Quan Vận

Trước kia Kim Nhất Giai đã từng nói, ông cụ Dung đã đến thành phố Hoàng Lương. Lúc ấy Quan Doãn còn phản bác Kim Nhất Giai, cho rằng ông cụ Dung sẽ không rời khỏi huyện Khổng. Tuy rằng hắn bị bệnh, với hiểu biết của hắn đối với ông cụ Dung, ông cụ Dung hẳn sẽ thành thành thật thật tiếp tục bán đồ điểm tâm sáng ở huyện Khổng, đồng thời kiên nhẫn chờ hắn trở về.
Không ngờ... Thật đúng như Kim Nhất Giai dự đoán!
Quan Doãn vui mừng quá đỗi, vỗ vào vai Kim Nhất Giai:
- Em gái, rất có nghề.
Do quá vui mừng, hắn dùng sức quá mạnh, vỗ một cái, đã khiến Kim Nhất Giai dúi về phía trước một bước. Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Quan Doãn đầy oán trách:
- Làm gì phải nhiệt tình lớn như vậy? Anh muốn đập chết tôi sao? Đập chết tôi rồi, còn có ai quan tâm bảo vệ anh mỗi ngày nữa? Anh sẽ phải hối hận cho đến chết!
- Hai anh chị muốn mấy cái bánh nướng?
Khi họ đang nói chuyện, bỗng nhiên một bóng người chợt xuất hiện. Một ông cụ đang tươi cười đi ra, trong tay cầm hai cái bánh nướng. Theo thứ tự, ông đưa cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai mỗi người một cái:
- Mẻ mới ra lò, ngoài cháy sém trong non, món ăn ngon ngon, già trẻ đều thích.
Trên đầu đội mũ đầu bếp, bên hông buộc tạp dề trắng, toàn thân ông lão lộ ra vẻ sạch sẽ lưu loát. Đó không phải ai khác, chính là ông cụ Dung với vẻ mặt sáng bừng.
Quan Doãn nhận bánh nướng, mắt sáng rực lên:
- Ông cụ Dung, ông mặc thế này, thật sự có dáng vẻ bề ngoài tốt hơn đấy.
- Bác Dung, bác đến Hoàng Lương lúc nào?
Kim Nhất Giai thoải mái nhận bánh nướng, không chút khách khí cắn một ngụm.
- Ăn ngon thật. Đúng lúc cháu còn chưa ăn điểm tâm.
Ông cụ Dung cười ha hả:
- Gần đây, cô bé Nhất Giai này càng ngày càng có hỉ tướng. Âm dương điều hòa, vạn vật sinh trưởng. Cháu là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái. Gần đây soi gương, có phát hiện mình đã thay đổi hay không?
- Bộ dạng con người là do trời sinh. Sao có thể thay đổi được?
Kim Nhất Giai khó hiểu hỏi.
- Cháu cũng không phát hiện có gì biến hóa.
- Cùng do tâm sinh, vì sao không thay đổi? Cháu không phát hiện gần đây lông mi cháu giơ lên, trán trông sáng ra sao?
Ông cụ Dung mở cửa bên ra, để Quan Doãn và Kim Nhất Giai vào.
- Một đứa trẻ vừa mới sinh ra, đều mập mạp dễ nhìn. Từ từ trưởng thành, có người có nét mặt hiền hòa. Có người có khuôn mặt ác. Điều đó chứng minh tướng mạo con người sẽ thay đổi. Không phải còn có một câu nói, con gái lớn mười tám đã thay đổi sao. Càng thay đổi càng dễ nhìn?
Quan Doãn không rõ ông cụ Dung vừa thấy Kim Nhất Giai đã nói chuyện tướng mạo là có dụng ý ra sao. Nhưng hắn nhớ tới lúc trước ông cụ Dung từng nói qua, khóe mắt Kim Nhất Giai đầy châm chọc, hai má hồng phấn, là mạng phạm tướng hoa đào. Còn nói con gái mạng phạm hoa đào, gặp được người đàn ông tốt, sẽ có kết quả tốt, nếu gặp người không tốt, sẽ gặp phiền phức. Nhớ lại mấy ngày hôm trước, ông lại vừa mới nói Kim Nhất Giai có tướng vượng phu. Hiện tại còn nói cô càng ngày càng có hỉ tướng. Đây là muốn tác hợp hắn và Kim Nhất Giai sao?
Hay là lúc trước ông cụ Dung đã chuẩn bị sẵn sàng, nói Kim Nhất Giai nếu gặp được người đà ông tốt thì có kết quả tốt, chẳng lẽ nói hắn chính là người đàn ông tốt trong mạng của cô?
Kim Nhất Giai cũng cảm thấy có hứng thú. Sau khi nghe ông cụ Dung nói vậy, cô lấy gương trang điểm ra xem:
- Trên mặt đúng là sáng sủa hơn, nhưng biến hóa không rõ. Bác Dung, rốt cuộc cháu làm sao vậy? Bác mau nói cho cháu biết đi?
- Cháu là ngôi sao Hồng Loan di chuyển...
Ông cụ Dung lấy bàn, ghế để Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngồi xuống. Cửa hàng bánh nướng của ông nằm ở sát mặt đường, không lớn lắm, chỉ có hơn mười mét vuông, là do người ta sửa lại tầng một để cho thuê làm cửa hàng. Bên trong bày biện cũng đơn giản. Ngoại trừ dụng cụ gia đình cần thiết ra, cũng không bày biện gì thêm.
Ngôi sao Hồng Loan di động là chỉ việc vui sắp đến. Việc vui ở đây, đặc biệt chính là hôn sự. Quan Doãn ngạc nhiên nói:
- Ông cụ Dung, ý của ông là Nhất Giai sắp phải lập gia đình sao?
- Hả?
Đầu tiên, Kim Nhất Giai kinh ngạc, sau đó trên khuôn mặt chợt ửng hồng, cô liếc thật nhanh về phía Quan Doãn một cái, sau đó lại xoay đầu lại, hỏi ông cụ Dung.
- Bác Dung, bác đừng dọa cháu. Cháu cũng không muốn lập gia đình sớm như vậy...
- Không nhất định, cũng không là lập gia đình, có lẽ có thể là đính hôn.
Ông cụ Dung cười ha hả.
- Bác chỉ là thuận miệng nói, cháu không nhất thiết phải tin.
- Được rồi.
Bộ dạng Kim Nhất Giai hiên ngang lẫm liệt.
- Nếu cháu nhất quyết phải lập gia đình, vậy bác Dung có thể nói cho cháu biết, cháu sẽ gả cho ai không?
- Cháu muốn gả cho ai?
Ông cụ Dung cười tủm tỉm hỏi, ánh mắt nhìn về phía Quan Doãn.
Quan Doãn không muốn thảo luận đề tài này. Hắn không rõ vì sao ông cụ Dung càng ngày càng có hứng thú đối chuyện hôn nhân đại sự của Kim Nhất Giai. Quả thật Hắn và Kim Nhất Giai tâm ý tương thông, thích nhau, nhưng để bàn luận tới chuyện cưới gả, còn kém cách xa vạn dặm. Lúc này tiền đồ chưa định, cũng không có tin tức gì về Hạ Lai, hắn sao có tâm tình nói đến chuyện hôn nhân chứ?
Hắn liền cố ý chuyển đề tài:
- Không nói chuyện này nữa, nói một chút chính sự.
- Nói chuyện này đã. Chuyện này chính là chuyện chính sự. Tôi muốn nghe.
Kim Nhất Giai bất mãn đẩy Quan Doãn một phen
- Anh câm miệng. Tôi và bác Dung nói chuyện, anh đừng xen ngang, ngồi ăn bánh nướng đi.
Quan Doãn không nói gì. Khi phụ nữ không nói đạo lý, tốt nhất đừng tranh luận. Hắn hung hăng cắn một miếng bánh nướng, không thèm nói nữa, coi như cái bánh nướng là Kim Nhất Giai.
- Tuy rằng hắn có chút hoa tâm, tuy rằng hắn xuất thân bình dân, tuy rằng hắn đã có bạn gái, tuy rằng hắn có chút chủ nghĩa đại nam nhân, tuy rằng tôi và hắn biết nhau chưa lâu, nhưng hắn cẩn thận săn sóc, là người có tình có nghĩa. Nếu nói hiện tại muốn chọn lựa một người đàn ông xứng đáng để lấy làm chồng, cháu sẽ bất đắc dĩ đành gả cho hắn thôi.
Kim Nhất Giai ẩn tình đưa tình nói ra một hồi, sau đí lấy ngón tay chỉ vào Quan Doãn.
- Hắn... chính là Quan Doãn.
Quan Doãn thiếu chút nữa đã bị nghẹn bánh nướng. Tuy rằng hắn đã tự thể nghiệm tính cách dám yêu dám hận của Kim Nhất Giai, cũng từng tận mắt chứng kiến cô vì bảo vệ hắn đã bất chấp tất cả. Nhưng bị cô trực tiếp chỉ vào mình, nói mình là đối tượng cô muốn lấy, lá gan nhỏ của hắn cũng vì kinh ngạc mà run lên. So với một Hạ Lai yếu đuối, thì cô gái này lại gọn gàng dứt khoát hơn nhiều.
Ông cụ Dung cười hỏi Quan Doãn:
- Con bé muốn gả cho cháu, vậy cháu tính thế nào?
- Cháu ăn bánh nướng.
Quan Doãn đành phải giả ngu.
- Cho anh thêm ba cái, ăn tới khi nào không ăn nữa thì thôi.
Kim Nhất Giai thuận tay cầm lên ba cái bánh nướng nhét vào trong tay Quan Doãn.
- Có phải trừ khi tôi chết vì anh, còn không anh cũng sẽ không thoải mái thừa nhận cả đời chấp nhận không rời tôi nửa bước sao?
Một câu này khiến trong lòng Quan Doãn tràn ngập ý chí nghiêm nghị. Hắn liền đứng lên:
- Giai Giai, cô...
Kim Nhất Giai vừa cười, xua tay nói:
- Anh khẩn trương cái gì? Tôi chỉ giỡn chơi với anh mà thôi. Thật không dễ chơi chút nào.
Ông cụ Dung cười ha ha:
- Nhất Giai, cháu đừng lấy chuyện tình cảm LÀM Quan Doãn khó xử. Hắn cũng không dễ dàng.
- Hừ, ai cũng không dễ dàng.
Kim Nhất Giai vẫn có ý kiến đối với Quan Doãn, tuy nhiên cô không tiếp tục dây dưa vấn đề hôn nhân với Quan Doãn, lại hỏi ông cụ Dung.
- Bác Dung, bác đến Hoàng Lương được mấy ngày rồi?
- Ba ngày.
Ông cụ Dung xoa xoa tay, lại bưng cháo gạo tới cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai.
- Nào, uống một chén cháo gạo. Cháo gạo là ngoại dinh dưỡng nhất cho con người.
Quan Doãn vừa uống cháo gạo, ngửi mùi thơm lan ra bốn phía, vừa nghĩ thầm, hắn vừa bước chân trước đến Hoàng Lương không lâu, ông cụ Dung liền theo đến. Nói cách khác, mấy ngày qua Thành ủy Hoàng Lương diễn ra một loạt biến động như vậy, ông ấy cũng đều thấy hết? Chắc không phải nói, chuyện lớn chuyện nhỏ phát sinh trong mấy ngày qua, ông ấy đều nghe thấy?
Hắn lại liên tưởng đến lần trước, trước khi Tưởng Tuyết Tùng tới thị sát, ông cụ Dung đã biến mất ba ngày, nói là đến Hoàng Lương. Xem ra, hẳn là ông ấy lo trước tính sau, đã sớm đến Hoàng Lương bày bố. Nếu không hiện tại cũng sẽ không thể nhanh chóng khai trương cửa hàng bánh nướng như vậy.
Nói cho cùng, mỗi một bước đi của ông cụ Dung, còn không phải là vì tiền đồ của hắn sao? Nếu không vì hắn, một ông lão như vậy cần gì phải từ huyện Khổng tới Hoàng Lương, một nơi xa lạ như vậy? Chỉ trông vào bán buôn bánh nướng, ở huyện Khổng còn may, nhưng cuộc sống ở Hoàng Lương khẳng định sẽ khá gian nan. Nhìn xung quanh phòng bài trí đơn giản, mặc dù không quá mộc mạc, nhưng cũng chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu cơ bản của cuộc sống. Quan Doãn cam thấy đau xót, suýt nữa thì rơi nước mắt.
- Ông cụ Dung, về sau cháu sẽ mua một căn phòng lớn cho ông ở, không để cho ông phải chịu khổ vất vả kiếm sống.
- Như hiện tại không phải rất tốt sao? Không lấy vật làm vui, không lấy mình mà đau buồn. Nơi nào có thể sống yên ổn, an lòng, chính là cố hương.
Ông cụ Dung cười thản nhiên, trong giọng cười trong có sự tang thương nói không nên lời.
- Con người khi còn sống, công danh lợi lộc thấy phai nhạt, tâm liền rộng ra. Bác già rồi, ăn no ngủ ấm, vốn không có ý tưởng gì khác. Nếu nói còn có hy vọng gì xa vời, chính là mong cháu có thể làm nên sự nghiệp.
- Có một vấn đề cháu nghĩ mãi vẫn không hiểu. Vì sao bác tốt với cháu như vậy. Chẳng những quan tâm yêu thương cháu, còn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tiền đồ của cháu?
Quan Doãn lại nhắc lại. Hắn thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu được rốt cuộc vì cái gì mà ông cụ Dung làm tất cả cho hắn như vậy? Vì tình thân sao? Hắn và ông cụ Dung không thân chẳng quen. Vì có tình sao? Tuy rằng hắn và ông cụ Dung là bạn vong niên đã lâu, lại có nhiều nhân tố chính trị trộn lẫn tạp nham ở bên trong.
Chủ yếu là hắn từ ông cụ Dung và Dung Tiểu Muội cùng họ, lại từ thân thế thâm tàng bất lộ của mẹ mình, càng ngày càng phát hiện dường như có một bí mật được che dấu cùng liên quan đến ông cụ Dung, Dung Tiểu Muội và mẹ mình. Chắc không phải ông cụ Dung biết mẹ mình chứ?
- Bác rất tốt với cháu sao?
Ông cụ Dung vẫn là bộ dạng mây trôi nước chảy.
- Bác chỉ vì xem nhiều sách sử, cảm thấy trong lòng đã có đầy đủ chi tiết, dưới ngòi bút có Càn Khôn, nhưng luôn lý luận suông cũng không được, phải đưa lý luận liên hệ thực tiễn, mượn cháu để làm thí nghiệm thôi.
Quan Doãn cười cười. Nếu hỏi ông cụ Dung không ra được sự thật, vậy đơn giản không hỏi nữa. Hắn nói:
"Thôi Đồng... Sao lại có vẻ xem trọng dối với cháu như vậy? Có phải cũng vì bác hay không?
Ngoại trừ ông cụ Dung ra, Quan Doãn thật sự không nghĩ ra được ai sẽ ở sau lưng thúc đẩy kết giao giữa Thôi Đồng và hắn.
- Thôi Đồng, cái tên có ý nghĩa...
Ông cụ Dung không có trực tiếp trả lời vấn đề của Quan Doãn, lại nói tới vấn đề khác.
- Chữ Đồng, trên ngừng phát triển, không thấy chân tướng, dưới không nền tảng, sâu không lường được. Tên như người. Quan Doãn, Thôi Đồng một thân có thủ đoạn kín đáo, cũng sâu không lường được.
- Thôi Đồng. Chữ Đồng tốt, cũng không tốt bằng chữ Doãn trong Quan Doãn.
Kim Nhất Giai không phục.
- Chữ Doãn có ba loại ý nghĩa. Một là tán thành, ví dụ như nhận lời. Hai là công bình, ví dụ như công bằng. Ba là khiêm tốn, ví dụ như công bằng cung kính khiếp nhường... Theo cháu, bất kỳ ai cũng không có cái tên tốt như Quan Doãn. Hắn là một người đàn ông một lời nói một gói vàng, xử sự công bằng đồng thời khiêm tốn.
- Ha hả...
Ông cụ Dung vui tươi hớn hở nói.
- Nếu nói tên như người, Nhất Giai, vậy tên của cháu là tốt hay là xấu?
- Cháu không biết, mời bác Dung có lời bình.
- Đạo sinh thứ nhất, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Một là căn nguyên vạn vật. Giai nghĩa là tốt đẹp. Nhất Giai chính là ý nghĩa nhất, tốt nhất, chính là tất cả đều tốt.
Ông cụ Dung chậm rãi nói. Hình tượng thế ngoại cao nhân lại bừng bừng trên khuôn mặt. Bỗng nhiên sắc mặt lại trầm xuống, thở dài một tiếng.
- Nếu thật sự đoán chữ mà nói, Hạ Lai giống như không tốt...
- Hả!
Quan Doãn và Kim Nhất Giai đều sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui