Quan Vận

Thật ra, tuy là ba ngày không gặp, lại dài như một năm. Quan Doãn dưới tình thế cấp bách nhảy từ trên giường xuống mặt đất, kéo đổ cây treo truyền dịch, dây truyền dịch vẫn nối với tay, giống như một cơn gió vọt tới cửa, đột nhiên kéo cửa phòng ra.
Kim Nhất Giai sợ tới mức hoa dung thất sắc, thò tay kéo lại, nhưng không giữ nổi Quan Doãn. Cô tức giận nhảy dựng lên, định cầm lấy gối ném về hướng Quan Doãn, kết quả chỉ vừa mới giơ gối lên, liền ngây người ra...
Ở cửa phòng, Quan Doãn và Lãnh Phong đứng đối diện nhau. Lãnh Phong đã thay trang phục nghiêm chỉnh, hiển nhiên là muốn rời viện. Còn Quan Doãn vẫn mặc quần áo bệnh nhân. Hai người đứng nhìn nhau không nói gì. Vẻ mặt Lãnh Phong vẫn lạnh lùng không thay đổi, chỉ có điều trong ánh mắt lại có phần nóng bỏng hơn. Hai tay anh ta cầm chặt hai tay Quan Doãn, môi run nhè nhẹ:
- Quan Doãn, từ nay về sau, tôi và cậu cùng chung một dòng máu!
Quan Doãn thấy thân thể Lãnh Phong từ trên xuống dưới hoàn hảo không có tổn hao gì, khả năng bình phục vô cùng tốt, trong lòng cũng thấy yên tâm. Nghe Lãnh Phong nói một câu xúc động cùng chung một dòng máu, trong lòng hắn cảm động, nhớ tới cảnh tượng nguy hiểm lúc ấy, nhớ tới sự kiên quyết của Lãnh Phong ngay cả do dự một chút cũng không có. Đó là hành động vĩ đại lấy mạng đổi mạng... Nước mắt nam nhi của hắn không khỏi chảy xuống:
- Chủ tịch huyện... Cám ơn anh đã cứu tôi!
Không hẳn vô tình mới thực sự là hào kiệt. Quan Doãn vừa khóc, vẻ mặt Lãnh Phong lạnh lùng như băng vạn năm không thay đổi cuối cùng cũng tan ra. Hốc mắt anh ta cũng đã ươn ướt, xúc động nói:
- Quan Doãn, không cần phải cảm ơn tôi. Tôi là lãnh đạo của cậu. Thân là lãnh đạo phải làm gương cho binh sĩ làm theo cũng lẽ thường phải làm. Tôi không cứu cậu, thì ai tới cứu cậu?
Nam nhi có nước mắt không dễ rơi, chỉ vì chưa tới lúc thương tâm. Quan Doãn vẫn không kìm được nước mắt:
- Chủ tịch huyện, từ nay về sau, trăm núi ngàn sông, luôn đi cùng nhau.
Kim Nhất Giai sinh ra ở thế gia, gặp rất nhiều trường hợp thế gia nho nhã lễ độ, và rất khách sáo, chưa bao giờ từng thấy tình cảnh nào như trước mắt. Hai người đàn ông thông minh cùng biểu lộ tình cảm chân thành. Lãnh Phong còn chưa tính, có xúc động chảy nước mắt cũng khó khiến cô xúc động. Nhưng Quan Doãn là đàn ông vừa khóc, lại khiến nơi mềm mại nhất trong lòng cô đau không thể nói được. Bàn tay cô chợt không có lực, chiếc gối từ trong tay rơi xuống. Mũi cảm thấy đau xót. Nước mắt rất không tiền đồ mãnh liệt chảy ra.
Yêu một người như thế nào mà lại nóng ruột nóng gan vì hắn như vậy? Tuy rằng cô lớn như vậy, cũng có vô số thanh niên anh tuấn, tài năng theo đuổi, nhưng cô chưa từng gặp được một người đàn ông nào khiến cô động tâm. Cô không động tâm, sẽ không biết nói nhớ thương. Không nhớ thương, sẽ không biết nói đau lòng. Hiện tại cô mới cảm nhận được rõ ràng cái gì là tình yêu. Tình yêu chính là muốn nhận được bao nhiêu hạnh phúc ý hợp tâm đầu, phải trả giá bao nhiêu tương tư và thương nhớ, đau khổ.
Lãnh Phong dùng sức vỗ vỗ vai Quan Doãn:
- Con đường sau này còn rất dài, về sau còn rất nhiều mưa to gió lớn. Chút gió nhỏ, sóng nhỏ ấy đã tính là gì. Cố gắng dưỡng thương cho tốt. Tôi đi Thành ủy một chuyến.
- Dạ.
Quan Doãn nặng nề gật đầu.
- Tôi đã nghe nói về chuyện của Bí thư Lý...
- Dật Phong là cán bộ có đức độ nhất mà tôi từng gặp. Về sau, tôi sẽ kính trọng anh ta như huynh trưởng!
Lãnh Phong trịnh trọng nói.
Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên anh ta nghe được là Quan Doãn liều chết truyền máu cho anh ta. Anh ta nhất thời khiếp sợ. Sau đó lại nghe nói trên đường đi Quan Doãn hộ tống anh ta đến Bệnh viện thành phố, Kim Nhất Giai điều hơn trăm chiếc xe ủi đất, mở một đường sống, anh ta lại càng thêm kinh ngạc, trong lòng cảm động sâu sắc trước hành động của Quan Doãn và Kim Nhất Giai.
Sau đó, khi anh ta nghe được những hành động của Lý Dật Phong ở huyện Khổng, càng khiếp sợ đến mức nói không nên lời! Không ngờ, tuyệt đối là không ngờ được. Anh ta và Lý Dật Phong ở huyện Khổng sáng tối đọ sức lâu như vậy, cũng không ai chịu thua ai, cũng không ai chịu nhượng bộ nửa bước. Đến cuối cùng, kết thúc lại là một người bị thương một người bi tráng. Kết cục này nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Ngoài mặt, anh ta thắng. Trên thực tế, anh ta thắng mà lại không thắng. Lý Dật Phong rõ ràng là bị bại, nhưng bại mà lại không bại, tuy bại nhưng vinh.
Trong lòng Lãnh Phong lạnh lùng khô khan, cuối cùng nội tâm cũng có sự thay đổi. Đầu tiên là bị nhiệt huyết của Quan Doãn làm cho cảm động. Sau lại bị hành động vĩ đại của Kim Nhất Giai làm cảm động. Cuối cùng lại bị tình cảm đau thương của Lý Dật Phong làm cho cảm động. Anh ta hôn mê ba ngày. Ba ngày sau tỉnh lại, liên tiếp bị cảm động ba lượt, giống như tỉnh lại sau một giống mộng, thế giới trong mắt anh ta dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Trước kia Lãnh Phong dùng con mắt khách quan thờ ơ nhìn thế giới, không tin chân tình trong nhân gian, đối với việc đưa Quan Doãn vào, điểm xuất phát cũng là căn cứ vào ý định mở ra cục diện huyện Khổng. Bản thân anh ta đối với Quan Doãn cũng không có bao nhiêu tình cảm. Nhưng hiện tại, lần đầu tiên anh ta để tay lên ngực tự hỏi, có phải cái nhìn của anh ta đối với thế giới, quá lạnh lùng hay không?
Quan Doãn đối hắn không chỉ là chỗ dựa về phương diện chính trị, còn là nơi tập trung tinh thần tình cảm!
Cũng chính từ giờ phút đó, Lãnh Phong bỗng nhiên hạ quyết tâm. Từ nay về sau, anh ta phải chuyên tâm bồi dưỡng Quan Doãn, dùng hết sức lực của mình bồi dưỡng để Quan Doãn trưởng thành, để Quan Doãn từ một dân thường, không có cơ sở gốc rễ sâu không đáy, trở thành đối tượng để anh ta cả đời tận tâm cố gắng bồi dưỡng. Nếu có một ngày anh ta trở về gia tộc, anh còn muốn điều động hết tài nguyên khổng lồ của gia tộc ở trong nước, cố gắng đẩy bước đi của Quan Doãn đến mức độ cao nhất.
Đối với hướng đi của Lý Dật Phong sau khi từ chức, sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lãnh Phong đưa ra quyết định, anh ta muốn lợi dụng sức mạnh của anh ta ở Tỉnh ủy, giúp Lý Dật Phong một phen. Tuy rằng Lý Dật Phong từ chức xem như tự nhận lỗi từ chức, bước tiếp theo sẽ không thể có được vị trí tốt hơn, càng không thể lên chức, còn có thể bị để đó không dùng tới cũng nên. Nhưng anh ta hy vọng mình ra tay có thể mưu cầu cho Lý Dật Phong một chức vị có thể vận sức chờ phát động.
Sau khi Lãnh Phong vừa làm một loạt chuyện như vậy, Lãnh Nhạc lại xuất hiện trong phòng bệnh của anh ta.
Đây là lần thứ hai Lãnh Nhạc đến đây. Lần đầu tiên, Lãnh Phong vẫn còn đang hôn mê.
Lãnh Nhạc mang đến ba tin tức kinh người. Thứ nhất là Thôi Đồng đã tự mình gọi điện thoại chỉ thị cho bệnh viện an bài cho Quan Doãn vào ở trong phòng bệnh của cán bộ cao cấp. Thứ hai là Lý Dật Phong từ chức dẫn tới sóng to gió lớn ở Thành ủy, đồng thời làm Thành ủy rung chuyển. Thứ ba là Hạ Đức Trường đã đến Thành ủy, đang thảo luận bí mật với Tưởng Tuyết Tùng, về bước tiếp theo bố trí nhân sự ở huyện Khổng, truyền đạt ý kiến của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Lý Dật Phong và Lãnh Phong đều là người từ trên tỉnh trực tiếp nhảy dù tới huyện Khổng. Tuy họ thuộc quyền quản lý của Thành ủy, nhưng trước khi điều chỉnh, ý kiến của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng chiếm được tỉ lệ nhất định. Xuất phát từ góc độ trên tỉnh quản cán bộ, Hạ Đức Trường tiến đến Hoàng Lương tham dự vào quyết định điều chỉnh nhân sự cuối cùng của huyện Khổng, cũng là phù hợp với lẽ thường.
Nhưng Lãnh Phong cũng hiểu rõ, Hạ Đức Trường đến, không chỉ bởi vì việc công, còn có tư lợi ở bên trong!
Đối với việc Lý Dật Phong từ chức gây ra sóng to gió lớn và rung chuyển ở Thành ủy, Lãnh Phong sớm có dự đoán, cũng không kinh ngạc. Điều anh ta kinh ngạc chính là, sao Thôi Đồng lại coi trọng Quan Doãn như thế?
Không phải!
Thôi Đồng và Quan Doãn hoàn toàn không thể có quan hệ với nhau. Lý lịch của Quan Doãn rất đơn giản. Sau khi hắn tốt nghiệp luôn ở dưới tầm mắt của anh ta, gần như mỗi ngày đều ở Huyện ủy, làm sao có cơ hội tạo dựng quan hệ cá nhân với Thôi Đồng? Vậy người có thân phận như Thôi Đồng sao lại coi trọng Quan Doãn như thế? Quan Doãn quả thật đúng là một kẻ bình dân không có cơ sở gốc rễ hay không?
Lãnh Phong cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu nổi. Anh ta hỏi Lãnh Nhạc, Lãnh Nhạc cũng không thể giải thích được, không nghĩ ra lý do.
Nếu để Quan Doãn biết ba tin tức mà Lãnh Nhạc đã báo cho Lãnh Phong, hoàn toàn giống với ba tin tức do Kim Nhất Giai mang đến, chắc hẳn hắn sẽ càng thêm khâm phục khả năng nắm giữ kịp thời của Kim Nhất Giai đối với sự tiến triển của thế cục Thành ủy.
Lãnh Nhạc lại nói thêm với Lãnh Phong vài câu, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Anh ta không muốn để nhiều người nhìn thấy anh ta và Lãnh Phong có mối quan hệ chặt chẽ với nhau. Nếu truyền tới Thành ủy thì không có vấn đề gì, nhưng truyền tới Bắc Kinh lại không tốt. Nếu bị người có dụng tâm kín đáo nghe được, lấy anh ta và Lãnh Phong làm lý do để chèn ép anh ta. Vậy con đường lên chức sau này của anh ta sẽ rất khó đi.
Lãnh Nhạc vừa đi, Lãnh Phong liền nhận được điện thoại của Văn phòng Thành ủy. Đầu tiên là quan tâm hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh ta, sau đó lại uyển chuyển truyền đạt sự quan tâm và thăm hỏi của Bí thư Tưởng Tuyết Tùng và Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác đối với anh ta. Sau đó chuyển đề tài, nói nếu tình hình sức khỏe của Lãnh Phong cho phép, hy vọng anh ta nhanh chóng tới Thành ủy một chuyến.
Lãnh Phong không do dự liền đáp ứng. Anh ta rất muốn mau chóng đến Thành ủy gặp Lý Dật Phong một lần. Anh ta cũng muốn tự mình tham dự vào sự rung chuyển bên trong Thành ủy, để có thể tranh thủ lợi ích lớn hơn nữa cho mình. Sau khi Lý Dật Phong từ chức, chiếc ghế Bí thư Huyện ủy huyện Khổng không nhất định sẽ dành cho anh ta. Ám chỉ của Lãnh Nhạc đã rất rõ ràng. Cách nói rung chuyển đã biểu lộ quyết định cuối cùng ở huyện Khổng. Lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy không thể thống nhất ý kiến với nhau!
Lý Dật Phong đưa ra hy sinh trọng đại như thế, quét sạch tất cả chướng ngại ở huyện Khổng, chính là vì cái gì? Chính là muốn để anh ta tiếp nhận huyện Khổng, đem lại sức sống cho toàn huyện Khổng. Hiện tại huyện Khổng đã có sức sống bừng bừng. Mặc kệ là ai tiếp nhận nó, đều là một cục diện tốt. Họ tốn hết trăm cay nghìn đắng mới có được thành quả thắng lợi như ngày hôm nay. Hơn nữa Lý Dật Phong còn hy sinh ít nhất là hai đến ba năm sinh mạng chính trị, nếu cuối cùng bị người khác thò tay hái được quả đào, đừng nói là Lý Dật Phong không đồng ý, ngay cả anh ta cũng sẽ theo lý mà nỗ lực giành lại!
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà anh ta và Lý Dật Phong liên thủ lật đổ Lý Vĩnh Xương, lại đấu ván cờ anh chết tôi sống ở huyện Khổng, cuối cùng lại do người khác tới nắm lấy? Trong lòng Lãnh Phong đột nhiên sinh sôi hào hùng vạn trượng. Anh ta lại muốn liên thủ cùng Lý Dật Phong, nắm giữ lại huyện Khổng trong tay mình.
Hạ Đức Trường cũng muốn nhúng một tay vào sao... Trong lòng Lãnh Phong cười lạnh. Anh ta biết rõ Hạ Đức Trường xuất hiện đúng lúc như vậy, khẳng định sẽ tìm anh ta để bàn lại điều kiện. Lần trước, ở tỉnh thành thấy không thể thống nhất ý kiến, anh ta đã từ chối Hạ Đức Trường rất dứt khoát. Nhưng hiển nhiên, Hạ Đức Trường chưa từ bỏ ý định, còn muốn mượn cơ hội hiện tại để tạo áp lực với anh ta sao? Hạ Đức Trường, ông tính toán sai lầm rồi!
Trước khi Lãnh Phong khởi hành tới Thành ủy, anh ta cố ý muốn gặp mặt Quan Doãn một lần. Một phần cũng vì muốn tận mắt nhìn xem thương thế của Quan Doãn như thế nào. Hiện tại anh ta thấy Quan Doãn bình yên vô sự, tuy rằng vết thương vẫn còn, nhưng trạng thái tinh thần không tệ, anh ta thực sự cảm thấy vui mừng.
- Tôi đi Thành ủy trước.
Lãnh Phong yên tâm, định xoay người rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì. Anh ta lại đi nhanh tới trước mặt Kim Nhất Giai, cúi đầu trước Kim Nhất Giai một cái nói.
- Cám ơn cô, Kim Nhất Giai.
Kim Nhất Giai kinh ngạc, tính nói vài câu khách khí, nhưng Lãnh Phong lại không chút do dự xoay người rời đi.
Quan Doãn đứng mãi ở cửa nhìn theo bóng dáng Lãnh Phong rời đi, một hồi lâu không động đậy. Thế cục biến hóa cực nhanh. Quả thật khiến người ta hoa cả mắt. Cuối cùng, tương lai của Lý Dật Phong và Lãnh Phong thế nào? Hiện tại, hắn chỉ có thể đứng ngoài quan sát. Ngoại trừ yên lặng chờ kết quả được công khai ra, cũng không còn cách nào khác.
Quả nhiên, đúng như lời ông cụ Dung đã nói, thành phố Hoàng Lương mới là trời đất rộng lớn chân chính. Hắn còn chưa thực sự rảo bước vào cửa trụ sở Thành ủy, mới chỉ đứng ở bên ngoài cửa, cũng đã cảm nhận được tiếng gió gào thét và lạnh thấu xương. Nếu thật sự bước vào cổng chinh, sẽ là đao quang kiếm ảnh tới mức nào?
Bỗng nhiên Quan Doãn nắm chặt bàn tay, quay đầu lại nhìn Kim Nhất Giai nói:
- Giai Giai, hiện tại tôi vô cùng hy vọng được điều đến Thành ủy, muốn bản thân lĩnh hội được một chút con nước lớn mãnh liệt của thành phố Hoàng Lương. Cô nói xem, tôi có thể đứng thẳng trước con sóng thần hay không?
- Có thể, đương nhiên có thể!
Kim Nhất Giai nhìn Quan Doãn tràn ngập tin tưởng.
- Nhưng tôi còn cần có một người cùng đi theo tôi đến thành phố Hoàng Lương.
- Anh là nói bác Dung sao?
Kim Nhất Giai là một người thông minh sắc sảo, lập tức nghĩ tới ông cụ Dung.
- Bác Dung đã ở thành phố Hoàng Lương rồi.
- Sao cô biết?
Quan Doãn sửng sốt. Thành phố Hoàng Lương thật sự là phong vân tụ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui