Phía sau Lưu Bảo Gia, là Lôi Tấn Lực và Lý Lý theo sát không rời
Lưu Bảo Gia nhuốm đầy vẻ phong trần mệt mỏi, mặc một cái áo khoác quân đội rách nát, áo khoác bẩn đến nỗi nhìn không ra màu sắc, bên trên còn có cỏ khô và bùn tuyết, vừa nhìn đã biết lăn lộn dưới tuyết. Trên mặt râu ria xồm xoàm, mấy ngày không cạo râu, hơn nữa hốc mắt trũng sâu, có lẽ mấy ngày không ngủ rồi.
Lại nhìn đến Lôi Tấn Lực và Lý Lý, cũng chẳng khá hơn chút nào, cũng áo khoác quân đội rách nát như thế, trên đầu Lôi Tấn Lực còn có mấy cọng cỏ, trước ngực Lý Lý cũng ướt một mảng lớn, ba người muốn nhếch nhác bao nhiêu thì nhếch nhác bấy nhiêu!
Cũng không biết làm sao mà trà trộn vào phòng bệnh cán bộ cao cấp, với hình tượng bây giờ của ba người, tuyệt đối là lưu manh ngoài xã hội, bình thường đến cửa bệnh viện cũng đừng có mà muốn vào, có thể trà trộn vào phòng bệnh cán bộ cao cấp còn không có người ngăn lại cũng không đơn giản.
Vừa nhìn thấy hình tượng của ba người, Ôn Lâm “Phụt” một cái liền bật cười. Tiểu Muội lại không cười, ánh mắt thâm trầm thêm vài phần.
Quan Doãn cũng không cười, hốc mắt lập tức ươn ướt, ba người Lưu Bảo Gia nhếch nhác như vậy là vì cái gì, vì ai, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, hắn cùng ba người Lưu Bảo Gia cùng nhau lớn lên, quá hiểu tính khí của ba người, nghe nói hắn bị thương nghiêm trọng, lại là bị Vương Xa Quân hãm hại sau lưng, dưới cơn giận dữ, không tìm Vương Xa Quân tính sổ thì không phải anh em cùng lớn lên từ nhỏ của hắn.
Nhưng Vương Xa Quân giảo hoạt như hồ ly, không biết trốn ở nơi nào rồi, có người nói Vương Xa Quân trốn ở phía tây huyện lân cận, cũng có người nói trốn ở phía đông huyện lân cận, Lý Vĩnh Xương kinh doanh nhiều năm ở huyện Khổng, ở mấy huyện xung quanh đều có mạng lưới quan hệ, Vương Xa Quân thỏ khôn có ba hang, bốn năm huyện xung quanh huyện Khổng, chỗ nào cũng có thể tới, chắc hẳn mấy người Lưu Bảo Gia vì truy tìm tung tích của Vương Xa Quân đã vòng một vòng mấy huyện xung quanh rồi!
Tình nghĩa huynh đệ, núi cao nước sâu, không cần nói thêm gì, chỉ cần nhìn sự nhếch nhác của ba người Lưu Bảo Gia liền biết bọn họ đã ăn ngủ ngoài trời như thế nào, sau khi nghe được một tin tức liền đi đường thâu đêm, tình hình giao thông đường quốc lộ cấp huyện sau trận tuyết lớn kém như thế nào, trong lòng Quan Doãn cũng biết, tin rằng ba người không nhất định ngã bao nhiêu lần, chạy bao nhiêu chặng được oan uổng, lại gặp phải bao nhiêu lần sinh tử nguy hiểm, mới đuổi tới Hoàng Lương!
Một kiếp tình cảm, hai anh em, Quan Doãn xuống giường, tiến về phía trước một bước nắm thật chặt tay của Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý, chỉ cảm thấy cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại vậy, nói không lên lời.
Lưu Bảo Gia nhìn thấy sự hốc hác và vết thương của Quan Doãn, người đàn ông lớn như vậy lập tức sợ ngây người, nghẹn ngào nói:
- Anh Quan, em không có bản lĩnh, không tóm được Vương Xa Quân, để anh định tội!
- Anh Quan…
Vóc người Lôi Tấn Lực cao nhất, nước mắt lại rơi nhiều nhất.
- Em xin lỗi anh.
- Anh Quan…
Lý Lý gầy đi mấy phần, cậu ta bình thường thích sạch sẽ nhất, đầu tóc lộn xộn như cỏ dại.
- Không thể bảo vệ anh, là anh em em không có khả năng, đợi tìm được Vương Xa Quân thì nhất định phế hắn.
Tình cảm anh em giữa mấy người đàn ông, khiến không khí ở đây vô cùng ngưng trọng, Ôn Lâm mới ý thức được ban nãy cười không đúng lúc, vội ngậm miệng, lại bị tình cảm của Quan Doãn và ba người Lưu Bảo Gia làm cảm động, mắt hồng hồng.
Mẫu Bang Phương thấy thế, ho nhẹ một tiếng:
- Có phải Vương Xa Quân ra tay hay không, lấy kết quả của cơ quan điều tra làm chuẩn, không nên đi một mình báo thù, Bảo Gia, Tấn Lực Lý Lý, mấy đứa nghe thấy chưa?
- Nghe thấy rồi ạ.
Ba người đồng thanh trả lời, tuy ba người được mệnh danh là nhóm vô địch, tương đối kiêu ngạo ở huyện Khổng, nhưng trước mặt Mẫu Bang Phương, thành thật giống y như trẻ con, không dám có chút lỗ mãng nào.
- Bảo Gia, Tấn Lực, Lý Lý, mấy người tìm chỗ ở trước đi, đừng có chạy lung tung, tôi còn có việc muốn tìm mấy anh em.
Quan Doãn nghe Lưu Bảo Gia nói, thì càng xác thực thêm suy đoán của hắn, Vương Xa Quân ở Hoàng Lương, mặc kệ y trốn ở nơi nào, ở huyện Khổng đang là lúc quan trọng lật bài cuối cùng, gã ta nhất định đang âm thầm chú ý và ăn cắp.
Quan Doãn có cách dẫn rắn ra khỏi hang, bắt được gã ta.
Lưu Bảo Gia tưởng Quan Doãn không nghe rõ rời của cậu ta, lại vội vàng nhấn mạnh:
- Anh Quan, Vương Xa Quân ở Hoàng Lương, anh nói phải làm gì…
- Không gì cả, trước tiên mặc kệ gã ta, Hoàng Lương rộng như thế, cậu có thể tìm thấy gã ẩn nấp ở đâu? Trước tiên ở lại đã, điều dưỡng tinh thần tốt rồi nói. Anh đoán chừng ngày mai có thể ra viện, sau khi ra viện, lại xem kịch hay.
Quan Doãn nếu như nói như vậy, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, Lý Lý gật đầu, ba người liền thành thật quay người đi ra, lúc đi còn không quên chào hỏi bà Quan.
- Bố mẹ sắp xếp xong chỗ ở chưa?
Thấy Lưu Bảo Gia nghe lời mà đi rồi, Quan Doãn mới yên tâm, hắn rất cảm động ba anh em vì hắn mà trả giá hết thảy, nhưng không thể vì cái nhỏ mà mất đi cái lớn, vì trừng phạt tên Vương Xa Quân mà bỏ đi tiền đồ của mình, cái được không bù đủ cái mất.
- Tôi đã sắp xếp xong rồi, chủ nhiệm Quan không cần lo lắng, đến Hoàng Lương, chút việc nhỏ này tôi vẫn có thể giúp được.
Lãnh Thư cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, cô hơi băn khoăn và căng thẳng, có lẽ cũng bị khí thế ban nãy cả bà Quan trấn áp rồi, dáng vẻ cẩn trọng khiến cô càng tươi mới.
- Em vốn nói để em sắp xếp, chị Lãnh lại không cho, nói đến Hoàng Lương thì phải để chị ấy sắp xếp, em nghĩ thấy cũng đúng liền không tranh với chị ấy.
Ngõa Nhi giống y như người lớn, nói.
- Anh Quan, anh hãy yên tâm, có em ở đây, có chị Lãnh ở đây, bác trai bác gái đến Hoàng Lương thì giống như về nhà vậy.
Quan Doãn cười ha ha:
- Cảm ơn Lãnh Thư, cảm ơn Ngõa Nhi.
Ngõa Nhi chỉ cười, không nói, Lãnh Thư khoát khoát tay nói:
- Không cần cảm ơn em, chủ nhiệm Quan, quá khách khí thì không tốt đâu.
- Ở ngoài thì gọi tôi là Quan Doãn, không thì gọi tôi là anh Quan cũng được, mở miệng ra là chủ nhiệm Quan, xa lạ quá.
Quan Doãn cố ý kéo gần khoảng cách với Lãnh Thư, quả thật Lãnh Thư đối với hắn cũng không tồi, luôn bên cạnh hắn, còn vô cùng săn sóc bố mẹ hắn, mặc cho Lãnh Thư là do quan hệ của Lãnh Phong và Lãnh Nhạc mà đối xử tốt với hắn, hay là nguyên nhân khác, hắn đều phải cảm kích.
- Vâng, anh Quan.
Lãnh Thư nghe lời lời của Quan Doãn, tươi cười rạng rỡ
- Anh Quan nói cái gì thì là cái đó.
Mẫu Bang Phương thấy Quan Doãn được yêu thích như vậy, cũng cảm thấy mĩ mãn mà mỉm cười.
Chỉ chốc lát sau, Quan Thành Nhân trở về từ bên ngoài, ôm về mấy bình mứt quả, đều là mứt quả đường Quan Doãn thích ăn, tình thương của cha như núi, tuy ít nói, nhưng nhất cử nhất động vẫn biểu hiện ra sự yêu thương dành cho Quan Doãn.
Lại nói thêm một lát nữa, Quan Doãn thấy bố mẹ mệt rồi liền để Ôn Lâm đưa họ đi nghỉ ngơi:
- Bố, mẹ bố mẹ nghỉ ngơi trước đi, không có việc gì thì ngày mai bố mẹ về đi. Con ngày mai có thể xuất viện, có thể trong thành phố còn có một số việc cần giải quyết, lúc nào về huyện Khổng còn chưa chắc chắn, bố mẹ cũng thấy rồi đấy, con không sao.
- Không được, đợi hai ngày nữa thì về, tình hình hiện nay của con còn khó mà nói được.
Quan Thành Nhân không yên tâm nói.
- Ngày mai về đi, Quan Doãn nếu không còn chuyện gì, chúng ta ở lại chỉ có thể cản trở nó.
Mẫu Bang Phương đáng tin cậy nói.
- …
Quan Thành Nhân muốn nói gì đó lại nuốt vào.
- Thế thì sáng mai về nhà.
Bố mẹ tranh luận với nhau cả đời, mỗi lần đều lấy thắng lợi của mẹ mà chấm dứt, Quan Doãn sớm đã quen sự khắc khẩu không được tính là khắc khẩu giữa hai người, liền cười nói:
- Đừng làm trễ nải học sinh, sắp nghỉ đông rồi, phải gia tăng ôn tập bài vở.
Nhắc tới học sinh, bố lại nhớ nhà cồn cào:
- Đúng đấy, sáng mai trở về đi, bỏ không ít buổi học rồi.
Tiểu Muội lặng lẽ giơ ngón tay cái với Quan Doãn, tỏ vẻ tán thưởng đối với biện pháp của Quan Doãn, Quan Doãn mỉm cười:
- Tiểu Muội, em phải học thật tốt, tranh thủ sang năm cũng đỗ Đại học Bắc Kinh.
Ở cùng một chỗ với người nhà luôn khiến cho tâm trạng vui vẻ, Quan Doãn tiễn người nhà, trong lòng cũng hơi buồn, may còn có Ngõa Nhi và Lãnh Thư ở cùng hắn. Ôn Lâm tuy cũng muốn ở lại, nhưng cô ấy vẫn rất hiểu chuyện mà đi theo ông bà Quan rồi, chăm sóc ông bà Quan là trách nhiệm cô không thể từ chối.
Quan Doãn nhìn ra tâm sự của Ôn Lâm, muốn an ủi Ôn Lâm mấy câu nhưng người quá nhiều, có nhiều lời khó mà nói ra được, đành phải nhìn theo bóng lưng lưu luyến không rời của Ôn Lâm biến mất ở góc rẽ.
Trong phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại Quan Doãn, Ngõa Nhi và Lãnh Thư, Lãnh Thư lại ngồi bên cạnh yên lặng mà gọt táo cho Quan Doãn, mười đầu ngón tay nhọn của cô, động tác rất có mĩ cảm mềm nhẹ mà nhẹ nhàng.
Ngõa Nhi mệt rồi, nghiêng nghiêng mà dựa vào bên người Quan Doãn ngủ gà ngủ gật, Quan Doãn không đành lòng làm ồn cô, liền để cô đè tê cánh tay. Trong thoáng chốc, trong phòng bệnh yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của mấy người, thời gian dường như ngừng lại, Quan Doãn yên tĩnh trên giường, Ngõa Nhi giống như con mèo nhỏ nằm sấp ở một bên, Lãnh Thư yên tĩnh giống như xử nữ, chỉ tỉ mỉ gọt một quả táo… Thời gian ấm áp hiếm thấy mà …
Đến Quan Doãn cũng đem thế cục rối loạn của Thành ủy vứt sang một bên, không suy nghĩ thêm nữa, chỉ muốn hưởng thụ sự yên tĩnh của khoảnh khắc này. Thật ra hắn biết, Thành ủy hiện tại không nhất định sẽ có rung chuyển to lớn.
Một ý niệm hiện lên, mẹ sao có thể biết ba nhà họ Kim Bắc Kinh, thực sự kì lạ, lại nghĩ, Kim Nhất Giai đi đâu rồi? Mới nghĩ nghĩ, thì một trận mệt mỏi kéo tới, bất giác ngủ say luôn.
Quan Doãn say sưa đi vào giấc mộng, Kim Nhất Giai lại chùn bước vội vàng đến Thành ủy, trong một phòng làm việc để trống của Thành ủy, gặp được Hạ Đức Trường.
Trạng thái tinh thần của Hạ Đức Trường không tệ, trên mặt tràn đầy vẻ vui thích, vừa gặp Kim Nhất Giai liền nói:
- Nhất Giai, con tới vừa đúng lúc, nói cho con một tin tức tốt.
- Dượng, Hạ Lai sao còn không liên lạc được?
Kim Nhất Giai không tiếp lời của Hạ Đức Trường, cô hơi lo lắng cho Hạ Lai.
- Hạ Lai không thể có chuyện.
Hạ Đức Trường vui mừng lộ rõ trên mặt, trước mắt không để ý tới vấn đề Hạ Lai, lại nói:
- Ván cờ huyện Khổng lập tức phải định đoạt rồi, vấn đề bây giờ là, làm sao lợi dụng tâm lý của Lãnh Phong cấp bách muốn ngồi lên ngai vàng Bí thư huyện ủy, từ trên người ông ta ép ra lợi ích chính trị lớn hơn. Nhất Giai, con đối với vấn đề chính trị trước nay đều có sự hiểu biết, hơn nữa gần đây luôn ở huyện Khổng, con nói xem, nên hạ thủ từ phương diện nào mới có thể khiến Lãnh Phong thỏa hiệp?
Kim Nhất Giai ngây ngẩn cả người, thẳng tắp nhìn Hạ Đức Trường một lúc lâu, lạnh lùng thốt lên một câu:
- Dượng, Hạ Lai đã bốn ngày không có tin tức rồi, dượng không quan tâm cô ấy, chỉ quan tâm lợi ích chính trị của dượng, dượng không lo lắng chút nào cho an nguy của Hạ Lai sao?
Vẻ mặt Hạ Đức Trường ngạc nhiên:
- Hạ Lai là một người lớn, nó cũng không phải trẻ con nữa, là đi ngầm hỏi tấm màn đen du lịch gì đó, trước đó nó cũng nói rồi, có thể phải 1 tuần không liên lạc. Nhất Giai, cái này con làm sao thế?
- Không có gì.
Trong lòng Kim Nhất Giai không khỏi chán ghét, cũng không muốn nghe Hạ Đức Trường nói gì nữa, xoay người rời đi.
- Dượng, con còn có việc, tạm biệt.
Rời khỏi phòng làm việc của Hạ Đức Trường, trong lòng Kim Nhất Giai có sự đè nén, vội vàng xuống lầu, lúc đi tới cửa, thiếu chút nữa đụng vào một người, đứng lại nhìn, chính là Lãnh Phong.
- Chủ tịch huyện Lãnh…
Kim Nhất Giai đột nhiên nảy ra một ý niệm.