. Chỉ có một mình Lý Vĩnh Xương vẫn đứng sừng sững hai mươi năm.
Phụ nữ có mười mấy năm tuổi trẻ. Lý Vĩnh Xương có thể hai mươi năm không ngã đã là không tồi. Cho dù hiện tại không xuống đài, còn có thể lại kiên trì được vài năm? Vài năm sau, chính là một thế hệ trẻ tuổi như Quan Doãn sẽ thống trị. Phụ nữ không quen với tuổi già không được. Quan trường cũng giống như vậy, không có chuyện hoang đường không già, làm gì phải vì một người đã bị chôn xuống đất hết một nửa mà đắc tội với nhân tài vừa xuất hiện? Huyện Khổng sau này, sẽ là huyện Khổng của Quan Doãn. Hơn nữa Quan Doãn đồng ý về sau sẽ chiếu cố tới cô, chẳng khác gì cô lại có chỗ dựa thực sự vững chắc, vẫn là chuyển biến tốt thì hãy thu lại cho thỏa đáng.
Năm đó, Trần Mạt Lỵ thân là gái hồng lâu của huyện Khổng, ít nhiều cũng có chút hiểu biết về chính trị. Cô biết chuyện hôm nay đã ầm ĩ như vậy. Pháp luật không trách quần chúng tới gây sự. Mọi người không có việc gì, nhưng nhân vật đứng đằng sau cổ động mọi người gây sự khẳng định sẽ không có kết cục tốt. Nói cách khác, sau việc này Lý Vĩnh Xương sẽ đổ hoàn toàn. Cô là một người dù thế nào cũng phải suy nghĩ theo cả hai hướng. Suy nghĩ kỹ, thật ra cô bị Lý Vĩnh Xương đưa ra làm súng.
Đã suy nghĩ thông suốt như vậy, lại có Quan Doãn chính miệng hứa một lời, lúc này không đi còn chờ tới khi nào. Vì vậy, Trần Mạt Lỵ vội vàng chụp mông chạy lấy người. Cái mông lớn của cô ở trong mắt Quách Vĩ Toàn vô cùng chói mắt, lại vô cùng sinh động, giống như là một khuôn mặt tươi cười trào phúng, cười nhạo sự thất bại của Lý Vĩnh Xương.
- Hai vị lãnh đạo, bước tiếp theo nên làm gì bây giờ?
Quan Doãn ra sức đánh lui ba đội, lúc này lại nhường quyền chỉ huy, biểu hiện ra sự khiêm nhường nên có của một cấp dưới.
- Mong lãnh đạo chỉ thị.
Còn cách cổng chính không xa. Tuy đã dẹp được ba đám người, nhưng những người còn tụ tập ở cửa chính vẫn không ít. Đối mặt với đám đông quần chúng đang xúc động phẫn nộ, nếu Liễu Tinh Nhã nói không khiếp đảm đó là gạt người. Dù sao anh ta không phải là người huyện Khổng, cũng biết dân chúng dưới cơ sở không nói lý, nói động thủ là động thủ.

Quách Vĩ Toàn cũng không chịu tiến về phía trước một bước, vội vàng nói:
- Bí thư Lý đã giao trọng trách chính cho Quan Doãn. Tiếp theo, nên làm gì bây giờ, Quan Doãn, cậu quyết định đi.
Quách Vĩ Toàn không chịu gánh vác trách nhiệm, lâm trận lùi bước, cũng nằm trong dự kiến của Quan Doãn. Quan Doãn thấy Liễu Tinh Nhã lộ ra vẻ khó xử, cũng không muốn gây khó dễ cho Liễu Tinh Nhã, nói:
- Được, nếu Chủ tịch huyện Quách có chỉ thị tinh thần, Chủ nhiệm Liễu, tôi đứng ra nhận ủy thác vậy.
Liễu Tinh Nhã liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái đầy vẻ cảm kích. Anh ta không muốn đứng ra chịu trách nhiệm, lại không muốn dẫn đầu. Quan Doãn chủ động đáp ứng, chính là chuyện tốt cầu còn không được, vội vàng nói:
- Vất vả cho cậu rồi.
Quan Doãn gật đầu cười, lui về phía sau hai bước, đột nhiên chạy về phía trước vài bước, nhảy lên nóc một chiếc xe cảnh sát chắn ở cửa. Bởi vì động tác quá mạnh, nhảy quá cao, khi rơi xuống nóc xe, phát ra một tiếng "Ầm".
Chẳng những tiếng động vang lên như sấm, hơn nữa Quan Doãn còn một chân đạp vỡ đèn cảnh sát. Lại thêm đám người đang giằng co với cảnh sát, bất kỳ ai cũng không ngờ được sẽ có một người đột nhiên nhảy lên nóc xe. Quan Doãn ra sân, đầy ngoạn mục như từ trên trời giáng xuống, lập tức khiến mọi người sợ ngây người!!

Cảnh sát và đám người đang xô đẩy nhốn nháo, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Quan Doãn. Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không rõ tại sao lại có một người đột ngột xuất hiện. Điều này khiến cả hiện trường vừa rồi còn sôi như nước sôi lại trở nên lặng ngắt như tờ.

Quan Doãn vừa có mặt, khiến cho mọi người chấn động, đạt được hiệu quả như ý muốn.
Tuy nhiên khi mọi người thấy rõ người chợt nhảy lên như từ trên trời giáng xuống là Quan Doãn một người trẻ tuổi, không ít người liền tỏ ra xem thường. Người biết Quan Doãn thì cười vang. Người không biết Quan Doãn thì liên tục cười nhạo. Thậm chí còn có mấy người chỉ vào Quan Doãn cười ha ha. Có một thằng nhóc nhặt một cục đất ném về phía Quan Doãn, muốn hạ uy thế của Quan Doãn.
Trước khi lên, Quan Doãn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý có thể bi ném trứng gà. Đương nhiên, hắn cũng hiểu, cùng là dân huyện Khổng, không ai lại lấy trứng gà ném người. Thấy có người ném đất tới, hắn cười khà khà, giơ tay lên bắt lấy cục đất. Cục đất không lớn, cũng không cứng. Hắn nhìn thằng nhóc vừa ngầm hạ độc thủ, giơ tay lên ném trở lại, trúng ngay mũi thằng nhóc.
Thằng nhóc kêu lên một tiếng “Ôi”, sau đó hai tay ôm mũi ngồi xổm xuống đất.
Hay rồi. Đầu tiên là chợt nhảy lên nóc xe, sau đó lại đánh trả không chút do dự, Chỉ trong một đòn Quan Doãn nhảy lên ném đất, lập tức để lại cho mọi người một ấn tượng hống hách không dễ chọc.
- Bà con, tôi là Quan Doãn. Trong các người khẳng định có không ít người cũng biết tôi. Có người là chú, có người cùng thế hệ với ông nội tôi. Cũng có người là cháu, chắt của tôi. Vai vế của tôi lớn. Nghiêm túc mà nói. Trong các người có không ít người còn phải gọi tôi là chú hoặc ông. Ngay cả thằng nhóc vừa mới ném đất vào tôi, cha nó thấy tôi cũng gọi một tiếng chú. Cháu ném đất vào ông, thật sự không biết lớn không biết nhỏ!
Quan Doãn nói, vừa nghiêm túc lại hoạt bát, nghe qua là mắng chửi người, thực tế lại giống như đang vui đùa.
- Lừa gạt...
Đám người liền cười phá lên.
Thằng nhóc đang ngồi xổm dưới đất oán hận liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái, cúi đầu xám xịt bỏ đi. Quan Doãn nói đúng. Xét vai vế, nó thật sự phải gọi Quan Doãn là ông. Tuy rằng quan hệ láng giềng khá hỗn loạn, nhưng có khi cũng sẽ khiến cho quan hệ giữa người với người bị hạn chế ở một trình độ nhất định. Cháu ném ông, nói thế nào cũng không dễ nghe.
Hiện tại, sự khâm phục của Liễu Tinh Nhã đối với Quan Doãn cuồn cuộn như nước sông kéo dài không dứt. Anh ta đã chân chính được mở mang kiến thức trước mánh khóe của Quan Doãn. Chẳng những nhiều vô kể, hơn nữa gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, tuổi còn nhỏ đã luyện thành bản lĩnh toàn thân đao kiếm bất nhập. Về sau, nếu có trời cao biển rộng, một khi hắn giao long nổi trên mặt nước, vậy sẽ còn cao tới mức nào? Tuyệt đối là một cao thủ trong quan trường không ngừng tiến tới, một khi gặp được phong vân liền hóa rồng.
Bỗng nhiên, trong lòng Liễu Tinh Nhã hiện lên một ý niệm cố chấp trong đầu. Nếu Quan Doãn thật sự muốn đi tới thành phố Hoàng Lương, giành được sự tín nhiệm của Tưởng Tuyết Tùng, có phải có thể trợ giúp Tưởng Tuyết Tùng mở ra cục diện bế tắc của thành phố Hoàng Lương hay không? Từ thủ đoạn qua ải chém tướng của Quan Doãn xem ra điều đó cũng không phải là khó. Hắn là một người dễ thích nghi, hơn nữa năng lực thích ứng cũng không tầm thường. Hắn bị lạnh nhạt suốt một năm, ngấm ngầm chịu đựng, không ai biết đến. Đến bây giờ, khi cố gắng xoay chuyển tình thế lại làm ra thủ đoạn khiến người ta vỗ bàn tán dương. Thực sự khiến người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trong quan trường có quá nhiều người trẻ tuổi, nhưng người trẻ tuổi dễ thích ứng cũng không nhiều lắm. Mà Quan Doãn không được như ý thì ẩn nhẫn, khi đắc ý lại phóng túng, nhưng phóng đãng mà không mất lòng người và vẫn tuân theo quy củ, giống giống như lông phượng và sừng lân. Giờ phút này, chưa bao giờ Liễu Tinh Nhã lại nhiệt tình mong chờ Quan Doãn được điều tới thành phố Hoàng Lương đến như vậy. Bởi vì không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm anh ta sẽ được thuyên chuyển tới thành phố. Nếu có cơ hội thích hợp, đến lúc đó lại anh ta lại cùng làm việc với Quan Doãn, có thể liên thủ thi triển mưu tính tại thành phố Hoàng Lương. Tin chắc sẽ nổi lên mạnh mẽ hơn so với ở một huyện Khổng nho nhỏ.
So với sự khâm phục của Liễu Tinh Nhã đối với Quan Doãn, hiện tại tình cảm của Quách Vĩ Toàn đối với Quan Doãn là khâm phục lại ghen tị, còn có chút sợ hãi. Ông ta cũng từng có thời trẻ tuổi. Khi ông ta bằng với tuổi Quan Doãn bây giờ, đừng nói có thể mắng Đạt Thiệu phải lui đi, dọa Trần Đại Đầu rời đi, ngay cả một Trần Mạt Lỵ ông ta cũng không ứng phó được. Lãnh Phong thực sự có tầm nhìn. Có Quan Doãn tương trợ, lại thêm có hậu trường cứng rắn, sắp tới Lãnh Phong sẽ nắm được toàn đại cục huyện Khổng.
Lại nhớ tới dụng ý của Tưởng Tuyết Tùng một tay đề bạt ông ta đến vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, chính là muốn ông ta liên thủ với Lý Vĩnh Xương giữ cân bằng với Lãnh Phong và Lý Dật Phong. Hiện tại Lý Vĩnh Xương sắp sụp đổ hoàn toàn, ông ta ở huyện Khổng sẽ đi con đường nào đây?
Đang suy nghĩ, tiếng chuông di động vang lên, Quách Vĩ Toàn vừa nhìn điện báo, lập tức giật mình không nhỏ, vội vàng lui về phía sau vài bước, trốn sang một bên để nghe điện thoại.
- Bí thư Tưởng, mời chỉ thị.
Không ngờ là Tưởng Tuyết Tùng tự mình gọi điện thoại tới.
-Tôi đã nghe nói về tình hình huyện Khổng. Vừa rồi, đồng chí Dật Phong có gọi điện thoại tới, báo cáo sơ qua về tình hình ở đó.
Giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng rất bình tĩnh, nhưng lại không rõ được cuối cùng, thái độ thực sự của ông ta đối với chuyện xảy ra ở huyện Khổng là gì.
- Nghe nói anh đang ở hiện trường. Hãy kể lại tỉ mỉ về tình hình ở hiện trường.
Quách Vĩ Toàn hiểu, đến bây giờ Bí thư Tưởng còn không chưa quyết định được nên giải quyết chuyện ở huyện Khổng thế nào. Ông ta hỏi mình về tình hình hiện trường, chính là muốn căn cứ vào tình thế phát triển để đưa ra quyết định. Nói cách khác, hiện tại từ mỗi một lời, mỗi một câu của mình đều có thể gây ảnh hưởng tới quyết định cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận