- Lên xe!
Quan Doãn quyết định thật nhanh,
- Bảo Gia, em có thể lái không đấy? Không được thì để Tấn Lực lái đi.
- Em giữ được, anh cứ yên tâm đi.
Lưu Bảo Gia tuy rằng bị thương không nặng lắm nhưng một ngày bôn ba cũng gần sức cùng lực kiệt, cậu ta gượng thở ra một hơi, nói gì cũng phải đưa Hạ Lai đến tỉnh thành một cách an toàn.
Hạ Lai chỉ là bị thương nặng chưa tỉnh lại, làm cho Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực, Lý Lý mừng rỡ, người còn là tốt, còn người là còn hy vọng.
- Mấy người cắt đuôi đằng sau, tôi lên phía trước mở đường, lúc nào cũng phải để ý động tĩnh bốn phía, nhớ một điều là ra taytrước thì chiếm được lợi thế.
Quan Doãn bình tĩnh ra lệnh. Vừa mới qua ba chiếc xe, mới đi không xa đã dừng lại bên đường, rất rõ ràng, là không có ý tốt. Bây giờ không phải lúc nhân từ, chỉ có thể hướng tử cầu sinh, đấu trí đấu dũng.
Nếu tất cả những gì hắn đoán không sai thì người được cử đến chắc chắn là tay sai của Trịnh Thiên Tắc, muốn là muốn giữ lại bọn họ, muốn đẩy Hạ Lai vào chỗ chết!
Hay cho cái tên Trịnh Thiên Tắc lòng lang dạ sói, Quan Doãn nổ máy, lửa giận trong lòng nổi lên, không cần nghĩ, Hạ Lai trong phỏng vấn của học viện Tiến Thủ chắc chắn chạm đến chỗ không thể thấy của học viện Tiến Thủ. Thậm chí còn có thể nguy hiểm cho tấm màn đen của họ Trịnh, cuối cùng chọc giận sự trả thù điên cuồng của họ Trịnh. Lúc đấy nếu Hạ Lai không đau buồn mà nhảy, nêú cô ấy bị người ta đưa đi thì có thể bị giết người diệt khẩu.
Cũng thật khó cho Hạ Lai, một mình vật lộn ở trong học viện trong thời gian lâu như vậy, cô đơn cỡ nào, sợ hãi và bất lực cỡ nào, mà hắn tuy đến kịp thời nhưng vẫn không thể nào ngăn bi kịch phát sinh.
Mà tình hình phát triển đến bây giờ, dưới sự thúc đẩy của Thôi Đồng, khiến Hạ Lai giả chết thoát ly Hoàng Lương, muốn giấu diếm, lừa Trịnh Thiên Tắc, ngay đến Thôi Đồng - người đại diện đứng đầu ba dòng họ lớn cũng ra hạ sách này. Có thể thấy, họ Trịnh đối với sức khống chế của hệ thống công an thành phố Hoàng Lương đúng là lớn hơn so với bình thường, đạt đến trình độ kín không kẽ hở, đến Thôi Đồng cũng chỉ có thể tránh đi mũi nhọn.
Thôi Đồng là căn cứ vào điểm nào có thể giúp Hạ Lai thoát nạn, cũng như anh ta không biết sao lại xem trọng Quan Doãn như vậy. Nhất thời vẫn là mê cục, Quan Doãn cũng chả thèm đoán, bây giờ hắn chỉ cần biết Hạ Lai không có lo lắng về tính mạng làm hắn rất yên tâm. Mà dựa vào quyền lực và địa vị của Thôi Đồng, cũng không dám khiến Hạ Lai rời khỏi Hoàng Lương một cách quang minh chính đại. Cũng chứng minh Trịnh Thiên Tắc cũng có chỗ khiến Thôi Đồng phải kiêng kị. Vậy người mà Trịnh Thiên Tắc cử đến đuổi theo, chắc chắn sẽ dùng mọi thủ đoạn làm cho Hạ Lai không sống mà rời đi.
Có thể trong thời gian ngắn nhất đã nhận thấy sự dị thường, còn cử người đuổi theo, Trịnh Thiên Tắc không những lòng lang dạ sói, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trong lòng Quan Doãn bỗng nổi trận cuồng phong, gốc họ Trịnh ở Hoàng Lương là hệ thống công an, nếu thế lực lớn đến nỗi ảnh hưởng đến cả hệ thống chính trị pháp luật thì đến viện kiểm sát, toà án, tất cả cũng là thế lực họ Trịnh, quân cờ Hoàng Lương cũng không dễ đi.
Muốn phá hoại gốc gác của họ Trịnh, sợ là nhất định phải mượn sức mạnh ngoại bộ, nghĩ như vậy, Quan Doãn quay đầu nói với Kim Nhất Giai
- Nhất Giai, gọi điện thông báo cho Hạ Đức Trường, để cho ông ta biết chuyện của Hạ Lai.
- Ông ta không nghe điện thoại.
Cứ nhắc đến Hạ Đức Trường là Kim Nhất Giai lại lên cơn giận dữ.
- Ông ta đã về thành phố Yến rồi, đang ở nhà.
- Anh không nói suýt thì em quên.
Kim Nhất Giai cầm điện thoại,
- Gọi điện thoại nhà, làm phiền ông ta, không tin ông ta không nghe.
Nhưng Kim Nhất Giai sau ba lần gọi mới gọi được, lại bị một phen nói tức giận của Hạ Đức Trường. Cô ấy muốn doạ Hạ Đức Trường một vố, không nói cho ông ta tình hình thật sự của Hạ Lai. Kim Nhất Giai không biết là cú doạ nạt của cô làm cho Hạ Đức Trường ngã ra, suýt chút nữa phải đến bệnh viện, đường đường Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại ngã mất mặt thế.
Ô tô đi về phía trước không xa, vượt qua mấy xe đằng sau đang dừng ở bên đường, Quan Doãn bỗng tăng tốc. Mấy xe ven đường thấy thế cũng lần lượt mở lớn đèn, đạp chân ga đuổi theo.
Quả nhiên đối phương vì Hạ Lai mà đến.
Quan Doãn dần dần tăng tốc độ, cũng may Lãnh Nhạc vì hắn mà sắp xếp xe tốt, xi-lanh lớn, mã lực mạnh mẽ, chân ga vừa dẫm là bỏ xa mấy xe đằng sau. Mà xe của Lưu Bảo Gia ba người bọn họ là Audi, động lực cũng khá được, loại xe của đối thủ nhìn không rõ, chắc không phải loại Audi tầm thường, động lực không quá kém, không dễ bỏ xa.
Sau khi giằng co một khoảng cách, xe đằng sau dần dần không thấy bóng dáng đâu nữa, biến mất trong bóng đêm, Thôi Vũ Thu vỗ vỗ ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức tái nhợt:
- Có phải là đã bỏ xa kẻ xấu rồi không?
Không ai tiếp lời của cô ta, đúng lúc điện thoại của Kim Nhất Giai reo lên.
Là điện thoại của Hạ Đức Trường.
- Nhất Giai, Hạ Lai con bé, con bé bây giờ rốt cuộc là bị làm sao?
Hạ Đức Trường đau đớn khóc lóc, không còn uy phong ngất trời nữa rồi, chả khác gì một người trung niên bình thường cả. Quyền lực và uy phong đứng trước cái chết vẫn chỉ là một chuyện nhỏ bé mà thôi.
- Hạ Lai bây giờ hôn mê không tỉnh lại, nhờ phúc Quan Doãn, nếu có thể đến thành phố Yến một cách thuận lợi có thể còn cứu được.
Kim Nhất Giai kì quái nói.
- Quan Doãn? Lại liên quan gì đến Quan Doãn?
Hạ Đức Trường sau khi rất đau khổ, vừa nghe thấy Quan Doãn, lại lập tức tỉnh ra vài phần.
- Liên quan gì đến Quan Doãn?
Kim Nhất Giai nổi giận,
- Nếu không phải lúc đầu Quan Doãn liều mạng cứu Hạ Lai từ trong học viện Tiến Thủ ra thì Hạ Lai có mười cái mạng cũng không giữ được. Nếu bây giờ không phải Quan Doãn liều chết lái xe mặc sự đuổi giết của bọn họ thì Hạ Lai đến cơ hội rời khỏi Hoàng Lương cũng không có.
- Cô nói cái gì?
Hạ Đức Trường sợ hãi
- Gì mà đuổi giết?
- Hạ Lai chọc giận ai ông còn không rõ sao? Bây giờ chúng tôi đang trên đường quốc lộ, đằng sau còn có mấy xe đang đuổi theo, không muốn để Hạ Lai sống sót mà rời khỏi Hoàng Lương. Chúng tôi có thể chạy tìm đường sống không, toàn bộ phải xem bản lĩnh tuỳ cơ ứng biến của Quan Doãn, dượng à, ông ngồi đó chờ hay là qua đây tiếp ứng thì cứ liệu mà làm đi nhé.
Kim Nhất Giai cúp thẳng điện thoại.
Hạ Đức Trường ngây người, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, ngây người chỉ trong chốc lát, đột nhiên nhảy dựng lên giống như bị nóng chân, gọi ngay một cuộc điện thoại.
- Phó Giám đốc sở Tống, tôi là Hạ Đức Trường, tôi có một việc rất gấp cần ông giúp.
Giọng Hạ Đức Trường dồn dập, cũng không chú ý về dùng từ nữa rồi.
- Mong ông điều ngay một xe đặc công đến quốc lộ 107 đoạn đường thành phố Hoàng Lương, để bảo vệ cho một chiếc xe.
Phó giám đốc sở Tống là Phó giám đốc sở công an tỉnh - Tống Biểu Lý. Tống Biểu Lý là bạn học của Hạ Đức Trường, đảm nhiệm chức Phó giám đốc sở công an cũng lâu rồi, ở thành phố Yến cũng là một trong những nhân vật có thanh danh.
Tống Biểu Lý giật mình sửng sốt:
- Phó trưởng ban Hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hạ Đức Trường chả quan tâm nhiều lời:
- Biểu Lý, trước tiên ông đừng hỏi nữa, tôi sợ chậm một bước là không kịp nữa đâu. Ông phải giúp tôi.
Câu cuối là đã khóc nức nở rồi.
Tống Biểu Lý bị doạ khá mạnh
- Được, Đức Trường, ông đừng nóng, tôi giúp ông, nhất định giúp, lấp tức cử người đi, nhanh nhất có thể thì cũng phải hai tiếng mới đến được.
- Biểu Lý, Hạ Lai có thể sống mà quay trở về hay không thì nhờ cậy vào ông cả đấy.
Hạ Đức Trường không chịu được nữa. Uy phong của Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mất hết rồi, lớn tiếng khóc.
- E là Hạ Lai không xong rồi...
- A… Đức Trường, ông chờ đấy, tôi sắp xếp xong đặc công thì sẽ qua đó tìm ông.
Tống Biểu Lý đặt điện thoại xuống, lập tức ra lệnh ngầm, mười phút sau, tận mắt trông thấy đặc công hành động, mới yên tâm lái xe đi tìm Hạ Đức Trường.
Mối quan hệ giữa ông ta và Hạ Đức Trường khá sâu, hơn nữa ông ấy cũng khá là quý Hạ Lai, một lòng muốn cô ấy làm con dâu của mình, bây giờ Hạ Lai gặp chuyện, ông ấy lòng cũng nóng như lửa đốt.
Cùng lúc đặc công xuất hiện ở sở Công an tỉnh là hàng xe của Quan Doãn cũng gặp mối nguy đầu tiên.
Xe đuổi theo đằng sau vốn không nhìn thấy bóng dáng đâu, đã làm cho Thôi Vũ Thu trút một hơi thở dài. Cứ tưởng rằng mối nguy đó đã được giải trừ, Quan Doãn lại rất rõ là đối thủ đã dám đuổi theo thì sẽ không chịu để yên như vậy. Sở dĩ biến mất không thấy gì nữa, e là vẫn đang thương lượng đối sách. Bọn họ là đuổi theo vì Hạ Lai, lo là sẽ làm đến cùng, chỉ muốn lấy mạng của Hạ Lai.
Mà bây giờ là hai xe đầy người, ai cũng không dám to gan che trời như thế.
- Có phải là không sao rồi không?
Thôi Vũ Thu mới rất hung hăng với Quan Doãn, bây giờ lại ngồi đần ra, lại hiện ra một mặt khác
- Tốt quá, kẻ thù thấy tình thế không ổn, chủ động lui về, chúng ta đại nạn không chết, ắt có hậu phúc.
- Đừng có vui mừng quá sớm.
Kim Nhất Giai bác bỏ lời của Thôi Vũ Thu
- Cô động não một chút được không, đối phương hùng hổ đến, chưa lộ diện đã đi rồi, cô tưởng nó ngu hay là nó sợ cô?
- Cô thì thông minh?
Thôi Vũ Thu không phục
- Nếu mà đối thủ bỏ đi thật rồi, cô phải nhận lỗi với tôi?
Tuy Thôi Vũ Thu điêu ngoa tuỳ hứng, nhưng tư thế cô ấy mặc áo y tá, mang ống nghe, ưỡn ngực, thu thắt lưng cũng rất đẹp, rất có sự quyến rũ. Tuy nhiên, lúc này chả ai có tâm tư thưởng thức sự xinh xắn của cô. Kim Nhất Giai càng không vừa lòng cô ta.
- Nếu bọn họ chưa đi thì cô định nhận lỗi với tôi thế nào đây?
Quan Doãn không ngăn cuộc đấu khẩu của Kim Nhất Giai và Thôi Vũ Thu, hắn biết Kim Nhất Giai là cô gái thông minh, không phải cố ý làm loạn mà là muốn chuyển sự chú ý sang Vũ Thu. Dù sao một xe, trừ hắn thì đều là con gái, nếu đều sợ hãi thì cũng không phải là chuyện hay, cảm xúc khủng hoảng sẽ bị truyền đi.
- Cô nói làm thế nào thì làm thế.
Thôi Vũ Thu rất tự tin, hừ một tiếng,
- Nếu đối phương đi rồi, cô kính tôi 3 ly trà, cúi đầu ba lần, gọi ba tiếng chị. Nếu họ chưa đi, tôi cũng làm thế.
- Tôi không thèm trà của cô.
Kim Nhất Giai cười châm chọc,
- Nếu họ chưa đi, cô kính Quan Doãn ba ly trà, cúi đầu ba lần, gọi ba tiếng anh…Cô có dám nhận lời không?
- Sao không dám? Ai sợ ai?
Thôi Vũ Thu mắc câu rồi, cằm hất lên
- Nhất ngôn cửu đỉnh, ai đổi ý thì là chó…
Một câu mới nói được một nửa, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, liên tiếp là những âm thanh cực lớn, đinh tai nhức óc làm người ta hết hồn, khoảng cách rất gần, làm mọi người thấp thỏm không yên.
Ngay sau đó đèn xe sáng loáng, chỉ thấy một chiếc Audi biển số của Hoàng Lương đang ở giữa đường, đầu xe đã đâm cháy, két nước vỡ, khói ngút trời, rõ ràng là không thể chạy được nữa. Bên cạnh Audi cũng có một chiếc xe cũng là Audi, một người bước xuống, cao to vạm vỡ. Trong tay cầm một cây cờ lê to, giơ lên cao, hung hăng văng xuống, đập vào tấm kính xe Audi một cách không khách khi