Quan Vận

Nếu nói Ngõa Nhi xuất hiện lúc vận khi của Quan Doãn bắt đầu tốt lên, vậy Kim Nhất Giai đến, chính là lúc vận khí của Quan Doãn bắt đầu bay lên. Nhất là hôm nay, cô lại khiến ông cụ Dung có hứng thú nói chuyện, nhắc tới thế cục Bắc Kinh. Điều đó khiến Quan Doãn không thể không lập tức nghiêng tai lắng nghe.
Đến tột cùng, ông cụ Dung là thần tiên phương nào. Hắn buồn bực đã lâu rồi, sớm muốn hỏi cho biết. Chẳng qua mỗi lần hắn đưa ra nghi vấn, luôn bị ông cụ Dung chuyển đề tài. Hoặc là chú ý đến mọi thứ xung quanh hắn, hoặc là dứt khoát lảng tránh không đáp.
Đây là lần đầu tiên, ông cụ Dung nói tới ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh. Điều này khiến Quan Doãn thầm vui mừng nhảy nhót. Hắn ở học đại học ở Bắc Kinh bốn năm, cũng chưa bao giờ từng nghe nói gì về ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh.
- Bác không phải người Bắc Kinh, cũng không biết Dung Nhất Thủy.
Ông cụ Dung khoát tay áo.
- Ngồi đi, tất cả ngồi xuống, đừng đứng nói chuyện như thế.
- Không có khả năng!
Kim Nhất Giai xem nhẹ lời nhận xét của Ông cụ Dung nói cô có mệnh vượng phu, chỉ tò mò vội vàng hỏi cho rõ.
- Hiện tại, ngay cả người Bắc Kinh cũng không có mấy người biết ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh. Cháu cũng chỉ nghe ông nội nhắc tới mới biết được. Nếu bác không phải là người Bắc Kinh, không có khả năng biết đến ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh.
- Ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh, một là họ Kim ở Đông Thành. Hai là họ Kim ở Tây Thành. Ba là họ Kim ở Tuyên Võ. Điều đó cũng không tính là bí mật gì. Mọi người ở thế hệ trước đều biết.
Ông cụ Dung không thèm để ý đến vẻ khiếp sợ của Kim Nhất Giai, cũng không để ý tới tâm tình muốn truy hỏi tới ngọn nguồn của cô, tự mình ngồi xuống.
- Họ Kim ở Đông Thành là dân tộc Mãn. Cháu không giống dân tộc Mãn. Họ Kim ở Tây Thành là dân kinh doanh. Cháu có khí chất tao nhã, không giống xuất thân từ kinh thương thế gia. Họ Kim ở Tuyên Võ bao gồm cả chính giới và thương giới. Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn cháu xuất thân là nhà họ Kim ở Tuyên Võ.
Tam Kim Bắc Kinh là cách nói tồn tại đã lâu, vừa là nhân tố hình thành tự nhiên, cũng có nguyên nhân lịch sử nhất định. Mấy chục năm trước, cách nói Tam Kim Bắc Kinh rất thịnh hành ở Bắc Kinh. Gần như mọi người đều biết. Nhưng sau một cuộc vận động, số người biết đến cũng ít dần đi. Hiễn tại cũng chỉ có một số lượng rất ít người đề cập đến. Mà Tam Kim Bắc Kinh cũng không cố ý cúi đầu. Gần mười mấy năm, tuy rằng thế lực Tam Kim ngày càng mở rộng, tất nhiên trở thành thế gia khổng lồ ở Bắc Kinh, nhưng ba nhà tự làm theo ý mình, lại thẩm thấu vào nhau, còn chưa từng xem Tam Kim Bắc Kinh là danh hiệu của mình.
Bởi vậy, cũng có vài người biết đến ba nhà họ Kim ở Đông Thành, Tây Thành và Tuyên Võ, nhưng số người biết tới cách nói Tam Kim Bắc Kinh đã ít lại càng ít hơn.

Ông cụ Dung lại thuộc Tam Kim Bắc Kinh như lòng bàn tay, Kim Nhất Giai chịu tin lời ông cụ Dung nói mới là lạ. Cô ngồi xuống nói:
- Bác Dung, chắc chắn bác là người Bắc Kinh. Nếu không sẽ không biết được bí mật của Bắc Kinh tỉ mỉ như vậy. Cháu từ nhỏ đến lớn đều ở Bắc Kinh. Nếu không phải ông nội cháu nói đến, cháu cũng không biết ba nhà họ Kim còn từng được gọi là Tam Kim Bắc Kinh.
- Chuyện đã qua rồi, không đề cập tới cũng được. Bác nói rồi, bác không phải người Bắc Kinh.
Ông cụ Dung bốc một củ lạc lên, ném vào miệng.
- Bác chỉ đúng lúc biết tới Tam Kim Bắc Kinh, cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đúng rồi, cháu nói đến Dung Nhất Thủy. Người này là ai vậy?
- Bác Dung Nhất Thủy là thông gia tốt với nhà chúng cháu. Trong tên bác ấy có một chữ Thủy. Trong tên bác có lưng chừng núi. Nhất thủy lưng chừng núi. Hẳn là cùng một thế hệ nhà họ Dung gia.
Kim Nhất Giai như phát hiện ra đại lục mới, hai mắt tỏa sáng.
- Bác Dung Nhất Thủy có một người con gái bị thất lạc. Theo thời gian và dòng họ mà suy đoán, hẳn chính là Dung Tiểu Muội. Nói không chừng bác cũng là người thân của bác Dung. Thật tốt quá, cháu một lần giúp bác Dung tìm được hai người thân. Không biết bác Dung và dì Thôi sẽ cao hứng đến mức nào...
- Bác không phải người thân của Dung Nhất Thủy...
Bỗng nhiên, vẻ mặt ông cụ Dung lại hờ hững, thản nhiên nói.
- Em cũng không phải người thân của Dung Nhất Thủy.
Giọng nói của Tiểu Muội từ phía ngoài vọng vào. Tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên. Cô đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, khẽ cười.
Tiểu Muội như vừa lột xác, cao gầy hơn. Cô bé mặc một chiếc áo khoác nhung. Tuy rằng không vừa người, nhưng lại tôn lên dáng người thon thả của cô. Nhất là cái cổ thon dài, lộ ra khí chất cao quý.

- Tiểu Muội...
Kim Nhất Giai nhiệt tình muốn làm cầu nối để nhận người thân cho Tiểu Muội, ngược lại không phải cô thích lo chuyện bao đồng, mà vì Dung Nhất Thủy, Thôi Doanh là hai vị trưởng bối luôn luôn quan tâm thương yêu cô. Cô cũng xem hai người như người thân của mình, không đành lòng thấy hai người vì thương nhớ con gái, lần lượt bị bệnh, cho nên mới chủ động xin đi giết giặc, muốn thuyết phục Tiểu Muội về Bắc Kinh nhận người thân.
- Chị Nhất Giai, em coi chị như chị gái. Có phải chị gái sẽ bảo vệ em gái, không để em gái không vui hay không?
Tất nhiên Tiểu Muội cũng biết Kim Nhất Giai muốn nói gì, nhưng cô bé đã chặn miệng cô trước.
Ông cụ Dung cười nói:
- Không nên cố ép Tiểu Muội. Con bé vẫn còn nhỏ.
Kim Nhất Giai tưởng rằng Quan Doãn đồng ý để cô gặp lại Tiểu Muội, cô sẽ có cơ hội thuyết phục Tiểu Muội, sau đó thúc đẩy một chuyện vui đoàn viên, không ngờ vẫn giống như lần trước, không có chút tiến triển. Cô không khỏi chán ngán thất vọng:
- Được, tôi không nói...
Nói hay không, cô vẫn không cam lòng. Chợt cô nghĩ tới một điểm khác, có lẽ có thể khơi lại vấn đề này. Cô nói.
- Có một việc cháu rất muốn biết. Ba dòng họ lớn của thành phố Hoàng Lương được hình thành như thế nào? Họ Thôi ở thành phố Hoàng Lương, có phải là một họ lớn nhất hay không?
Câu hỏi này không có chủ thể, cũng không biết cô hỏi ông cụ Dung hay là hỏi Quan Doãn. Ông cụ Dung cúi đầu ăn củ lạc, không trả lời. Quan Doãn không thể để Kim Nhất Giai thất vọng, đã trả lời:
- Sự hình thành của ba dòng họ lớn, khẳng định là có nguyên nhân lịch sử nhất định. Muốn nghiên cứu kỹ điều này, phải là chuyên gia lịch sử. Ba dòng họ lớn theo thứ tự là họ Thôi, họ Vương và họ Trịnh. Trong đó họ Thôi là lớn nhất.
- Dì Thôi chính là xuất thân từ nhà họ Thôi ở Hoàng Lương...

Cuối cùng Kim Nhất Giai nắm bắt được cơ hội, tung ra vấn đề cô muốn hướng tới.
- Có phải trùng hợp hay không, bác Dung ở huyện Khổng, Tiểu Muội ở huyện Khổng, mà dì Thôi là người thành phố Hoàng Lương.
Tiểu Muội chớp mắt mấy cái, lặng lẽ cười, đứng dậy đi ra ngoài. Cô bé từ chối không tiếng động như thế khiến Kim Nhất Giai cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Đây là lần đầu tiên, cô bị đánh bại bởi một cô bé còn nhỏ hơn cô rất nhiều.
- Nói đến họ Thôi, thật ra họ Thôi cường thịnh nhất là thời kì Đường triều. Lúc ấy thiên hạ có hai họ Thôi lớn. Một là họ Thôi ở Thủy Lưu, hai là họ Thôi ở Bình An. Sau đó, một bộ phận họ Thôi di chuyển tới thành phố Hoàng Lương, định cư ở Hoàng Lương, liền dần dần hình thành họ Thôi ở Hoàng Lương ngày nay.
Ông cụ Dung mở chai rượu trắng Tiểu Muội vừa mua, vừa tự mình rốt một ly, vừa nói lên lai lịch Thôi Thị ở Hoàng Lương.
- Họ Thôi từ đời Hán đến Ngụy Tấn, vẫn là danh môn vọng tộc vô cùng hiển hách ở phương bắc. Sau lại vì nguyên nhân lịch sử, sau khi thế phiệt sĩ tộc xuống dốc, họ Thôi cũng không thịnh vượng bằng trước kia. Nhưng tinh túy Thôi Thị vân còn, cho nên trong ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, Thôi Thị vẫn xếp hạng đứng đầu, cũng chẳng có gì lạ.
- Bác Dung, nghe bác nói chuyện, cho dù không phải người Bắc Kinh, có phải cũng đã ở Bắc Kinh một thời gian rất dài, hay không?
Kim Nhất Giai chưa từ bỏ ý định, nghe ông cụ Dung chậm rãi nói, cô cảm thấy thắc mắc, một ông lão bán bánh nướng, làm sao lại có được phong thái của một giáo sư đại học Bắc Kinh nổi tiếng như thế. Cô đã muốn tìm hiểu được từ trên người ông cụ Dung.
- Có lẽ trước kia từng ở lại đó một thời gian. Thời gian quá lâu rồi, không nhớ nữa.
Ông cụ Dung lập lờ nói, khoát tay áo.
- Không nói chuyện trước kia nữa, chỉ nói chuyện trước mắt. Quan Doãn, lần trước bác đi thành phố Hoàng Lương, đi đúng ba ngày. Có phải cháu vẫn thắc mắc không biết bác đi Hoàng Lương làm gì phải không?
Ông cụ Dung cố ý dẫn đề tài thành phố Hoàng Lương để nói, còn cố ý nhắc tới họ Thôi, một trong ba dòng họ lớn. Điều này không khỏi khiến Quan Doãn chấn động. Hắn nhớ tới việc ông cụ Dung bất ngờ mất tích trước khi Tưởng Tuyết Tùng tới thị sát công tác. Chợt trong lòng hắn dần dần hình thành một ý tưởng:
- Có phải chuẩn bị đến thành phố Hoàng Lương bán bánh nướng hay không?
- Cuối cùng cũng bị cháu đoán trúng. Cháu còn chưa đến mức khiến bác phải thất vọng. Bác đã suy nghĩ, tay nghề nướng bánh của bác là thiên hạ vô song, luôn luôn bán ở huyện Khổng, có phải rất uổng phí nhân tài hay không? Nhớ năm đó, Võ Đại Lang ở huyện Lưu Thủy nổi tiếng thiên hạ về bánh hấp. Bánh nướng của bác, cũng phải đi ra khỏi huyện Khổng mới có thể tìm được thị trường mới.
Ông cụ Dung dương dương tự đắc đứng dậy lấy mấy mẻ bánh nướng mới ra lò, đưa cho một người một cái.

- Bác đến thành phố Hoàng Lương đăng kí tên hiệu bánh nướng ông cụ Dung, đã chọn được địa điểm, chuẩn bị sau tết âm lịch sẽ đi thành phố Hoàng Lương bán bánh nướng.
- Võ Đại Lang bán bánh hấp không phải người huyện Lưu Thủy? Võ Đại Lang là người tỉnh Tề. Tuy nhiên vợ Võ Đại Lang thật ra là người thôn Hoàng Kim huyện Lưu Thủy.
Ôn Lâm nhận bánh nướng, há miệng cắn một miếng:
- Bác Dung, bác không quen với cuộc sống ở Hoàng Lương, lại không có người thân. Ở huyện Khổng sống cũng tốt, vì sao phải đi Hoàng Lương? Bánh nướng bác bán ở huyện Khổng cũng tốt. Không chắc ở Hoàng Lương cũng có thị trường. Nếu chẳng may kinh doanh không tốt thì làm sao bây giờ?
Ăn một miếng bánh nướng còn không tính, Ôn Lâm lại đưa tay ra nhón lấy một miếng dưa muối, bỏ vào trong miệng, ăn ngon đến mức vô tâm không phổi, khiến người ta nhìn vào quả muốn bật cười.
Tiểu Muội từ bên ngoài bưng hai bát thức ăn vào. Mùi thịt thỏ hoang hầm thoảng ra bốn phía. Thịt cá trắm cỏ mềm, ngay cả xương cá cũng mềm nhũn. Cá huyện Khổng là nổi tiếng tuyệt nhất. Đương nhiên, món thịt thỏ của ông cụ Dung cũng tuyệt nhất huyện Khổng, chẳng qua người bình thường không có lộc được ăn thử thôi.
Ông cụ Dung bắt được thỏ hoang, không giống với người địa phương dùng súng bắn chết. Khi người địa phương dùng súng bắn chết, thịt thỏ hoang sẽ có vị sắt, có đôi khi sẽ ghê răng, hơn nữa vị thịt không đủ ngon. Ông cụ Dung có độc môn tuyệt kỹ hạng nhất. Ông đặt bẫy ở trong núi hoặc là dưới đất hoang, luôn luôn bắt sống được thỏ hoang.
Hơn nữa, người nào có thể bì kịp với gia vị tự chế và cách dùng lửa hầm thịt vừa tới như của ông cụ Dung. Có thể nói, cả huyện Khổng không có một khách sạn nào có thể hầm thỏ thịt và cá bằng ông cụ Dung. Đương nhiên, quả thật bánh nướng của ông cụ Dung cũng được nướng cho ngoài sém trong non. Ở huyện Khổng cũng chỉ có một nơi duy nhất bán loại bánh này.
Ban đêm, trong tiếng gió lạnh gào thét giữa mùa đông, phòng ở của ông vẫn ấm áp như mùa xuân. Mấy người ngồi vây quanh bàn bát tiên, thưởng thức vị thơm ngon, tinh khiết của món thịt thỏ hoang hầm và tô canh cá mềm. Không khí hòa thuận vui vẻ, hưởng thụ tình thân, thưởng thức món ăn ngon.
Ông cụ Dung không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ôn Lâm. Ông nhấp một hớp rượu đế. Dường như đang tận hưởng mùi hương đậm đặc của chén rượu đế, nhắm mắt một lúc lâu sau mới nói:
- Mấy người trẻ tuổi các cháu có ý tưởng, có lý tưởng, cũng làm ra sự nghiệp. Tuy nhiên huyện Khổng thật sự quá nhỏ. Bước tiếp theo, chén đĩa trên bàn huyện Khổng sẽ hết, các cháu nên hướng ra thiên địa rộng lớn.
Khi ông cụ Dung đưa ra ý định muốn tới thành phố Hoàng Lương bán bánh nướng, Quan Doãn và Kim Nhất Giai cũng đã nhạy bén đoán được điều gì. Độ nhạy bén về chính trị của Ôn Lâm vẫn kém vài phần. Hiện tại chờ ông cụ Dung chỉ ra, cô mới giật mình kinh hãi. Miệng đang cắn nửa cái bánh nướng, giật mình nhìn lại:
- Bác Dung, ý bác là nói, huyện Khổng có thể sẽ có sự thay đổi lớn, sau đó Quan Doãn sẽ đi thành phố Hoàng Lương?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận