Tưởng Tuyết Tùng ở phía trước, Lãnh Nhạc ở giữa, Quan Doãn cuối cùng, công sức ba người từ trên lầu đi đến dưới lầu, cũng chỉ mấy phút, người gặp phải không hơn năm ba người, nhưng sau một lát, tin tức Quan Doãn đi cùng bí thư Tưởng, Trưởng ban thư ký Lãnh giống như đã mọc cánh nhanh chóng truyền khắp tòa nhà Thành ủy.
Nói chung, sau khi thư ký mới nhậm chức, phải có một thời gian ngắn khảo sát, trong lúc đó, thư ký bình thường sẽ ngồi trong văn phòng đợi lệnh, lãnh đạo ra ngoài, hơn phân nửa sẽ không để cho thư ký đi theo. Nhất là bữa tiệc, trong bữa tiệc có thể nói chuyện chính sự đại sự cùng với việc riêng, thư ký đi theo, là biểu lộ lãnh đạo tuyệt đối tín nhiệm thư ký.
Quan Doãn mới rảo bước vào Thành ủy không đến mấy giờ, cùng với bí thư Tưởng ra ngoài rồi? Mà từ thái độ tùy ý nói chuyện với nhau khi ba người đồng hành mà xem, sự tín nhiệm của bí thư Tưởng đối Quan Doãn, đã rõ ràng vượt qua Sư Long Phi.
Hay cho một Quan Doãn, vừa vào Thành ủy gót chân liền đứng vững vàng, được Tưởng Tuyết Tùng hoàn toàn tín nhiệm, không hề nghi ngờ, với tư cách thư ký số một trẻ tuổi nhất Thành ủy trong lịch sử, Quan Doãn cũng rất có thể trở thành thư ký số một mạnh nhất Thành ủy trong lịch sử Hoàng Lương.
Quan Doãn vừa vào Hoàng Lương, không những nổi tiếng khắp Thành ủy, trở thành nhân vật phong vân bậc nhất tòa nhà Thành ủy mỗi người đều biết! Nhất là cảnh tượng ba người ngồi chung một chiếc xe hơi chạy nhanh ra cửa chính Thành ủy, trên lầu chính Thành ủy, không biết có bao nhiêu ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tị đứng ở sau cửa sổ, tâm tình phức tạp nhìn chăm chú vào xe chuyên dụng nhân vật số 1 Thành ủy biến mất ở ngoài cửa chính.
Trên xe, là sự mong mỏi và giấc mộng của bao nhiêu người, lại khiến cho một Quan Doãn mới ra đời đỗ trạng nguyên.
Cũng không biết là chuyện tốt của ai, nhóm Quan Doãn mới vừa đi không lâu, tòa nhà Thành ủy bắt đầu truyền lưu tin đồn thứ nhất —— Quan Doãn đại chiến Trịnh Thiên Tắc, vài ba câu quát lui Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc không đượccho vào , gặp được vô cùng nhục nhã trong đời. Đủ loại tin đồn truyền đi sinh động như thật, giống như tận mắt nhìn thấy, tóm lại, tin tức một khi truyền ra, hình tượng Quan Doãn tăng lên một bước, mà Trịnh Thiên Tắc cũng quét sạch khí thế vô hướng mà không lợi trước kia ở thành phố Hoàng Lương, lần đầu tiên thất bại nặng nề, thê thảm, đại bại mà về!
Tin tức lọt vào tai Trịnh Thiên Tắc, Trịnh Thiên Tắc mặt vô cùng u ám. Ông ta đang ở một gian văn phòng uống trà, ngẩng đầu nói với một người:
- Chủ tịch thành phố Hô Diên, Quan Doãn vừa đến Thành ủy liền được bí thư Tưởng trọng dụng, bí thư Tưởng có Quan Doãn, như hổ thêm cánh.
Hô Diên Ngạo Bác đang đứng ở phía trước cửa sổ nhìn xuống xung quanh phía dưới, sau khi xe chuyên dụng số 1 của Tưởng Tuyết Tùng chạy nhanh ra cửa chính Thành ủy, ông ta mới thu hồi ánh mắt. Lấy tay vừa sờ đỉnh đầu, cười ha hả:
- Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nhiệm kỳ của bí thư Tưởng còn có hai năm rưỡi? Hơn phân nửa, không làm được gì, nóng vội có thể lý giải. Nhưng nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, Quan Doãn có thể làm ra đậu hũ nóng? Chưa chắc.
Ánh mắt Trịnh Thiên Tắc xoay vài vòng, nói ra sự lo lắng của ông ta:
- Khi Quan Doãn vừa rồi cùng Vương Tiến Thái một trước một sau bước vào cửa chính Thành ủy, tôi quan sát một chút, hắn là sói đi bước đi mạnh mẽ uy vũ, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã có khí chất.
"Xoẹt..." Hô Diên Ngạo Bác uống một ngụm trà, ông ta uống trà có tam tuyệt, thứ nhất là thích uống trà nóng. Nước sôi châm trà, bật người có thể uống một ngụm, hai là uống trà đậm, trong nước trà, lá trà nhiều hơn nước, ba là thanh âm uống trà biểu lộ tâm tình. Người quen thuộc ông ta từ động tĩnh uống trà của ông ta là có thể nhận thấy được tâm tình tốt xấu của ông ta.
Hô Diên Ngạo Bác mới vừa rồi là hút trà, phát ra thanh âm giống như một tiếng châm biếm. Biểu đạt thái độ không đồng ý của ông ta đối với lời nói của Trịnh Thiên Tắc.
- Cho dù là sinh viên hàng đầu của đại học Bắc Kinh, tuy nhiên ở huyện Khổng đợi một năm, có thể học được bao nhiêu bản lĩnh?
Hô Diên Ngạo Bác dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, như thể đang gõ lên trán Quan Doãn, gõ xong, tay của ông ta lại trên không trung vẽ một vòng tròn, lúc rơi xuống trên bàn, liền cầm lên một điếu thuốc, đề tài cũng chuyển đến trên người Tưởng Tuyết Tùng
- Đối với bất kỳ một người bí thư nào, có hai việc quan trọng nhất trong nhiệm kỳ, ổn định và phát triển. Trước nắm vững định, chỉ có xã hội ổn định, mới có động lực thúc đẩy phát triển kinh tế. Ổn định áp đảo hết thảy ...
Nếu Quan Doãn ở đây, câu nói vừa rồi của Hô Diên Ngạo Bác sẽ làm hắn sáng tỏ thông suốt, có thể hiểu được vì sao Tưởng Tuyết Tùng lúc tại nhiệm không làm gì được Trịnh Thiên Tắc, không phải ông ta không muốn động vào Trịnh Thiên Tắc, thật sự là lực độ khống chế của Trịnh Thiên Tắc đối với thành phố Hoàng Lương quá lớn, vừa động, thì có thể gặp chuyện không may, ném chuột sợ vỡ đồ. Giống như Lý Vĩnh Xương huyện Khổng, một Lý Vĩnh Xương thiếu chút nữa lật ngược Lý Dật Phong và Lãnh Phong, mà lực ảnh hưởng của Trịnh Thiên Tắc tại Hoàng Lương so với lực ảnh hưởng của Lý Vĩnh Xương ở huyện Khổng càng lớn hơn nữa... Tưởng Tuyết Tùng không dám lấy sinh mạng chính trị ra đùa giỡn.
Kỳ thật ở sau lưng, Tưởng Tuyết Tùng từng động qua ý tưởng phải dịch chuyển Trịnh Thiên Tắc đi, hơn nữa thiếu chút nữa nỗ lực áp dụng, chẳng qua sau khi chuyện ở huyện Khổng xảy ra, nhất là phản công cuối cùng lúc sắp chết của Lý Vĩnh Xương, khiến ông ta lại bỏ đi suy nghĩ trong đầu. Cảnh tượng Huyện Khổng tuy rằng ông ta không có tự mình trải qua, nhưng hậu quả nghiêm trọng do sự kiện huyện Khổng dẫn phát khiến ông ta không dám mạo hiểm thử một lần, sự ổn định áp đảo hết thảy của hôm nay, toàn bộ chiến tích của ông ta ở Hoàng Lương đều bù không được một lần này
Cũng chính là biểu hiện trong sự kiện huyện Khổng của Quan Doãn khiến người ta ngạc nhiên thán phục, mới khiến cho Tưởng Tuyết Tùng kiên định tin Quan Doãn có thể đảm nhận trọng trách!
- Bí thư Tưởng đã từng là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đến Hoàng Lương đảm nhận Bí thư Thành ủy, là đến học bù. Cán bộ từng có kinh nghiệm nhậm chức Tỉnh ủy, dưới tình huống bình thường đều có thể điều về Tỉnh ủy, nhiệm vụ thiết yếu khi đến địa phương học bù không phải phát triển kinh tế, mà là ổn định.
Hô Diên Ngạo Bác theo thói quen lại sờ trán hơi trọc, một vẻ mặt nắm chắc mọi thứ
- Kinh tế thành phố Hoàng Lương không phát triển đi lên, có thể là nhiều nguyên nhân, tỷ như bộ máy chính phủ không đoàn kết, quyết sách chính phủ sai lầm, bí thư cho dù trên mặt không quang vinh, trên lý lịch cũng sẽ không lưu lại vết bẩn. Nhưng nếu xã hội Hoàng Lương không ổn định, Tỉnh ủy trách tội xuống, chính là một cái kết luận —— lãnh đạo bất lực, ai lãnh đạo bất lực? Đương nhiên là nhân vật số một rồi.
Trên mặt Trịnh Thiên Tắc lại lần nữa lộ ra nụ cười thường thấy, lời nói của Hô Diên Ngạo Bác như cho ông ta uống thuốc an thần, điểm yếu lớn nhất của Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương chính là không nắm trong tay hệ thống công an, nói chính xác, không thiết lập nên mối quan hệ chặt chẽ nên có với ông ta, mới dẫn đến vì cầu ổn định, đường đường nhân vật số 1 Thành ủy bị động khắp nơi, ở Hoàng Lương thủy chung không thể triển khai tay chân.
Trịnh Thiên Tắc nhếch miệng mỉm cười:
- Nói cũng phải, từng có quầng sáng của kinh nghiệm nhậm chức Tỉnh ủy, cũng không phải chữa khỏi trăm bệnh, tôi cũng biết có một lãnh đạo Tỉnh ủy khác nhậm chức lại xuống dưới học bù, bù hai nhiệm kỳ đều không có đạt tiêu chuẩn, cuối cùng bù tới bù lui, không điều về Tỉnh ủy, trực tiếp đi Hội đồng nhân dân tỉnh rồi...
Hô Diên Ngạo Bác đùa nghịch một quân cờ mài đến nhẵn mịn hợp lòng người —— là một chữ soái do cực phẩm Phỉ Thúy điêu khắc mà thành —— con cờ này ông ta yêu nhất, không chỉ là bởi vì ngọc đẹp nhuận người, cũng là bởi vì chữ soái phía trên. Nếu đem Chủ tịch thành phố so sánh làm tướng, như vậy Bí thư Thành ủy chính là soái, người xưa nói:
- Người có thể lãnh binh, gọi là tướng. Người có thể làm tướng, gọi là soái.
Binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính giỏi, cùng đạo lý, tướng quân không muốn làm đại soái không phải tướng quân giỏi, Hô Diên Ngạo Bác mỗi ngày đều muốn đem quân cờ chơi một phen, quân cờ bình thường để ở một góc bàn của ông ta, là ký hiệu, cũng là cảnh giác.
- Biết bí thư Tưởng đi ra ngoài gặp mặt ai không?
Vuốt ve quân cờ một lúc, Hô Diên Ngạo Bác lại đem quân cờ thả lại chỗ cũ, không chút để ý hỏi một câu.
- Không biết, gần đây chẳng quan tâm thăm dò hành tung của bí thư Tưởng, chuyện học viện Tiến Thủ, bây giờ vẫn còn hơi khó giải quyết.
Trịnh Thiên Tắc nhíu mày một cái
- Trần Tư Thanh và Thôi Hướng không quá nể mặt, hiện tại mang Trịnh Lệnh Đông đi rồi.
- Trịnh Lệnh Đông?
Hô Diên Ngạo Bác bỗng chốc không nghĩ ra Trịnh Lệnh Đông là ai.
- Trịnh Lệnh Đông là phó hiệu trưởng kiêm thầy chủ nhiệm học viện Tiến Thủ, chính là ông ta bức Hạ Lai nhảy lầu. Sau ông ta còn cùng vài người Quan Doãn mang đến đánh một trận, bị thương, hiện tại mới xuất viện, đã bị Thôi Hướng thẩm vấn rồi, tôi ngăn cản một chút, Trần Tư Thanh nói giải quyết việc công, tôi không ngăn đươc.
- Lập trường của Trần Tư Thanh rất khéo léo nha.
Hô Diên Ngạo Bác ngẫm nghĩ một chút
- Thái độ Thôi Hướng như thế nào?
- Trần Tư Thanh luôn luôn quan hệ tốt với bí thư Tưởng, lập trường của anh ta ở trong dự liệu, chính là thái độ Thôi Hướng làm cho người ta cân nhắc không ra, ông ta nói hết thảy lấy Trần Tư Thanh làm chủ, ông ta phục tùng chỉ huy.
Trịnh Thiên Tắc đương nhiên biết lập trường của Thôi Hướng quyết định bởi lập trường của Thôi Đồng, là người có chức vụ cao nhất họ Thôi ở công an thành phố, Thôi Hướng chính là một người nằm vùng của họ Thôi ở cục thành phố.
Trong vài Phó cục trưởng ở cục công an thành phố, Thôi Hướng xếp hạng cũng không gần phía trước, nhưng ông ta được phân công quản lý hình sự, do ông ta làm đội trưởng điều tra sự kiện học viện Tiến Thủ cũng hợp tình hợp lý.
- Thôi Hướng còn đang đợi quyết định cuối cùng của Thôi Đồng.
Trong lòng Hô Diên Ngạo Bác hiểu rõ điểm mấu chốt của vấn đề ở đâu, trong lòng bỗng nhiên cả kinh, nghĩ tới trên việc sắp xếp Quan Doãn đến Thành ủy, Tưởng Tuyết Tùng và Thôi Đồng liên kết phong tỏa tin tức, cả ông ta đều bị che bên trong cái trống, kết quả mới dẫn đến Trịnh Thiên Tắc ngộ thương Vương Tiến Thái, chẳng phải là nói rõ Thôi Đồng chưa bao giờ cùng Tưởng Tuyết Tùng nhất trí trong hành động, chỉ cần việc dính đến Quan Doãn, sẽ thay đổi lập trường và duy trì nhất trí với Tưởng Tuyết Tùng?
Nghĩ như vậy, Hô Diên Ngạo Bác bỗng nhiên ý thức được ông ta thật đúng là coi thường Quan Doãn, đột nhiên đứng lên:
- Thiên Tắc, cậu lập tức gọi điện thoại cho Quách Hiểu Húc, hẹn địa điểm, trưa cùng nhau ăn cơm.
- Quách Hiểu Húc?
Trịnh Thiên Tắc không phải không nghe rõ, mà là không dám xác định vì sao Hô Diên Ngạo Bác đột nhiên phải lôi kéo Quách Hiểu Húc.
Quách Hiểu Húc là Phó cục trưởng xếp thứ nhất cục công an thành phố, cũng là Phó cục trưởng thường trực, nhưng Quách Hiểu Húc lai lịch rất phức tạp, ông ta không phải người Hoàng Lương, mà là người thành phố Yến, ông ta là trực tiếp từ sở công an tỉnh điều đến cục công an thành phố Hoàng Lương đảm nhiệm Phó cục trưởng, nghe nói ông ta là đối tượng bồi dưỡng của Giám đốc sở công an Đại Lực, đến Hoàng Lương chính là mạ vàng đến đây.
Cho nên Quách Hiểu Húc mặc dù là phó thường vụ, nhưng tại cục thành phố luôn luôn khiêm tốn, không hay quản lý công việc, thuộc lực lượng của phái trung gian, vừa không nghiêng về Tưởng Tuyết Tùng, cũng không ngã về Hô Diên Ngạo Bác.
- Cậu đi sắp xếp một chút, tìm một chỗ yên tĩnh.
Hô Diên Ngạo Bác quyết định được chủ ý, không tiếp lời nói của Trịnh Thiên Tắc, ý nghĩa của không tiếp lời chính là vấn đề này không cần trả lời, ông ta đã quyết định
- Cậu nói đúng, Quan Doãn vừa tới, tình thế liền có biến hóa, nên điều chỉnh sách lược.
Quan Doãn cho dù hiểu rõ hắn vừa vào Hoàng Lương, nhất định có thể dẫn phát sự mất cân bằng của thế cục Hoàng Lương, lại không nghĩ rằng, thế cục Hoàng Lương mất cấn bằng cực nhanh, chẳng những lớn ra ngoài dự liệu của hắn, cũng làm cho Tưởng Tuyết Tùng chấn động.