Dùng từ gặp lại kẻ thù hết sức đỏ mắt để hình dung có lẽ không thích hợp, nhưng thành phố Hoàng Lương to lớn, còn có thể không hẹn mà gặp, chính là chân chân chính chính gặp nhau nơi ngõ hẹp.
Chẳng những là Quan Doãn và Hạ Đức Trường gặp nhau nơi ngõ hẹp, cũng là hắn và Vương Xa Quân gặp nhau nơi ngõ hẹp!
Trong nháy mắt, Quan Doãn chỉ cảm thấy cả người có khí lạnh sưu sưu, từng sợi tóc đứng thẳng, thẳng như con dao, đương nhiên, trong tay hắn không có dao, là trong lòng có dao.
Lãnh Phong đã nhận ra sự khác thường của Quan Doãn, giơ tay nhấn Quan Doãn một cái, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói:
- An tâm một chút chớ vội, có ta và Lãnh Nhạc ở đây, Hạ Đức Trường không dám kiêu ngạo!
Một Chủ tịch huyện nho nhỏ dám lạnh lùng lấy không dám kiêu ngạo để hình dung Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, có thể thấy được nhẫn nại của Lãnh Phong đối với Hạ Đức Trường cũng đã tới cực điểm, cũng gián tiếp chứng minh Lãnh Phong không sợ hãi chút nào quyền uy của Hạ Đức Trường Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cửa Vọng Giang lâu sáng như ban ngày, Hạ Đức Trường đứng ở cửa, bị vô số người vây quanh ở trung tâm như các vì sao vây quanh mặt trăng, rạng rỡ. Có lẽ thất bại trên chiến trường chính diện lại bị việc quay quanh và nịnh hót hiện tại che dấu, hắn cười đến rất vui vẻ, không có chút nào vì thất bại trong việc bổ nhiệm của Lý Dật Phong và Lãnh Phong mà có vẻ uể oải.
Hoặc có lẽ chỉ là ông ta càng biết diễn trò thôi.
Mấy người Quan Doãn cách Hạ Đức Trường không xa, tuy nhiên vừa lúc dưới ánh đèn mờ tối ở bãi đỗ xe, không bị Hạ Đức Trường chú ý tới thôi. Số người quay chung quanh người Hạ Đức Trường, ngoại trừ Vương Xa Quân và Tư Hữu Lập đứng phía ngoài, đám người còn lại Quan Doãn không quen biết, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc đều biết.
- Tư Không, Vương Tiến Thái, Vương Hướng Đông, Trần Tư Thanh...
Lãnh Phong nhỏ giọng điểm danh,
- Danh hiệu và quyền lực của Hạ Đức Trường Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, vẫn khiến rất nhiều người chạy theo như vịt.
Lãnh Phong điểm danh từng người, tự nhiên là nói cho Quan Doãn nghe. Quan Doãn không nhận ra gương mặt, nhưng đối với tên lãnh đạo đại bộ phận cấp phó thành phố trở lên trong Thành ủy, nghe nhiều nên thuộc. Vừa nghe tên, trong lòng liền lập tức có hình dáng đại khái.
Tư Không trước không cần phải nói. Cục trưởng Cục du lịch thành phố, ở thành phố Hoàng Lương cũng coi như nhân vật lớn nhỏ, nhưng đặt ở tỉnh chính là nhân vật nhỏ rồi, hắn có thể trèo lên cành cây cao của Hạ Đức Trường, cùng Hạ Đức Trường uống trà, tự nhiên là chuyện tốt y cầu còn không được. Vương Tiến một trong những nhân vật đại biểu trong họ Vương của ba dòng họ lớn, đương nhiệm Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, tin đồn hắn có hi vọng thay thế Lãnh Nhạc đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Thành ủy.
Vương Hướng Đông cũng là nhân vật đại biểu họ Vương của ba dòng họ lớn, đương nhiệm Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, cũng có tin đồn nói y có thể sẽ từ thành phủ bên này chuyển đến Thành ủy bên kia. Từ Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân chuyển sang đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy.
Trần Tư Thanh là Phó Chủ tịch thành phố. Lai lịch và bối cảnh không rõ, ở Thành ủy luôn luôn không giấu diếm không lộ, xếp hạng trong bộ máy chính phủ cũng vô cùng ở phía sau, Quan Doãn chỉ là nghe nói qua họ tên của hắn, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Vẫn tưởng rằng Hạ Đức Trường được ủng hộ rầm rộ có bao nhiêu uy phong. Tuy nhiên vừa nhìn phe phái xung quanh, đường đường là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bên cạnh lại không có một Top 3 nhân vật Thành ủy cùng đi không nói, ngay cả một ủy viên thường vụ Thành ủy đều chưa từng lộ diện, ở phía sau giả dối phồn vinh, thật ra là phải chịu lạnh nhạt.
Mà Hạ Đức Trường còn cười vô cùng vui vẻ, giống như biết bao uy phong bát diện, cũng không biết có phải hay không phía sau tiếng cười giả, lòng tràn đầy thê lương?
Tuy nhiên... Quan Doãn lại nghĩ, nhân vật cấp quan trọng thành phố Hoàng Lương cho dù đối với Hạ Đức Trường không có hứng thú, sự việc trên hiện trường cũng phải làm đủ, nếu như nói Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác không có tự mình ra mặt cùng đi còn co thể bỏ qua, như vậy Thôi Đồng Phó bí thư Thành ủy và Tằng Vĩ Hiến Phó Chủ tịch thường trực thành phố cũng không thấy xuất hiện, quả thật đã nói rõ vấn đề, chẳng lẽ Thành ủy Hoàng Lương phải cùng nhau lạnh nhạt Hạ Đức Trường hay sao?
Sẽ không, chuyện trong quan trường đều sẽ làm trong bí mật. Hoa kiệu hoa mọi người nâng, với trí tuệ chính trị một đám người Thành ủy, tuyệt đối sẽ không làm ra mặt lạnh nhạt Hạ Đức Trường, như vậy... Vấn đề ở chỗ nào?
Mặc kệ vấn đề ở chỗ nào, cũng mặc kệ ai đi cùng Hạ Đức Trường, khi trong đám người ông ta ủng hộ rầm rộ có Tư Hữu Lập vô lại như vậy và Vương Xa Quân bại hoại như vậy, khẩu vị của ông ta cũng hạ thấp một bậc. Đương nhiên, Hạ Đức Trường không phải người thành phố Hoành Lương, nhân viên cùng đi là ai, tự có người khác sắp xếp, ông ta cũng sẽ không hỏi đến, nhưng vẫn là khiến Quan Doãn không kìm nổi cười lạnh liên tục, nếu Hạ Đức Trường không phải ba của Hạ Lai, hắn thật muốn dùng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã để hình dung đám người xung quanh Hạ Đức Trường thật sự là rắn chuột một ổ!
Quan Doãn nghĩ rất nhiều, bước chân liền chậm vài phần, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc cũng có ý dừng bước lại, không muốn cùng mấy người Hạ Đức Trường không hẹn mà gặp, ai cũng không muốn gây sự trước mặt, sau lưng đánh nhau là được rồi, có mâu thuẫn cũng không muốn thể hiện trước mặt mọi người, là kiến thức phổ thông của người trong quan trường.
Nhưng... Vẫn có bất ngờ phát sinh, Kim Nhất Giai mặc dù có đầu óc chính trị, nhưng cô dù sao không phải người trong quan trường, vừa thấy Vương Xa Quân, lập tức cơn giận bốc lên, nhớ tới tình trạng Quan Doãn bị thương thê thảm, mặc kệ Hạ Đức Trường là người ra sao. Một bước phóng ra, khẽ quát một tiếng:
- Vương Xa Quân, ngươi khốn khiếp! Ngươi đứng lại!
Hạ Đức Trường đang bị mọi người nịnh hót đến nỗi bồng bềnh đột nhiên nghe được tiếng Kim Nhất Giai, lập tức biến sắc, quay lại nhìn, thấy Kim Nhất Giai chau mày hai mắt trợn lên lao đến, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, ông ta đối với tính cách của Kim Nhất Giai không thể quen thuộc hơn, vô cùng hiểu một điều, bình thường Kim Nhất Giai có thể rất thục nữ rất dịu dàng, nhưng một khi cô thực sự tức giận, cũng giống như một con cọp mẹ ăn tươi nuốt sống, tám con ngựa đều kéo không được. Đã từng có một lần cô dưới cơn thịnh nộ đánh đệ nhất công tử Bắc Kinh một bạt tai, kết quả đệ nhất công tử Bắc Kinh luôn luôn kiêu ngạo ngạo mạn không chịu nổi sửng sốt bụm mặt ngây người nửa ngày, cuối cùng một câu chưa nói, bị khí thế sinh sôi của cô dọa đi mất.
- Nhất Giai...
Hạ Đức Trường không muốn gây thêm rắc rối, tiệc trà xã giao hôm nay, là ông ta lần đầu sắp đặt ở thành phố Hoàng Lương, tuy rằng lính tôm tướng cua quay chung quanh người đều không có thành tựu, nhưng dù sao cũng là ván đầu tiên, còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng hôm nay chính là một mở đầu tốt đẹp.
Đã là ván đầu tiên liên quan đến lâu dài về sau, không thể bị người làm rối, ông ta muốn lập tức ngăn Kim Nhất Giai càn quấy... Đáng tiếc, đã trễ!
- Ai dám ngăn cản tôi, tôi không để yên người đó!
Kim Nhất Giai ngay cả mặt mũi Hạ Đức Trường cũng không nể, trực tiếp liền đỉnh trở về, vừa giận nhìn kỹ Vương Xa Quân,
- Vương Xa Quân, là đàn ông thì đứng ra, đừng núp ở phía sau, giống như thái giám vô loại!
Quan Doãn cả kinh, những lời mắng này không mang theo một chữ thô tục nhưng lại làm cho đàn ông thống hận nhất... Hoá ra lúc Kim Nhất Giai phát cáu, là dáng vẻ kiêu ngạo ngập trời như vậy, quả nhiên đủ sức lực!
Tuy nhiên Quan Doãn không biết chính là, hắn vẫn là coi nhẹ Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai đối với hắn là dịu dàng, đối với người khác lợi hại, nhưng là hắn không có tận mắt nhìn thấy. Kim Nhất Giai ở Bắc Kinh nhưng so với Hạ Lai danh tiếng lớn hơn, danh hiệu đệ nhất thiên kim thủ đô không phải trò cười, là thật dựa vào khí thế và uy phong của cô mà dành được.
Vương Xa Quân vẫn không có động bước chân, Tư Hữu Lập tiến về phía trước một bước, thản nhiên đi tới trước mặt Kim Nhất Giai, cao thấp đánh giá Kim Nhất Giai vài lần, vô cùng liều lĩnh nói:
- Cô là ai? Con cóc đánh ngáp —— khẩu khí thật lớn, trên địa bàn thành phố Hoàng Lương, làm gì có phần cô nói chuyện?
Nói vừa xong, Ti Hữu Lập mới nhận ra Kim Nhất Giai là ai, sự tùy tiện trên mặt biến thành vênh vênh váo váo cười to:
- Tôi tưởng ai, hóa ra là cô? Ha ha, cô bé, lần trước bị tôi làm rách váy, cảm giác như thế nào? Có phải vẫn muốn để cho tôi lại kéo váy của cô không... Thiên hạ to lớn, cô chỗ nào không đi, muốn đến Hoàng Lương, nếu đến đây, cũng đừng nghĩ bỏ đi.
Kim Nhất Giai cũng nhận ra Tư Hữu Lập, cô bình sinh chịu qua lần sỉ nhục nhất chính là do người trước mắt ban tặng, đối với sắc mặt đáng ghê tởm của ông ta nhớ vô cùng rõ ràng, nếu như nói cô hận Vương Xa Quân thấu xương là bởi vì ông ta là kẻ thù của Quan Doãn, như vậy cô hận Ti Hữu Lập đến hàm răng thẳng ngứa, chính là mối hận cắt da rồi.
- Tôi tưởng ai, hóa ra là ông?
Kim Nhất Giai cũng cười hì hì, ra dáng học được một câu, khuôn mặt tươi cười của cô như ánh nắng mặt trời đầu tiên sau trận tuyết, chiếu rọi trên mai đỏ sau tuyết kiều diễm vô cùng, xinh đẹp xinh đẹp, thẳng sáng ngời mắt người, lại đột nhiên sắc mặt biến lạnh, giống như sau tuyết gió lạnh như dao,
- Lưu manh, sắc lang, rác rưởi, cặn bã!
Nói xong, Kim Nhất Giai nhấc chân liền đá một cước vào bụng Ti Hữu Lập, cô gần như dùng toàn bộ sức lực, chỉ một cước, liền đá cho Ti Hữu Lập giống như tôm hùm nấu chín, thân mình hơi cong, "Bùm" một tiếng, ngửa mặt hướng lên trời té lăn trên đất!
Ai cũng không ngờ Kim Nhất Giai nói ra tay liền ra tay, hơn nữa vừa ra tay vẫn là độc thủ, lại thấy Ti Hữu Lập té trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã hôn mê tới.
Thật ác độc, một cước đá ngất!
Tư Hữu Lập có hai chị, vì sinh ông ta đứa con trai này, Tư Không vất vả cần cù cày cấy nhiều năm, mới coi là nở hoa kết quả, chính là bởi vì thật vất vả mới sinh ra đứa con trai, luôn luôn nuông chiều đến chẳng ra gì, ông ta bình thường đến một ngón tay cũng không nỡ đụng một cái, vừa thấy bị người đánh ngất xỉu tại chỗ, tức giận đến huyết áp tăng lên, hai mắt phóng hỏa, nếu không phải Hạ Đức Trường bên cạnh, y có thể tiến lên tự tay tát Kim Nhất Giai hai cái.
Đương nhiên, cũng may mắn hắn không có tiến lên, nếu không nói không chừng Kim Nhất Giai ngay cả y cũng đá.
Tư Hữu Lập ngã xuống đất hôn mê, lập tức giữa sân một mảnh xôn xao, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sự việc đột nhiên phát sinh, nhất thời đều không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vương Xa Quân đủ lưu manh đủ vô sỉ, y vừa thấy tình thế không ổn, đã nghĩ thừa dịp loạn chuồn mất, quay người lại mới đi khỏi không xa, lại bị một người ép trở về, dưới từng bước ép sát của đối phương, mặt anh ta lộ vẻ vẻ sợ hãi, từng bước lui về phía sau, thối lui đến trước người Ti Hữu Lập.
Chính là Quan Doãn.
Quan Doãn vừa xuất hiện, ánh mắt Hạ Đức Trường lập tức co rút đồng tử lại!
Nhưng mà, cảnh tượng càng làm cho ông ta khiếp sợ đã xuất hiện, cùng với sự xuất hiện của Quan Doãn, từ chỗ tối lại có mấy người đi ra, không là ai khác, chính là Lãnh Phong người y cực khổ lôi kéo mà không được. Phía sau Lãnh Phong, là nhân vật đại biểu khác của Lãnh gia ủy viên thường vụ Thành ủy Hoàng Lương, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lãnh Nhạc!
Tâm tư Hạ Đức Trường biến động, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc đồng thời xuất hiện chẳng có gì lạ, kỳ quái là, Lãnh Phong và Lãnh Nhạc sao có thể đồng thời ở cùng một chỗ với Quan Doãn? Chẳng lẽ nói... Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, thiếu chút nữa kinh sợ đến nỗi ông ta một thân mồ hôi lạnh, chẳng lẽ nói Lãnh Phong được Lãnh gia tiếp nhận, mà Quan Doãn với tư cách là đối tượng Lãnh Phong coi trọng bồi dưỡng, cũng sẽ được Lãnh gia tiếp nhận?
Làm sao có thể? Nếu Quan Doãn được Lãnh gia đưa vào hệ thống bồi dưỡng, tiền đồ Quan Doãn ngày sau sẽ không thể lường được!
Đúng lúc Hạ Đức Trường khiếp sợ không đoán được chính xác, tình cảnh trong sân, lại đột nhiên lâm vào đại biến!