Quan Vận

Ngồi ở tầng hai của Vọng Giang Lâu, nhìn xuống sông Phủ Dương ở cách đó không xa. Sông Phủ Dương cũng không rộng, đã kết một lớp băng nổi. Trên lớp băng còn có tuyết đọng. Dưới ngọn đèn chiếu xuống, tạo ra hiệu quả mờ ảo khác thường.
Lãnh Nhạc và Lãnh Phong ngồi cùng một bên, Kim Nhất Giai và Lãnh Thư ngồi cùng một bên. Quan Doãn ngồi một bên. Mấy người nhìn là uống trà, nhưng thật ra là đang chờ kết quả cuối cùng được công bố ra ngoài.
Cảnh tượng vừa rồi, nhất là cảnh Hồ Tuấn Nghị bất ngờ xuất hiện, cũng khiến Quan Doãn chấn động. Nhưng đến tột cùng Hồ Tuấn Nghị chỉ là bất ngờ đi ngang qua, hay đặc biệt ra mặt chỉ để đả kích dáng vẻ bệ vệ hung hăng càn quấy của Hạ Đức Trường? Hắn cũng không biết chắc về điều này. Lãnh Phong và Lãnh Nhạc cũng không ai giải thích rõ. Tất nhiên hắn cũng không tiện hỏi. Tuy nhiên có một vài điều hắn có thể khẳng định. Cho dù Hồ Tuấn Nghị là hậu trường Lãnh Phong ở Tỉnh ủy, nhưng không phải là quý nhân anh ta đã kết giao năm đó. Lấy tuổi và thân phận của Hồ Tuấn Nghị, còn không đủ để đảm nhiệm vai trò quý nhân cho Lãnh Phong.
Đừng nhìn Lãnh Phong chỉ là một Chủ tịch huyện, không, hiện tại đã là Bí thư Huyện ủy, anh ta cũng là kẻ bị bỏ rơi của nhà họ Lãnh. Nhưng cho dù là kẻ bị bỏ rơi, lấy thế lực khổng lồ của nhà họ Lãnh, có thể dưới tình hình nhà họ Lãnh bỏ rơi, còn dám ra tay tương trợ cho anh ta, hiển nhiên phân lượng của một cán bộ Ban tổ chức Tỉnh ủy vẫn còn kém quá xa.
Sở dĩ sau khi một trò khôi hài diễn ra, họ không quay về nghỉ ngơi, còn đang ở quán uống trà, là để chờ Trưởng phòng Công an huyện Thôi Ngọc Cường đi suốt đêm tới áp tải Vương Xa Quân về huyện Khổng, để tránh Vương Xa Quân ở qua đêm ở Cục công an thành phố, đêm dài lắm mộng, lại đi theo vết xe đổ giống như cái chết của Tiền Ái Lâm lần trước.
- Tình hình huyện Khổng đã được định rồi.
Lãnh Phong uống một ngụm trà. Trà anh ta uống cũng đặc hơn so với người khác, đặc đến mức phát khổ.
- Vừa rồi lúc đang ăn cơm, không tiện nói.
Vừa rồi, lúc ăn cơm, có cha mẹ của Quan Doãn và Ôn Lâm, Tiểu Muội ở đó, quả thật không thích hợp thảo luận chuyện trên quan trường. Quan Doãn cũng biết Lãnh Phong đưa ra ý kiến uống trà, cũng là muốn tìm một chỗ yên tĩnh nói một chút về chuyện thế cục huyện Khổng. Bọn họ không ngờ lại gặp Hạ Đức Trường, còn bắt sống được Vương Xa Quân. Chỉ riêng việc gặp Hồ Tuấn Nghị, đã coi như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Vừa rồi khi thấy Hạ Đức Trường và Vương Xa Quân, quả thật tâm thần Quan Doãn kích động, mới trong lúc nhất thời giận dữ, trực tiếp vạch trần sự giả tạo của Hạ Đức Trường. Hiện tại tâm tình của hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng không chút hối hận về sự kích động vừa rồi. Đàn ông khi giận thì giận, mới là bản sắc của đàn ông.
Vừa rồi trong lúc giằng co và xung đột, hắn tiến thêm một bước trong việc phỏng đoán thế cục Hoàng Lương. Đồng thời, cũng do Hồ Tuấn Nghị tự thân xuất mã tham gia vào rối loạn của Thành ủy Hoàng Lương, cũng khiến Quan Doãn mơ hồ ngắm hoa trong sương đoán được thế cục Tỉnh ủy.
Đương nhiên, rốt cuộc thế cục Tỉnh ủy như thế nào, hắn cũng không quá mức quan tâm. Dù sao hắn còn cách quá xa. Hiện tại, điều hắn quan tâm nhất vẫn là tình hình huyện Khổng, cùng với bước tiếp theo của hắn khi nào mới được quyết định.
- Việc Lãnh Phong tiếp nhận chức vụ Bí thư Huyện ủy, ngày mai sẽ được chính thức tuyên bố.
Lãnh Nhạc mở miệng. Trà của anh ta nhạt hơn so với Lãnh Phong. Trà đặc, trà nhạt, hai loại cảnh giới nhân sinh.
Đồng thời, Trần Vũ Tường phù chính ngay tại chỗ, tiếp nhận chức vụ Chủ tịch huyện Khổng.
Quả nhiên, trong lòng Quan Doãn thầm thở dài một tiếng. Đường cong lên chức của Trần Vũ Tường cực nhanh. Chỉ sợ ngay cả Tưởng Tuyết Tùng và bản thân hắn cũng chuẩn bị không kịp. Nếu nói có người thi thoảng mới có vận làm quan, vậy vận làm quan của Trần Vũ Tường từ khi bước chân vào huyện Khổng, liền trở nên suôn sẻ.
Trần Vũ Tường nhượng lại ngai vàng số 3 Phó Bí thư Huyện ủy. Ai sẽ tiếp nhận chức vụ này? Vị trí số 3 cũng rất quan trọng, có thể có tác dụng giảm xóc giữa Lãnh Phong và Trần Vũ Tường. Quan Doãn liền hỏi:
- Ai là số 3?
Khi Kim Nhất Giai bảo vệ Quan Doãn, hoàn toàn không để ý tới hình tượng thục nữ. Liền như một con cọp mẹ đang tức giận. Hiện tại, cô lại thành thục nữ khẽ ghé môi lên chén trà nhấp một ngụm rồi mỉm cười. Cô gọi một chén trà hoa cúc, nói là muốn hạ hỏa, bị người ta làm tức giận đến phát hoả.
- Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là Quế Hiểu Kiệt.
Kim Nhất Giai xen vào nói.
- Tuổi của ông ta và lý lịch kinh nghiệm đều đủ rồi. Chủ yếu nhất chính là ông ta là người ngoài huyện, tính cách lại ôn hòa.
Quan Doãn cũng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hắn nghĩ tới Quách Vĩ Toàn, nghe Kim Nhất Giai nói vậy, không khỏi mỉm cười:
- Nhất Giai nói đúng. Tôi còn tưởng rằng Quách Vĩ Toàn sẽ lần lượt bổ sung đi lên.
- Nhất Giai không đơn giản, thật tinh mắt. Cô nói đúng rồi.
Lãnh Phong có ấn tượng tốt đối với Kim Nhất Giai, không chỉ bởi vì cô đã cứu anh ta, còn bởi vì vừa rồi cô kiên quyết đứng ra thay cho Quan Doãn. Một cô gái có thể liều lĩnh bảo vệ Quan Doãn như vậy chứng tỏ cô rất thật lòng đối với Quan Doãn, nên không tiếc lời khen ngợi. Anh ta gật đầu nói.
- Quả thật ngay từ đầu cũng cân nhắc để Quách Vĩ Toàn lần lượt bổ sung. Nhưng sau đó tình thế lại biến đổi, Quách Vĩ Toàn và Liễu Tinh Nhã đều thuyên chuyển tới thành phố.
- Vì sao...
Quan Doãn giật mình. Quyết định về tình hình huyện Khổng, hắn còn tưởng rằng chỉ dừng ở ứng cử viên Bí thư Huyện ủy. Không ngờ, cuối cùng Lãnh Phong đã được như ý nguyện đảm nhiệm nhân vật số một. Bộ máy huyện Khổng cũng có điều chỉnh không nhỏ.
- Thật may mà Liễu Tinh Nhã được quay lại thành phố. Dù sao, anh ta cũng là người của thành phố Hoàng Lương. Vì sao Quách Vĩ Toàn cũng được điều đến thành phố ? Đúng rồi, là chức vụ gì vậy?
Lãnh Phong không có trực tiếp trả lời vấn đề của Quan Doãn :
- Liễu Tinh Nhã quay về thành phố, là chuyện đã sớm được dự đoán. Anh ta luôn chạy chọt, sớm muốn thuyên chuyển đến thành phố. Hiện tại có một cơ hội, đã nắm chặt lấy. Điều động Quách Vĩ Toàn, xem như là bất ngờ, là kiến nghị tạm thời của Bí thư Tưởng...
Quách Vĩ Toàn cũng tốt, Liễu Tinh Nhã cũng được, ở cương vị cấp Phó cục cũng có chút cứng tuổi. Nếu thuyên chuyển tới thành phố cất nhắc tới Cục trưởng còn qua được. Nếu chỉ là điều động cương vị mà cấp bậc chưa lên, chính là ngộ biến tùng quyền.
Lãnh Nhạc trả lời nghi vấn của Quan Doãn :
- Liễu Tinh Nhã là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, cấp bậc Cục trưởng, nhọt gáy phục vụ Phó bí thư Thôi Đồng. Quách Vĩ Toàn là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban kiêm Chủ nhiệm phòng Giám sát điều tra. Cấp bậc tạm thời chưa thay đổi, Phó cục trưởng, chủ trì công tác điều tra đốc thúc toàn diện Ủy ban nhân dân thành phố, phân công quản lý công khai gọi điện thoại đốc thúc Chủ tịch thành phố.
Quan Doãn hiểu, điều Liễu Tinh Nhã đến Thành ủy đảm nhiệm phó Trưởng ban thư ký là ý đồ của ai. Hắn đoán không nhầm, có thể là Thôi Đồng. Nhưng điều Quách Vĩ Toàn đến Ủy ban nhân dân thành phố đảm nhiệm Phó trưởng ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Giám sát điều tra, tuyệt đối là bút tích của Tưởng Tuyết Tùng. Tuy rằng không có nói thăng cấp cho Quách Vĩ Toàn, nhưng từ việc an bài vị trí của ông ta, đã rõ ràng có thể thấy được Tưởng Tuyết Tùng đang chuẩn bị sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Tưởng Tuyết Tùng muốn xếp Quách Vĩ Toàn vào bộ máy chính phủ, muốn mở ra cục diện của bộ máy chính phủ. Nếu Quan Doãn đoán không nhầm, khẳng định bộ máy chính phủ đã bị Hô Diên Ngạo Bác tiến hành đến mức chật như nêm cối.
Nói như vậy, trọng trách đặt trên vai Quách Vĩ Toàn thật sự là không nhẹ.
Liễu Tinh Nhã lên làm Cục trưởng, lấy lý lịch kinh nghiệm của anh ta ngược lại cũng không tính là bất ngờ. Thành ủy phó Trưởng ban thư ký có thể là Cục trưởng, cũng có thể là Phó cục trưởng. Cấp bậc cũng không quan trọng. Quan trọng là... đối tượng anh ta phục vụ không khỏi khiến người ta miên man bất định, chính là Thôi Đồng.
Thôi Đồng... Suy nghĩ đến Thôi Đồng, Quan Doãn lại nhớ tới lần Thôi Đồng cố ý chiếu cố tới hắn. Hắn vẫn không nghĩ ra vì sao hết lần này tới lần khác Thôi Đồng lại đối xử với hắn tốt như vậy.
Mà tuy rằng Quách Vĩ Toàn vẫn Phó cục trưởng, nhưng rất rõ ràng, sự an bài của ông ta chỉ là quá độ. Tin chắc rằng Tưởng Tuyết Tùng còn có thể càng thêm trọng dụng Quách Vĩ Toàn hơn nữa. Nếu không ông ta cũng sẽ không an bài Quách Vĩ Toàn đến bộ máy chính phủ.
Tổng hợp các tin tức lại, lại liên tưởng đến hắn cũng có thể phải điều đến Thành ủy đảm nhiệm Thư ký thứ nhất Thành ủy, tâm tư Quan Doãn thông suốt. Tưởng Tuyết Tùng muốn điều khiển tinh binh mãnh tướng đến bên cạnh, là muốn đánh một trận hoành tráng để khắc phục khó khăn.
Tuy nhiên... trong lòng Quan Doãn mơ hồ có chút lo lắng, khẳng định Quách Vĩ Toàn và Tưởng Tuyết Tùng đã quen biết nhiều năm, có hiểu biết qua lại lẫn nhau. Mà hắn và Tưởng Tuyết Tùng chỉ mới quen, mặc dù có cùng hứng thú đối với thơ ca, cũng coi như từng một hồi phong nhã lấy văn kết bạn, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, hiểu biết đối với nhau không sâu. Ngay cả khi Tưởng Tuyết Tùng tán thưởng hắn, bổ nhiệm hắn đảm nhiệm thư ký, cũng là một bước cờ nguy hiểm.
Chẳng lẽ nói, trong tầm mắt Tưởng Tuyết Tùng, vốn không có người nào thích hợp hơn để lựa chọn?
Thư ký thứ nhất của Thành ủy nhìn dường như nở mặt nở mày, kỳ thật lại không dễ làm. Trên, phải xem Tưởng Tuyết Tùng là trung tâm. Dưới, phải chờ đợi như những người xung quanh Thành ủy. trừ phi có bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nếu không chẳng may hai đầu rơi không tốt, cuối cùng sẽ rơi vào một kết cục thê lương. Hoặc là bị để qua một bên không người để ý tới, hoặc là bị phóng ra ngoài, tùy tiện ném vào một vị trí, sau này tự sinh tự diệt.
Đúng, Sư Long Phi phải đi con đường nào? Quan Doãn suy nghĩ một chút cũng thông suốt được điểm mấu chốt, hiểu được dụng tâm của Tưởng Tuyết Tùng khi liên tiếp điều chỉnh bộ máy huyện Khổng, hỏi:
- Sư Long Phi muốn phóng ra ngoài, đến huyện Khổng sao?
- Đúng, Uỷ viên thường vụ, Phó chủ tịch thường trực huyện, tiếp nhận ghế trống của Quách Vĩ Toàn.
Lãnh Phong gật đầu.
- Tình hình huyện Khổng là định rồi, nhưng huyện Khổng xem như là một bàn cờ sống.
Bản thân Sư Long Phi chính là Phó cục trưởng, phóng ra ngoài, nếu được Bí thư ủng hộ mạnh hơn, bình thường có thể làm tới Chủ tịch huyện, nhưng lại chỉ là Phó chủ tịch thường trực huyện, coi như đã bị lạnh nhạt.
- Sư Long Phi đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực huyện?
Kim Nhất Giai lo nghĩ.
- Ngược lại, Trần Vũ Tường làm Chủ tịch huyện thì không có gì. Khẳng định anh ta sẽ ủng hộ chiến lược phát triển nông nghiệp hiệu suất cao và phát triển nông nghiệp huyện. Nhưng tôi lại không rõ lắm về tính cách của Sư Long Phi.
Lãnh Phong sao có thể không rõ ngụ ý của Kim Nhất Giai, nói:
- Phương hướng lớn của Huyện Khổng sẽ không thay đổi. Chiến lược phát triển nông nghiệp huyện đã ở thế phải làm.
Kim Nhất Giai yên tâm, tự nhiên cười nói:
- Lấy trà thay rượu, kính Chủ tịch huyện Lãnh... Không, Bí thư Lãnh một ly.
Lãnh Phong và Kim Nhất Giai cụng chén. Mới buông chén trà, điện thoại liền vang lên. Anh ta vừa nhìn điện thoại, sắc mặt liền đổi sắc, lập tức tiếp nghe điện thoại:
- Tôi là Lãnh Phong, nói đi.
Nghe điện thoại một lát, Lãnh Phong cúp điện thoại:
- Thôi Ngọc Cường đã dẫn người tiếp nhận Vương Xa Quân. Hiện tại đang chạy suốt đêm về huyện Khổng... Được rồi, sự việc hôm nay cũng sắp xong. Ngày mai tôi quay về huyện Khổng. Quan Doãn, cậu nằm viện theo dõi thêm hai ngày, không cần phải vội vàng trở về làm gì.
- Chủ tịch huyện, tôi cũng đã bình phục, có thể xuất viện.
- Không cần vội. Cậu cứ ở lại viện theo dõi thêm hai ngày. Ngoại trừ theo dõi bệnh tình ra, còn có thể quan sát cái khác.
Lãnh Phong nhấn mạnh một câu.
Quan Doãn hiểu, hắn phải ở lại Hoàng Lương, lại quan sát thế cục khoảng cách gần trong hai ngày này. Hắn gật đầu nói:
- Được, tôi ở lại.
Mấy người xuống lầu, từng người trở về. Khi Lãnh Thư ngồi trên ô tô của Lãnh Nhạc, chần chừ hỏi một câu:
- Nhất Giai, cô ở một mình được không? Nếu không, tôi cũng ở cùng với cô?
- Cô không nên đi. Ngày mai cô còn phải cùng quay về huyện Khổng.
Lãnh Nhạc ngăn Lãnh Thư lại.
Mặc dù Lãnh Thư không tình nguyện, vẫn chui lại vào ô tô, vẫy tay tạm biệt Quan Doãn, Kim Nhất Giai.
Sáng sớm hôm sau, Quan Doãn dậy thật sớm. Đầu tiên là hắn và Kim Nhất Giai cùng nhau tiễn chân cha mẹ, Tiểu Muội và Ôn Lâm. Sau đó lại tới Thành ủy tiễn chân Lãnh Phong. Khi tiễn chân Lãnh Phong, Quan Doãn chú ý thấy Diệp Lâm cùng đi với Lãnh Phong tới huyện Khổng. Hắn nghĩ thầm, trong khoảng thời gian ngắn Diệp Lâm liên tiếp tới huyện Khổng mấy lần, chỉ sợ cũng cảm thấy mệt mỏi đối với huyện Khổng.
Sau khi tiễn chân Lãnh Phong, Quan Doãn và Kim Nhất Giai không có việc gì làm, đi về phía nam dọc theo đường Trung Hoa cách Thành ủy không xa. Bỗng nhiên, cả hai phát hiện một quán nhỏ ở bên đường. Quán không lớn, treo một mặt lá cờ. Trên cờ có nét bút rồng bay phượng múa - cửa hàng bánh nướng ông cụ Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui