Càng có hiệu quả hơn so với kỳ vọng của Quan Doãn chính là, Thôi Đồng nhận được điện thoại của hắn liền lập tức kinh hãi, tức thì tỏ ý phải lập tức điều tra chân tướng sự việc. Thôi Đồng đầu tiên là quan tâm hỏi hắn có bị thương hay không, sau đó mới hỏi thương tích Hạ Lai như thế nào. Quan Doãn tuy rằng trong lòng đau khổ, nhưng vẫn là từ trên chi tiết nhỏ trước sau nhạy bén phát hiện vấn đề, Thôi Đồng thực sự quan tâm hắn, chứ không phải Hạ Lai, càng không phải là để ý quyền thế Hạ Đức Trường.
Sao có thể? Thôi Đồng vì sao phải tốt với hắn như vậy?
Quan Doãn không biết là, Thôi Đồng đối tốt với hắn, nhiều hơn rất nhiều lần so với trong tưởng tượng của hắn!
Khi từ phân cục Lâm Giai đi ra, Quan Doãn còn tưởng rằng chính là Thôi Đồng gọi cuộc điện thoại mới khiến cho Diệp Lôi Hàm thả hắn và Lãnh Thư, chỉ cần Thôi Đồng tham dự sự kiện học viện Tiến Thủ, mới có thể khiến chân tướng rõ ràng, trả lại chân tướng việc Hạ Lai bị buộc nhảy lầu.
Nợ máu trả bằng máu, nhưng Quan Doãn càng hiểu rõ, đối mặt họ Trịnh một trong ba dòng họ lớn, hắn cho dù làm tới thư ký số một Thành ủy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể lay động thế lực to lớn họ Trịnh, chỉ có mượn thế lực lớn mạnh hơn của họ Thôi, mới có thể khiến thế lực họ Trịnh cuối cùng phải khuất phục.
Đương nhiên, đường rất quanh co, con đường phía trước rất gian nan, tuy nhiên vì thay Hạ Lai đòi lại công bằng, khó khăn lớn hiểm trở hơn nữa cũng ngăn không được quyết tâm của Quan Doãn, hơn nữa Quan Doãn đã quyết định, giữa hắn và họ Trịnh, không chết không ngừng, cự tuyệt khả năng giải hòa. Hắn luôn luôn ôn hòa, cũng đồng ý thủ đoạn ẩn nhẫn khiêm tốn của Lý Dật Phong, tán thành quan niệm chính trị ẩn dật của Thôi Đồng, nhưng việc xảy ra ở học viện Tiến Thủ khiến hắn thay đổi rất nhiều. Làm cháy lên tinh thần nổi loạn và tính hiếu chiến trong xương tủy hắn.
Trong nháy mắt Quan Doãn chợt phát hiện, hoá ra về mặt cứng rắn, mạnh mẽ và lạnh lùng, hắn và Lãnh Phong quả thật có chỗ giống nhau.
Từ phân cục Lâm Giai đi ra, một mạch khẩn cấp chạy tới bệnh viện, trên đường, Lãnh Thư nhận được điện thoại của Lãnh Nhạc, cúp điện thoại Lãnh Thư nói cho Quan Doãn một sự thật kinh người —— ngay sau khi Thôi Đồng tiếp điện thoại xong, ông ta chẳng những lập tức điện thoại thông báo Diệp Lôi Hàm thả người vô điều kiện, còn e sợ sự việc có thay đổi, trước tiên thông báo cho Tưởng Tuyết Tùng.
Mà phản ứng của Tưởng Tuyết Tùng càng làm cho mọi người chấn động. Ông ta chẳng những quyết định lập tức gọi mở cuộc họp khẩn cấp nghiên cứu chuyện xảy ra đột ngột ở học viện Tiến Thủ, đồng thời chỉ thị Ban tổ chức cán bộ Thành ủy suốt đêm tổ chức hội nghị nghiên cứu vấn đề điều động Quan Doãn, cũng yêu cầu sáng mai gởi công văn công bố!
Nét bút thần của Tưởng Tuyết Tùng chẳng những kinh hãi mọi người, cũng làm cho Thôi Đồng kinh sợ không nhỏ, lần đầu tiên cảm nhận được một khả năng tàn sát khốc liệt khác ngoài cách cầm quyền mưa thuận gió hòa trong ba năm ở thành phố Hoàng Lương của Tưởng Tuyết Tùng, cũng làm cho Thôi Đồng ý thức được, Tưởng Tuyết Tùng đúng lúc ra tay, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, chính là muốn bắt lấy thời cơ Quan Doãn và căn cứ nhân tài họ Trịnh xung đột chính diện, mượn việc chính thức điều Quan Doãn đến Thành ủy làm lý do, khai hỏa phát súng đầu tiên tuyên chiến họ Trịnh của ba dòng họ lớn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ tư tâm căm uất của Tưởng Tuyết Tùng, ông ta và Hạ Đức Trường có quan hệ cá nhân rất tốt, xem Hạ Lai như cháu gái. Hạ Lai lại ở dưới trướng ông ta bị trọng thương. Hiện tại sống chết chưa biết, ông ta khẳng định vô cùng đau đớn, không làm ra thái độ điều tra rõ chân tướng, ông ta về sau làm sao đối mặt với Hạ Đức Trường?
Thế cục Hoàng Lương, thật sắp ào ào vũ bão rồi!
Sau khi nghe Lãnh Thư đại khái thuật lại một loạt thay đổi của Thành ủy xong. Quan Doãn kinh hãi, một là kinh ngạc Thôi Đồng quá chiếu cố hắn vượt qua dự liệu của hắn, hai là kinh ngạc vì hành động của Tưởng Tuyết Tùng yêu cầu ban Tổ chức cán bộ suốt đêm nghiên cứu việc điều động hắn, tuyệt đối là hành động vĩ đại nhấn mạnh công khai tuyên chiến với họ Trịnh.
Bất kể là Thôi Đồng hay là Tưởng Tuyết Tùng, có lẽ đều vô cùng tỉnh táo ý thức được, Hạ Lai đau buồn nhảy lầu khiến thế cục Hoàng Lương vốn đã rung chuyển lại thêm một mồi lửa. Phá cục của Hoàng Lương… toàn bộ sắp đến.
Lúc tới bệnh viện, Hạ Lai đã bị đưa vào phòng giải phẫu, Kim Nhất Giai giữ ở ngoài cửa, đã hết bi thương, chỉ có sợ hãi, bất lực và bàng hoàng, vừa thấy Quan Doãn, cô cũng không để ý có Lãnh Thư ở đây, nhào vào trong lòng ngực Quan Doãn. Cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa:
- Quan Doãn, anh đã tới, nếu anh không đến, em sắp chống đỡ không nổi rồi.
Nước mắt của hồng nhan, cơn say của đàn ông, đều là chuyện thương tâm nhất thế gian, Quan Doãn đem Kim Nhất Giai ôm trong ngực, cùng cô cùng đau buồn cùng khóc. Kim Nhất Giai xuất thân nhà làm quan, từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, nhìn thấy đều là một mặt thế giới tốt đẹp, nào biết đâu rằng trên thế giới ngoại trừ tốt đẹp ra, còn có góc tối tăm.
Chẳng những tối tăm, hơn nữa còn làm cho người ta khinh bỉ.
Kim Nhất Giai kiên cường hơn tháo vát hơn, cô cũng chỉ là một cô gái, một cô gái vẫn chưa trải qua bao nhiêu thế sự và đau khổ nhân gian, sự kiên cường của cô là do nguồn gốc xuất thân nhà giàu có, cô tháo vát là nhờ có nền giáo dục tốt, nói trắng ra là, vẫn là điều kiện trời ban cực tốt. Điều kiện trời ban càng tốt, càng không nhận thức được bi thảm chân chính của nhân gian, Quan Doãn giờ này khắc này đối với Kim Nhất Giai vừa thương lại yêu, đối với Hạ Lai càng vừa yêu vừa kính.
Xuất thân Hạ Lai tuy rằng so ra kém Kim Nhất Giai, nhưng cũng coi là thiên kim nhà làm quan, từ nhỏ được coi là hòn ngọc quý trên tay không nói, khẳng định cũng là nuông chiều và cưng chiều, cho nên tình yêu của Hạ Lai đối với hắn, tuy rằng không phải oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng có thể đứng vững trên áp lực Hạ Đức Trường mà liên miên không dứt, cũng là đủ khiến hắn cả đời vui mừng rồi.
Nhất là chuyện Hạ Lai đau buồn mà nhảy, câu "Quan Doãn, nhớ rõ em đã từng yêu anh" còn ở bên tai, giống như một vết thương, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Quan Doãn, đời này kiếp này vĩnh khó quên!
- Đừng sợ, có anh ở đây, anh vĩnh viễn sẽ không để em bị một chút thương tổn.
Quan Doãn nước mắt rơi như mưa, đàn ông vì tình mà khóc, trời đất lộ vẻ xúc động, Lãnh Thư ở một bên mũi cũng chua xót, lập tức nước mắt tràn đầy.
Nước mắt của Lãnh Thư, vừa vì Quan Doãn mà khóc, cũng vì tình yêu sâu sắc với Hạ Lai và yêu mến với Kim Nhất Giai của Quan Doãn mà khóc, tâm tư của con gái từ trước đến nay mẫn cảm mà tinh tế, có lẽ cô đối với Quan Doãn chỉ có sùng bái cộng thêm thiện cảm, nhưng hiện tại cô hi vọng biết bao người ở trong lòng ngực Quan Doãn thả lỏng mà khóc là cô.
Cô vì sao mà khóc, vì ai mà khóc? Cô cũng nói không rõ ràng, vì Hạ Lai? Cô và Hạ Lai lại không quen biết. Vì Kim Nhất Giai? Cô và Kim Nhất Giai cũng không phải tình như chị em. Vì Quan Doãn? Quan Doãn vừa rồi không có biểu hiện quá mức quan tâm đối với cô, có lẽ cô chỉ vì chính mình mà khóc.
- Hạ Lai có thể không xong rồi không? Em rất sợ, nếu chẳng may Hạ Lai có chuyện không hay xảy ra, em...
Kim Nhất Giai nói không được nữa, khóc không thành tiếng.
- Đừng nghĩ bậy nữa.
Quan Doãn cũng là tâm loạn như ma, lầu ba nói cao không cao, nói thấp không thấp, Hạ Lai hôn mê tại chỗ, trừ phi có kỳ tích xuất hiện, nếu không thực sự có khả năng... Hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều,
- Bác sĩ nói như thế nào? Có liên lạc được với Hạ Đức Trường hay không?
- Bác sĩ nói tình trạng không tốt lắm, đang cấp cứu.
Kim Nhất Giai lắc đầu,
- Không liên lạc được, tuy nhiên vừa rồi tôi nghe được một tin tức, hình như ông ta đã về tỉnh rồi.
Hạ Đức Trường này... Quan Doãn đã không cách nào hình dung hắn có cái nhìn thế nào với Hạ Đức Trường rồi, Hạ Đức Trường thông minh quá sẽ bị thông minh hại, nếu như nói điều tra ngầm của Hạ Lai là vì lợi ích của Hạ Đức Trường mà dựng lên, kết quả làm cho cô sờ vào trận địa lôi, bị hại thành tình trạng thê thảm bây giờ, không biết Hạ Đức Trường có phải sẽ hối tiếc không kịp hay không?
Nếu quả thực như thế, mặc kệ Hạ Đức Trường vô cùng đau đớn như thế nào, Hạ Lai gặp nạn, Quan Doãn phải ghi rõ một món nợ với Hạ ĐứcTrường!
Hạ Đức Trường, độ cao của khoảng cách đạo đức làm người của ông còn có khoảng cách rất xa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua rồi, đèn công tác phòng giải phẫu vẫn sáng, Quan Doãn mở to hai mắt, chờ thời khắc cuối cùng tiến đến... Bỗng nhiên, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân ồn ào, tiếng bước chân hỗn loạn mà dồn dập, hiển nhiên không là một người, mà là một đám người.
Xoay người nhìn lại, ước chừng bốn năm người từ một đầu hành lang bước nhanh tới, Quan Doãn quen biết một người đứng phía trước, chính là nhân vật số một thành phố Hoàng Lương, Bí thư Thành ủy Tưởng Tuyết Tùng.
Một người đi theo phía sau Tưởng Tuyết Tùng, khoảng 50 tuổi, mặt tròn, mắt to, sống mũi cao, tóc đậm dày mà thô, vóc dáng không cao, hơi béo, đi đường uy vũ uy phong. Tuy nói Quan Doãn chưa từng gặp qua người thật, nhưng không ít lần thấy diện mạo ở trên tin tức, chính là nhân vật số hai thành phố Hoàng Lương, Chủ tịch thành phố Hô Diên Ngạo Bác.
Người phía sau Hô Diên Ngạo Bác, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, Quan Doãn liếc mắt một cái liền nhận ra ông ta chính là Thôi Đồng.
Phía sau Thôi Đồng là ủy viên thường vụ Thành ủy lần trước có đến huyện Khổng một lần, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Tăng Vĩ Hiến. Phía sau Tăng Vĩ Hiến, là Lãnh Nhạc - Trưởng ban thư ký Thành ủy và Sư Long Phi.
Quả nhiên là thể diện Hạ Đức Trường không nhỏ, Hạ Lai gặp chuyện không may, kinh động đến năm vị nhân vật cấp quan trọng Thành ủy, hơn nữa Top 3 nhân vật toàn bộ xuất hiện, quả thật có uy phong sấm gió. Chỉ tiếc, Quan Doãn thà rằng không cần uy phong như vậy, cũng không muốn Hạ Lai nhận lấy một tia thương tổn.
- Tình hình Hạ Lai thế nào?
Tưởng Tuyết Tùng đi nhanh đi tới trước mặt Quan Doãn, vẻ mặt đau xót giơ tay bắt tay Quan Doãn,
- Tôi đã tới chậm, Quan Doãn, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cậu nói rõ chi tiết một chút.
Tưởng Tuyết Tùng trực tiếp hỏi Quan Doãn sự việc đã trải qua, chính là rất rõ ràng toát ra ý thiên vị, chính là muốn đứng trên lập trường Quan Doãn làm điểm xuất phát. Một lời của ông ta thốt ra, Hô Diên Ngạo Bác phía sau liền hơi nhíu mày, chen vào nói:
- Bí thư Tưởng, vẫn là đợi sau khi Trịnh Thiên Tắc đến mới tìm hiểu tình hình, để Quan Doãn nghỉ ngơi một chút trước.
- Tôi không mệt, lúc xảy ra sự việc, tôi cùng Kim Nhất Giai, Lãnh Thư đều ở hiện trường, còn có Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý đều là người chứng kiến, lời nói của chúng tôi, càng khách quan càng chân thật.
Quan Doãn không có khách khí, trực tiếp chống trở về Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác rõ ràng muốn kéo dài thời gian, muốn đợi Trịnh Thiên Tắc tới, Trịnh Thiên Tắc chậm chạp không xuất hiện, không cần nghĩ, nhất định là ngấm ngầm thống nhất cách xử lý rồi.
Hô Diên Ngạo Bác lại nhíu mày, im lặng liếc mắt đánh giá Quan Doãn một cái, trong ánh mắt hơi biểu lộ bất mãn, tuy nhiên chợt lóe lên, cực nhanh lại được che dấu được vô cùng tốt, người bình thường không phát hiện được sự thay đổi nhỏ đến không thể thấy trên mặt của ông ta.
Chỉ có điều, Quan Doãn lại thấy rất rõ ràng. Chỉ là sự thay đổi rất nhỏ, Quan Doãn liền chắc chắc trong lòng, ở vấn đề Hạ Lai, Hô Diên Ngạo Bác đều có tính toán, lập trường của ông ta và lập trường của Tưởng Tuyết Tùng không nhất trí.
Không đợi Quan Doãn mở miệng nói rõ sự việc xảy ra lúc đó, lại một cái tiếng bước chân dồn dập từ trong hành lang truyền đến, một bóng người phong phong hỏa hỏa chạy tới, vừa chạy còn vừa nói:
- Các vị lãnh đạo, tôi đã tới chậm, tôi sai, xin các lãnh đạo phê bình tôi. Vì điều tra rõ ràng chân tướng của sự việc, tôi lại đích thân chạy một chuyến đến học viện Tiến Thủ.
Trịnh Thiên Tắc đến thật sự đúng lúc, Quan Doãn biết rằng, có người muốn đổi trắng thay đen rồi! Không thể để cho Trịnh Thiên Tắc vào trước là chủ, càng không thể để Hô Diên Ngạo Bác đoạt cơ hội, hắn lúc này nói:
- Bí thư Tưởng, Chủ tịch thành phố Hô Diên, học viện Tiến Thủ là sản nghiệp họ Trịnh, cục trưởng Trịnh nên lánh đi!
Một lời nói ra, Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt đồng thời thay đổi lớn.