Quan Vận

- Hạ Lai làm sao vậy?
Sắc mặt Quan Doãn cũng thay đổi, vừa mới yên tâm an nguy của Hạ Lai, cho rằng hết thảy không lo, sao lại đột nhiên lại đất phẳng gió bắt đầu thổi?
- Hạ Lai bị vây ở học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Quan Doãn lòng nóng như lửa đốt.
- Tôi cũng không rõ lắm, cô ta ở trong điện thoại chỉ nói cô ta bị vây ở học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ, muốn tôi nghĩ cách đi cứu cô ta, sau đó điện thoại liền bị ngắt.
Kim Nhất Giai sau hốt hoảng lúc ban đầu, lại bình tĩnh thêm vài phần,
- Trước không quản nhiều như vậy, Lưu Bảo Gia không phải có xe sao? Chúng ta khẩn trương qua đó.
Lưu Bảo Gia từ huyện Khổng đem theo một chiếc xe, tuy rằng cũ nát, nhưng dưới kỹ thuật lái xe thuần thục của Lưu Bảo Gia, một đường nhanh như điện chớp chạy thẳng đến phía nam thành phố. Quan Doãn ngồi trong xe, nghe Kim Nhất Giai không ngừng gọi điện thoại tìm hiểu tình hình, từ trong cuộc đối thoại của cô, đại khái hiểu được một ít tình hình học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ.
Học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến thủ là trường cao đẳng phổ thông thông qua Ủy ban nhân dân tỉnh Yến phê chuẩn, Ủy ban Giáo dục quốc gia lập hồ sơ. Học viện tọa lạc tại ngoại ô phía nam thành phố Hoàng Lương, đất chiếm 1000 mẫu, là trường cao đẳng dân lập đầu tiên của thành phố Hoàng Lương, danh tiếng ở thành phố Hoàng Lương rất lớn, không ít học sinh thi rớt đại học đều đi cửa sau cũng muốn ghi danh vào học viện kỹ thuật chuyên nghiệp, không phải vì văn bằng học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ nổi trội, mà là học sinh tốt nghiệp từ học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ, phần lớn đều có thể ở thành phố Hoàng Lương tìm được công việc chính thức.
Hơn nữa còn là công việc tốt, bao gồm Thành ủy, cơ quan trực thuộc thành phố và các đơn vị công ty lớn, cho nên không ít cha mẹ vì tìm kiếm một công việc có tiền đồ phát triển cho con cái, bày cách cầu tình người hoặc là đưa tiền tặng lễ, đánh vỡ đầu cũng muốn học tại học viện kỹ thuật chuyên nghiệp Tiến Thủ.
Thành phố Hoàng Lương —— thậm chí có thể nói toàn bộ tỉnh Yến —— chất lượng và trình độ giáo dục lạc hậu hơn cả nước rất nhiều, nội thành không có một ngôi trường đại học trọng điểm, dựa vào cái gì một trường cao đẳng dân lập nho nhỏ có thể trở thành thánh địa giáo dục trong suy nghĩ của người dân Hoàng Lương?
Tuy nói bây giờ sinh viên sau khi tốt nghiệp không lo không tìm được việc làm. Nhưng muốn vào cơ quan trực thuộc thành phố Thành ủy, cũng không phải ai muốn vào là có thể đi vào. Cho dù là học sinh tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nếu như không có quan hệ và phương pháp, muốn vừa tốt nghiệp liền rảo bước tiến lên tòa nhà Thành ủy cũng là hy vọng hão huyền!
Trên thể lệ chiêu sinh Học viện Tiến Thủ ghi chú rõ, học viện Tiến Thủ là bảo đảm của ngày mai, là cái nôi của công việc lý tưởng, giọng điệu to lớn, làm cho người ta tặc luỡi. Nhưng cũng đừng nói, học viện Tiến Thủ sáng lập đã mấy năm, quả thật chuyển tới Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, cơ quan trực thuộc thành phố cùng với các khu nội thành, cơ quan trực thuộc khu không ít nhân tài, thậm chí còn có mấy người chưa tốt nghiệp cũng đã xác định hướng đi —— phòng Thư ký văn phòng Thành ủy và phòng tổng hợp Ủy ban nhân dân thành phố.
Nếu mấy người trên đều có hậu thuẫn thì thôi. Mà có mấy người đều là xuất thân gia đình công nhân. Cứ như vậy, càng khiến vô số cha mẹ học sinh đổ xô vào, không để ý học phí cao ngất ngưởng của học viện Tiến Thủ và điều kiện quản lý hà khắc theo kiểu nhà giam hóa, đều tranh nhau muốn đem con đưa đến học viện Tiến Thủ.
Quan Doãn càng nghe càng cảm thấy khả nghi, một ngôi trường cao đẳng dân lập có năng lực trực tiếp chuyển nhân tài tới Thành ủy, phải có bối cảnh bao nhiêu sâu xa mới được? Đây căn bản không phải trường học, mà là nơi bồi dưỡng nhân tài, hoặc là nói, là nơi bồi dưỡng con ông cháu cha!
Nghĩ sâu hơn một chút, Quan Doãn lại càng kinh sợ, học viện Tiến Thủ ở thành phố Hoàng Lương cây to đón gió, nhưng vẫn sừng sững không ngã, còn có thể liên tục không ngừng mà đem nhân tài chuyển đến các ngành nhận chức, Tưởng Tuyết Tùng cũng tốt, Hô Diên Ngạo Bác cũng thế, đều đối với cái này làm như không thấy, không phải là không muốn quản, hẳn là muốn quản lại không chỗ nhúng tay, hơn nữa căn bản là không quản được!
Càng nghĩ càng là kinh hãi, bỗng nhiên lại nghĩ tới có chỗ nào không đúng. Quan Doãn liền hỏi:
- Không phải nói Hạ Lai đi thu thập tin tức cái gì nội tình đen tối của du lịch sao?
- Tôi ngay từ đầu cũng tưởng vậy, cô ta nói như vậy, nhưng hiện tại vừa nghĩ mới hiểu được, cô ta khẳng định là đang nói dối. Hoàng Lương không phải là thành phố du lịch, hiện tại lại là mùa đông, trời đông giá rét, làm gì có du khách?
- Hạ Lai vì sao cũng không nói thật với cô?
Quan Doãn rất là khó hiểu, Hạ Lai đến tột cùng ngầm điều tra cái gì, giấu diếm người ngoài có thể lý giải, cả Kim Nhất Giai cũng giấu diếm, có nội tình rất lớn rồi, đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, nói,
- Có phải điều tra ngầm của Hạ Lai ở Hoàng Lương, có liên quan đến thế cục Hạ Đức Trường nhúng tay Hoàng Lương hay không? Hạ Đức Trường ở ngoài sáng, Hạ Lai ở trong tối?
- Thật là có khả năng!
Kim Nhất Giai và Quan Doãn sóng đôi ngồi ở ghế phía sau xe, cô một chút liền thông suốt, dưới sự kích động, khẽ vươn tay vỗ vào đùi Quan Doãn, chỗ bị vỗ vào không khéo léo, đúng lúc là bộ phận nhạy cảm của Quan Doãn, cô còn không tự biết, tiếp tục nói,
- Nếu Hạ Lai bị Hạ Đức Trường lợi dụng trở thành súng, điều tra ngầm của cô ta cũng không phải là sự kiện tin tức rồi, mà là sự kiện chính trị... A, nếu dính đến nội tình chính trị thành phố Hoàng Lương, tình thế liền nghiêm trọng, lại nếu cô ta thật sự là điều tra được nội tình đen tối gì, nói không chừng sẽ có nguy hiểm tánh mạng!
- Báo cảnh sát chưa?
Quan Doãn cũng là càng nghĩ càng kinh hãi, không khỏi kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, ngay cả bị tay nhỏ bé của Kim Nhất Giai mò tới bộ vị quan trọng nhất cũng không có ý nghĩ rung động.
Cũng phải, Hạ Đức Trường nhúng tay vào thế cục Hoàng Lương, nhìn như đột ngột, tuy nói với trí tuệ chính trị Hạ Đức Trường có lẽ không đủ thành thục, nhưng y cũng không phải người lỗ mãng, nhất định cũng có chuẩn bị. Chả trách luôn đoán không ra tại sao Hạ Đức Trường lại tự tin đến Hoàng Lương, hoá ra Hạ Lai là quân tiên phong của ông ta.
Hạ Lai không quan tâm chính trị, nhưng cô nhất định quan tâm nỗi lo lắng của ba, Hạ Đức Trường lợi dụng Hạ Lai muốn cấp bách làm Ông Vua không ngai, làm bộ vì cô chỉ ra một con đường sáng, làm cho tinh thần trọng nghĩa của cô tràn ra, mặc kệ cho cô đến Hoàng Lương âm thầm điều tra cái gì, cô khẳng định vui vẻ đi tới, làm sao có thể suy nghĩ sâu xa đến suy tính sau lưng của một chính khách?
Cho dù chính khách là ba của cô!
- Vừa rồi trong điện thoại Hạ Lai nói đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không xuất quân.
Kim Nhất Giai giơ giơ lên di động trong tay,
- Tôi lại báo cảnh sát thử xem.
Lưu Bảo Gia hết sức chăm chú lái xe, anh ta thường đến Hoàng Lương, quen thuộc đường hơn so với Quan Doãn, dọc theo đường đi anh ta vẫn trầm mặc lái xe, đột nhiên liền xen vào một câu nói:
- Sự tình rất kỳ quái, Hạ Lai báo cảnh sát, cảnh sát không xuất quân, đã nói rõ cảnh sát không dám đụng vào học viện Tiến Thủ. Tôi đề nghị không cần lại báo cảnh sát, nếu không nói không chừng ngay cả chúng ta cũng sẽ bị nhìn chằm chằm vào, chúng ta hiện tại lặng lẽ tới đó, vừa lúc có thể thu được hiệu quả từ việc đánh bất ngờ.
- Họ Trịnh của ba dòng họ lớn trải rộng hệ thống công an và chính trị pháp luật của thành phố Hoàng Lương, Cục trưởng Công an thành phố chính là Trịnh Thiên Tắc. Báo cảnh sát không xuất quân, chẳng lẽ là nói học viện Tiến Thủ là sản nghiệp Trịnh gia?
Kim Nhất Giai có vẻ đăm chiêu nói.
- Trước đừng đoán lung tung, Nhất Giai, cô lập tức liên lạc với Hạ Đức Trường một chút.
Trực giác nói với Quan Doãn, Hạ Đức Trường mặc dù đang té ngã nặng ở Hoàng Lương, nhưng ông ta sẽ không lập tức rời khỏi Hoàng Lương, Hạ Lai điều tra ngầm còn chưa kết thúc, ông ta phỏng chừng còn có thể chờ đợi thêm một chút mới đi.
- Được.
Kim Nhất Giai lại gọi cho Hạ Đức Trường, một lát sau cô thất vọng lắc đầu,
- Vẫn là không nghe máy.
- Hạ Đức Trường...
Quan Doãn không thể đánh giá thái độ làm người của Hạ Đức Trường rồi, mặc kệ ông ta là cố ý không nghe máy hay là có nguyên nhân khác, ít nhất sau khi lần trước Kim Nhất Giai gọi điện thoại, cũng phải gọi lại hỏi tình hình một chút mới đúng. Nhưng vẫn không để ý Kim Nhất Giai, lòng độ lượng thật sự quá nhỏ.
- Đợi tôi về Bắc Kinh, tôi cùng ba nói chuyện đàng hoàng với Hạ Đức Trường.
Kim Nhất Giai cũng tức giận, phẫn nộ bất bình nói.
Ô tô ra khỏi thành phố, đi vào ngoại thành, trời bắt đầu tối, lại đi không xa, cả đèn đường cũng không trông thấy rồi, bốn phía đều tối đen, có lẽ là đã chạy tới đường ruộng, đường cũng gồ ghề khó đi rồi, dựa vào đèn xe, mơ hồ có thể thấy được hai bên đường quả nhiên là mảnh lớn mảnh lớn đồng ruộng.
Nếu như là mùa hè, nhất định là cảnh tượng một mảnh tươi tốt hướng về phía quang vinh, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, vạn vật suy bại, còn có tuyết đọng chưa tan, càng thêm gia tăng cảm giác thê lương.
Bỗng nhiên, trong đầu Quan Doãn hiện lên một ý niệm, nếu như nói cái tên Hạ Lai ngụ ý không tốt, là chỉ một mảnh đất ruộng hoang phế trong mùa hè, như vậy ở ngoại ô vào mùa đông, tất cả đều là đất ruộng hoang phế, hoang vu của Hạ Lai sẽ không rõ ràng như vậy rồi, vậy có thể nói, Hạ Lai có kinh hãi mà không có nguy hiểm vượt qua nạn này không?
Nghĩ như vậy, ô tô vừa rẽ sang phải, trước mắt đột ngột sáng bừng, cách đó không xa đứng sừng sững một tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, chợt nhìn, giống như một tòa thành cách xa thế giới mà độc lập, lồng lộng nhưng sừng sững ở mảnh đất gắn liền thành xã.
Cửa chính học viện Tiến Thủ rộng mở, lúc này đúng lúc là đêm trước kì nghỉ đông, các học sinh còn chưa rời khỏi trường học, trước cửa trường học học sinh ra ra vào vào túm năm tụm ba, một cảnh tượng hòa bình, không thấy có chút khác thường, mà ngay cả xe trực tiếp lái vào cửa chính trường học, cũng không có người chặn lại.
Lưu Bảo Gia đem xe dừng ở bãi đỗ xe đối diện cửa chính, mấy người xuống xe, trước mắt là một tòa nhà chủ thể, sáu tầng lầu của lầu dạy học. Lầu dạy học ngọn đèn sáng rõ, từng cửa sổ phòng học đều có đầu học sinh di chuyển, học sinh qua lại cũng bình tĩnh như thường, còn có mấy học sinh nữ thanh xuân xinh đẹp quăng ánh mắt đây thưởng thức về phía Quan Doãn.
Hết thảy, không thể bình thường hơn, đừng nói có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra, ngay cả bầu không khí một chút khác thường đều không có, khiến cho mấy người có một loại cảm giác bị lường gạt, ngay cả Kim Nhất Giai cũng buồn bực:
- Chuyện gì cũng không có, sao lại thế này? Chẳng lẽ bị gạt? Không phải, Hạ Lai chưa bao giờ nói đùa nhàm chán như vậy.
Quan Doãn trầm tư một lát, phất tay nói:
- Lên xe trước, Bảo Gia, lái xe trong trường học vài vòng rồi nói sau. Nhất Giai, lại gọi cho Hạ Lai thử xem.
Xe khởi động, thong thả chạy dọc theo lầu dạy học, ký túc xá học sinh và sân thể dục dạo qua một vòng, thời gian lại qua hơn nửa tiếng, lại không liên lạc được với Hạ Lai, lại chuyện gì cũng không có phát sinh, thì càng khiến mấy người Quan Doãn mê hoặc, rốt cuộc là Hạ Lai báo cáo sai quân tình, hay là sự tình có biến cố khác?
Làm sao bây giờ? Dựa vào ý tưởng không chịu buông tha bất luận một loại khả năng nào, Quan Doãn nói vói Lưu Bảo Gia:
- Bảo Gia, cậu và Tấn Lực, Lý Lý đi vào trong lầu dạy học xem, hỏi học sinh nhiều một chút, xem có tình huống khác thường xuất hiện hay không, tôi cùng Nhất Giai đi tiếp xúc phòng Giáo vụ, và lãnh đạo trường học một chút.
- Được.
Lưu Bảo Gia không nói hai lời, vung tay lên, Lôi Tấn Lực và Lý Lý theo anh ta tiến đến tra lầu học.
Quan Doãn và Kim Nhất Giai đang muốn nhích người tiến đến phòng Giáo vụ, chợt phát hiện học sinh túm năm tụm ba đều dũng mãnh lao tới một phương hướng, không ít tay người chỉ lầu dạy học, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì rồi? Quan Doãn ngẩng đầu nhìn lên, một cánh cửa sổ lầu ba lầu dạy học mở ra, một bóng người vọt ra, bóng dáng cô yểu điệu, vẻ mặt hờ hững, mặc áo màu xám, váy dài phai màu, vừa nhấc chân liền ngồi ở trên bệ cửa sổ.
Học sinh tụ tập ở tại dưới lầu một trận kinh hô:
- Có người muốn nhảy lầu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui