Nói thật là Lãnh Thư trông cũng khá xinh, tính cách dịu dàng như nước, như con chim non nép vào người, rất có hương vị tươi mát thuần khiết. Lại thêm chuyện cô lúc nào cũng thắt bím tóc đen, làm cho cô trông như một nhụy hoa hồng, kín đáo mà đầy hương thơm.
Ngoài chỗ thu hút ngườI ta nhất của hoa hồng ra thì cô ấy chả bao giờ giận dỗi, trước sau vẫn kín đáo mà luôn tỏa hương. Cánh hoa ôm chặt lấy nhau, nhị hoa dường như lộ mà lại không lộ, luôn luôn muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, là dâng trào của sự đè nén, là sự sôi nổi kín đáo, lúc nào cũng ẩn giấu những nối lòng.
Lãnh Thư nhỏ hơn Quan Doãn một tuổi, là người thành phố Hoàng Lương, sau khi tốt nghiệp đại học, cũng không biết sao lại phân xuống văn phòng huyện ủy huyện Khổng. Cô ấy học ngành luật, không cần biết là ở lại tỉnh làm việc hay là ở thành phố Hoàng Lương làm việc, đều là rất có tiền đồ, nhưng lại cứ đến một bình nguyên nhỏ bé, huyện Khổng, sau lưng chắc chắn phải có nội tình mà người khác không biết được.
Huyện Khổng còn chưa bao giờ biến thành bánh trái thơm ngon như hiện giờ. Quan Doãn không biết lai lịch của Lãnh Thư, nhưng láng máng nghe được tin đồn, thủ tục điều Lãnh Thư đến huyện Khổng là do Liễu Tinh Nhã làm. Lại nghĩ tới Liễu Tinh Nhã xuất thân người thành phố Hoàng Lương, trên cơ bản thì đáp án đã được miêu tả sinh động rồi. Nếu còn muốn lâu dài một ít thì sau Tết, huyện Khổng còn phải nhắc đến một đám phó phòng và trưởng phòng. Nếu nói Lý Lý đã gánh vác sự thiếu sót của Vương Xa Quân thì Lãnh Thư là sự bổ sung vị trí của Ôn Lâm. Trong lần tuyển chọn phó phòng sau, phòng thư ký khẳng định còn có thể có hai tên, một trong đó ắt phải là Lãnh Thư.
Tuy rằng thủ tục điều người từ thành phố đến huyện khá là rườm rà, nhưng ở lại chưa đến nửa năm là có thể thăng tới chức phó phòng, sau đấy lại được điều về thành phố. Có cấp bậc rồi, lý lịch về kinh nghiệm cũng có, một công đôi việc, đúng là một nước cờ đánh vòng cực tốt.
Quan Doãn không có thành kiến với Lãnh Thư, nhà có năng lực nhất định đều sẽ sắp xếp từng bước rất tốt cho con cái mình và ngược lại. Hắn còn khá thích tính cách kín đáo mà nhiệt tình của Lãnh Thư, lúc nào cũng mang đến một cảm giác tràn trề sự thẹn thùng. Tuy hắn bình thường không có thời gian chỉ dẫn cho Lãnh Thư, giao nhiệm vụ quang vinh này cho Lý Lý. Nhưng sau mấy ngày dưới sự nhiệt tình của Lý Lý, dường như nhận thấy trong sự quan tâm đó lại ẩn chứa tư lợi, vô tình hay cố ý tránh xa Lý Lý, làm cho Lý Lý rất buồn bực.
Sau đó… Lãnh Thư lại có chuyện lớn chuyện nhỏ, lúc nào cũng quấn lấy Quan Doãn, khiến hắn không biết làm sao, nhưng sau một lần Lãnh Thư nói chuyện với hắn mà lỡ miệng, Quan Doãn cũng thản nhiên tiếp nhận, Lãnh Thư cũng không hẳn loại quấy rầy vướng víu hắn.
Nguyên văn Lãnh Thư nói :
- Chú lần trước đến huyện Khổng, rất là khen anh đấy…
Nói được một nửa thì cô ấy tự biết lỡ mồm, mặt đỏ, quay người bước đi. Chỉ lưu lại cho Quan Doãn một bóng dáng yểu điệu khiến người ta mơ màng, và cả bím tóc bay bay lay động đen sẫm.
Lãnh Thư họ Lãnh, cô ấy đến từ thành phố Hoàng Lương, thủ tục điều cô đến huyện Khổng là do một tay Liễu Tinh Nhã làm. Chú cô ấy từng đến huyện Khổng, rất khen ngợi cô. Một loạt manh mối móc nối cùng một chỗ, nếu Quan Doãn không đoán ra Lãnh Nhạc là chú cô ta thì hắn đã không phải Quan Doãn rồi.
Nói vậy thì Lãnh Thư là cháu gái Lãnh Nhạc, chắc cũng là cháu gái của Lãnh Phong? Nhưng mà sau khi Lãnh Thư đến, Lãnh Phong không hề thể hiện ra sự quan tâm thân thiết khác thường.
Lãnh Thư là cô gái lớn lên ở thành phố, mặt ngoài thì kín đáo mà lại rất sôi nổi, nhưng bên trong lại có một phong cách lãnh đạm mà thờ ơ. Chỉ có điều cô ấy che giấu rất tốt, không để cho người khác cảm thấy cô ấy khó gần, cũng không phải là loại cao quý xa rời quần chúng gì nhưng sự ngụy trang của cô ta không qua được mắt Quan Doãn. Ở giữa phong độ nhất cử nhất động của cô ta, cả với nụ cười tao nhã đều bộc lộ xuất thân cao quý của cô ta.
Quan Doãn có một Dung tiểu muội, cô bé đó từ nhỏ đến lớn thay da đổi thịt như thế nào, từng bước trưởng thành, trở thành khí chất cao quí và thái độ tao nhã. Vì vậy cho dù Lãnh Thư cố ý dùng hình ảnh bím tóc đen để che giấu khí chất tiền thiên xuất thân, hậu thiên dưỡng thành, tất cả đều bị Quan Doãn nhìn ra.
Nhìn thấu không nói ra là trí tuệ quan trường, Quan Doãn không cần biết Lãnh Thư lai lịch thế nào, cứ bảo vệ cô ấy như một người em gái vậy.
Cũng thực sự coi như là sư muội của hắn, tuy Lãnh Thư không phải tốt nghiệp đại học Bắc Kinh nhưng cũng là một học sinh giỏi của một trường đại học nổi tiếng gần đó------ đại học nhân dân, Lãnh Thư tốt nghiệp ở đại học này, khoa luật nhưng lại không ở lại kinh thành và tỉnh thành, về thành phố Hoàng Lương cũng là có nguyên do của nó. Nhưng lại lấy huyện Khổng làm ván cầu, tại đó lại có hứng thú. Huyện Khổng có hai người từ thành phố nhảy xuống, lại có một Quan Doãn học sinh giỏi đại học Bắc Kinh trấn giữ, Lãnh Thư đi làm ở văn phòng Huyện Ủy, cũng không làm cho người khác chú ý lắm.
Thực ra Quan Doãn là loại học sinh ba tốt, chưa từng nhìn trộm nữ sinh thay quần áo, càng chưa từng xờ mông nữ sinh, việc mà mặt giáp với ngực nữ sinh cũng là lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên dâng hiến cho Lãnh Thư, làm cho tâm hồn nhỏ bé của hắn bị đả kích không nhỏ. Càng khiến cho hắn không chịu nổi chính là việc mất mặt thế này người trong cuộc mà biết thì cũng kệ đi, văn phòng không ngờ lại có thêm hai người đẹp.
Người đẹp không phải là người ngoài, một người là Ôn Lâm, còn một người là Kim Nhất Giai.
Ôn Lâm ở đó có thể giải thích, sau khi cô ấy từ chức, cũng thường xuyên đến văn phòng huyện Ủy làm việc, Kim Nhất Giai ở đây lại làm cho Quan Doãn rất kinh ngạc. Gần đây Nhất Giai đến huyện Khổng không nhiều, một tháng khoảng một hai lần, mỗi lần chỉ một hai ngày. Cô ấy cũng không phải chỉ có hạng mục ở huyện Khổng, còn việc khai thác phát triển ở núi Bình Khâu cũng chuẩn bị kết thúc, đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao bị dừng lại, cô ấy cũng không có lý do gì ở lại huyện Khổng.
Sao không chào hỏi gì đã xuất hiện một cách đột ngột thế này rồi? Mà lại đến rất đúng lúc nữa, hội nghị thường ủy mới vừa thông qua quy hoạch đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, chả nhẽ cô ấy sớm đã đoán được Trần Vũ Tường lên đảm nhiệm cũng có thể phá vỡ cục diện bế tắc?
- Nhất Giai đến rồi à? Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.
Quan Doãn ha hả cười, giơ tay ra bắt tay Nhất Giai.
Nhất Gia cười, nhảy ra, không nhận cái bắt tay của Quan Doãn:
- Em không bắt tay con sói háo sắc đâu.
Trời lạnh, Nhất Giai mặc một cái áo lông, thắt lưng hồng nhạt, áo lông kết hợp với quần bò ống dài, giống như một gốc cây Ngạo Tuyết Hồng Mai mùa đông vậy, hết sức xinh đẹp.
Quan Doãn xoa xoa tay, thu tay về, muốn bắt tay Ôn Lâm:
- Nào, cô bé Lâm, mình bắt tay cái nào, không để ý tới Nhất Giai, cô ấy thích nghĩ xấu.
Ôn Lâm cũng chả khách khí với Quan Doãn, tuy cô ấy không thường được ở cùng Quan Doãn như trước nhưng lại không có cảm giác xa lạ với Quan Doãn, lúc lên đã đá Quan Doãn một phát:
- Đồ lưu manh, Lãnh Thư tốt như thế mà cứ trêu cô ấy, may mà bị em với Nhất Giai tóm tại chỗ, tại sao anh lại làm cho người ta lo lắng thế này.
- Anh…
Nông nghiệp hiệu suất cao đã ổn, Quan Doãn tâm tình rất tốt, cũng chả thèm so đo oan uổng với Nhất Giai và Ôn Lâm, cười:
- Trời đất chứng giám, anh có chỗ nào đùa giỡn Lãnh Thư? Anh lúc nào cũng xem cô ấy như em gái mà?
- Em cũng là em gái anh, em gái anh nhiều quá rồi đấy.
Nhất Giai lanh mồm lanh miệng chen vào một câu,
- Ngay cả em mà anh còn dám trêu…
Nói được nửa, biết là lỡ lời, tức khắc bịt miệng, mặt đỏ như hoa, xoay người bỏ chạy:
- Em ra ngoài gọi điện thoại…
Ôn Lâm ý thức được cái gì đó, tiến lên véo Quan Doãn một cái:
- Anh làm gì Nhất Giai rồi?
- Quan Doãn là người tốt, anh ý không trêu em, chị Ôn đừng hiểu lầm anh ý.
Lãnh Thư vội vàng giải thích thay Quan Doãn, bộ dạng rất gấp gáp.
- Anh ấy lương thiện mà lại ôn hòa, rất lễ phép với người khác, đã dạy em rất nhiều thứ, trước nay chưa từng giận dỗi, là lãnh đạo có phong độ nhất mà em từng gặp…
- Lãnh Thư, trước khi sói ăn thịt cừu, thì trước tiên bao giờ cũng phải đóng vai con cừu dịu dàng đáng yêu.
Ôn Lâm liếc Lãnh Thư ngây thơ một cái, lắc đầu lia lịa:
- Em đừng để vẻ ngoài thánh thiện giả tạo của anh ta lừa, anh ta rất giỏi lừa gạt mấy cô gái chưa có nhiều kinh nghiệm sống.
- Không đâu ạ, nhất định là không như thế đâu.
Lãnh Thư hăng say nói tốt cho Quan Doãn,
- Chị Ôn, chị nhất định là hiểu lầm Quan Doãn rồi, trước đây em còn luôn lấy chị làm gương, bây giờ mới phát hiện, chị làm em thật thất vọng…
Lãnh Thư giận, liếc Ôn Lâm một cái, vung tay bỏ đi, lúc vén cửa lên vẫn không quên cười ngọt với Quan Doãn:
- Quan Doãn, em ủng hộ anh.
Nhìn người mặc áo khoác hình hoa, Lãnh Thư dáng vẻ thướt tha mềm mại đi xa, dưới hình ảnh tóc bím lúc lắc, như một khúc thanh xuân rộn ràng. Quan Doãn cười, quay đầu lại nhìn Ôn Lâm, sự tức giận vừa nãy của Ôn Lâm cũng biến thành ẩn tình, cắn môi, hai mắt mơ màng, đột nhiên đánh tới, thơm trêu một cái thật nhẹ, rồi lại nhảy sang một bên, giữ một khoảng cách an toàn với hắn.
- Vừa nãy không phải cố ý làm mất hình tượng của anh, thật ra cũng là tốt cho anh, sợ anh phạm sai lầm trước mặt người con gái khác, anh cũng đừng có làm trái ý Lãnh Thư, cô ấy là người có lai lịch.
Ôn Lâm cười hì hì,
- Thưởng cho anh một cái thơm, là để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của anh, anh đừng có nghĩ gì đấy.
Quan Doãn xờ xờ chỗ vừa bị thơm, nhìn lại đôi môi đỏ của Ôn Lâm, tâm tư lay động:
- Môi em lạnh quá, vừa nãy thơm chả có cảm giác gì cả, có cần làm lại không?
- Phắn sang một bên.
Ôn Lâm bỗng đỏ hết cả tai,
- Sao gần đây lại không thấy Hạ Lai đến? Bọn anh lại cãi nhau rồi à?
- Cô ấy gần đây đang điều tra du lịch đen của thành phố Hoàng Lương, bận lắm, không có thời gian đến huyện Khổng.
Quan Doãn trừng mắt nhìn Ôn Lâm
- Em không nói được câu nào tốt cả sao, lúc nào cũng chờ anh và cô ấy chia tay.
- Anh với cô ấy không chia tay thì làm sao em có cơ hội?
Ôn Lâm có sao nói vậy, thừa nhận một cách đứng đắn.
- Em thích anh, muốn gả cho anh, sao, em không xứng với anh à
- Xứng, là anh sợ anh không xứng cơ.
Quan Doãn bị Ôn Lâm ép đến góc tường, chỉ có thể chuyển hướng đề tài
- Nhất Giai sao lại đến thế này, cũng chả thèm chào hỏi trước.
- Cô ấy chào hỏi rồi nhưng chỉ là không chào hỏi anh mà thôi.
Ôn Lâm thấy Quan Doãn không tiếp chuyện cô, liền không vui:
- Thật là chả có loại như thế này, chả phải đàn ông gì cả.
Quan Doãn bất đắc dĩ cười:
- Nếu mà tình cảm bốn năm của anh nói bỏ là bỏ, đấy mới chả ra gì, nếu anh là loại người này, Ôn Lâm, em sẽ thấy anh là đàn ông sao? Đến tình cảm bốn năm nói bỏ là bỏ, tình cảm một năm với em liệu có thể lâu dài được không?
- Em quen anh cũng sắp 20 năm rồi..
Ôn Lâm ăn vạ.
- Em về rồi đây.
Nhất Giai quay lại kịp thời, coi như Quan Doãn được giải vây rồi, cô ấy vừa bước tới cửa, vỗ vỗ tay, dậm dậm chân:
- Lạnh quá, Quan Doãn, trong nhà anh có máy sưởi không?
- Có hệ thống sưởi dưới đất, sao vậy?
Quan Doãn đoán được cách nghĩ của Nhất Giai.
- Em muốn đến nhà anh một chuyến, thăm Tiểu Muội, có người chuyển lời cho nó.
Nhất Giai hiển nhiên là sợ Quan Doãn giận, vội giải thích:
- Anh đừng giận, là bác Dung và cô Thôi nhớ con gái đến sốt ruột, ngã bệnh rồi…