Quan Vận

Hô Diên Ngạo Bác cũng nghe được nội dung cuộc điện thoại của Trịnh Thiên Tắc, nhưng không nói chuyện, chỉ là phải tay đặt ở trên đùi vừa lật, từ lòng bàn tay hướng trên biến thành lòng bàn tay hướng xuống, sau đó lại nắm thành quyền, Trịnh Thiên Tắc lập tức hiểu Hô Diên Ngạo Bác ám chỉ thời khắc mấu chốt không thể nhân từ nương tay, muốn dùng thủ đoạn mây mưa thất thường lôi đình một lần nữa nắm giữ chủ động, và còn muốn xuất kích một quyền nặng!
Phải bảo đảm nắm tay thêm lực lượng chuyên chính vận dụng đến cực hạn, một kích trí mạng.
Trịnh Thiên Tắc gật đầu một cái, lập tức ngay trước mặt Hô Diên Ngạo Bác gọi một cuộc điện thoại:
- Hoàng Hán, cậu và Phong Huống gặp mặt.
- Đã biết, cục trưởng Trịnh.
Hoàng Hán đi theo Trịnh Thiên Tắc nhiều năm, ăn ý không cần nhiều lời, chỉ một câu nói có thể hiểu được tâm ý của Trịnh Thiên Tắc
Là một trong ngũ hổ Thượng tướng của Trịnh Thiên Tắc, Hoàng Hán xếp thứ nhất, đương nhiệm Phó cục trưởng phân cục Đơn Thủy cục Công an thành phố, là tâm phúc Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm nhất cũng là thủ hạ đắc lực nhất, đồng thời cũng là người duy nhất còn lại trong bốn gã Thượng tướng còn trong hệ thống công an. Đạt Giang Hữu mặc dù trong ngũ hổ Thượng tướng xếp hạng cuối cùng, nhưng ông ta với thân phận là Đội trưởng cảnh sát Hình sự khiến ông ta làm việc có nhiều tiện lợi, cho nên ông ta bị bắn chết, mới khiến cho Trịnh Thiên Tắc thương tiếc vô cùng.
Phong Huống trong ngũ hổ Thượng tướng của Trịnh Thiên Tắc xếp thứ hai, thân phận công khai là Tổng giám đốc công ty thương mại xuất nhập khẩu to lớn ở Hoàng Lương, ông ta cũng là người có thực lực nhất trong ngũ hổ tướng. Thực lực, chỉ chính là tài lực và lực ảnh hưởng, so với quyền lực lượng chuyên chính mà Hoàng Hán nắm trong tay, Phong Huống trong giới công thương Hoàng Lương vô cùng nổi danh, công ty thương mại xuất nhập khẩu của ông ta rốt cuộc đang kinh doanh cái gì, không ai nói được rõ, nhưng mọi người biết Phong Huống rất có tiền, nếu ông ta tự xưng phú ông thứ hai Hoàng Lương, không ai dám xưng thứ nhất.
Trịnh Thiên Tắc vừa mới xuất động hai người có sức nặng lớn nhất trong ngũ hổ Thượng tướng hiển nhiên là không muốn lại đợi một thời cơ thích hợp rồi, mà là phải một trận chiến định thắng bại!
Trịnh Thiên Tắc muốn một trận chiến định thắng bại, Quan Doãn làm sao không nghĩ đến? Trở lại văn phòng, Quách Hiểu Húc đi theo Tưởng Tuyết Tùng và Lãnh Nhạc đến phòng trong báo cáo công tác, Quan Doãn ngồi ở chỗ dành cho thư ký, bắt đầu chăm chỉ thực hiện chức trách tương ứng của một người thư ký.
Mới tới Hoàng lương rất nhiều vấn đề chưa hiểu rõ, Quan Doãn lấy ra một xấp tài liệu thật dày, bắt đầu học tập chăm chỉ. Tình hình chung, phương hướng phát triển kinh tế cùng với danh tính lãnh đạo chủ chốt, chức vụ và phạm vi phân công quản lý của Hoàng Lương, hắn nhất định phải làm được quen thuộc nằm lòng.
Thư ký không dễ làm, lãnh đạo là đã có đầy đủ chi tiết trong lòng, thư ký là trong tay có Càn Khôn. Thư ký nhất cử nhất động đại diện cho hình tượng lãnh đạo, chẳng những phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân, cũng nhất định phải có giác ngộ mỗi tiếng nói cử động của chi tiết nhỏ lớn đều phải suy xét đến ảnh hưởng.
Cũng may Quan Doãn từ nhỏ thích học tập, trí nhớ tốt, hơn nữa trước khi đến Hoàng Lương cũng đã từng có hiểu biết qua đối với tình hình chung của Hoàng Lương, hiện tại chỉ là bổ sung một ít tư liệu nội bộ. Lúc đang xem đến bài văn con đường phát triển kinh tế khu kinh tế mới, Quan Doãn bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng tác giả kí tên rõ ràng là Liễu Tinh Nhã!

Đúng vậy, đúng là nguyên chủ nhiệm Chánh văn phòng Huyện ủy huyện Khổng, hiện là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Liễu Tinh Nhã.
Bài văn của Liễu Tinh Nhã hẳn đã viết xong lúc ở huyện Khổng, ngày là hơn hai tháng trước, mặt trên còn có lời phê của Tưởng Tuyết Tùng:
- Quan điểm bài văn rất mới mẻ độc đáo, thị giác rất độc đáo, phát triển kinh tế có thể lấy chỗ đề nghị nghiên cứu sâu hơn quy hoạch tổng thể về kinh tế khu kinh tế mới của Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố, hành văn một lần nữa.
Phía sau lời phê, dường như vẫn chưa thỏa mãn lại bổ sung một câu:
- Chuyển đồng chí Thôi Đồng duyệt.
Phía dưới còn có lời phê của Thôi Đồng:
- Duyệt!
Lần đầu tiên nhìn thấy chữ của Thôi Đồng, Quan Doãn bỗng nhiên có một loại cảm giác đã từng quen biết, không sai, chính là hình như đã gặp qua ở nơi nào, lại nghĩ, cũng không nhớ ra được. Lại nghĩ, không có khả năng, hắn làm sao thấy qua chữ của Thôi Đồng? Chưa từng có cơ hội nha.
Chữ cuả Thôi Đồng, chữ cũng như người, chợt nhìn, ôn hòa, đại khí mà giấu tài không để lộ, nhìn kỹ, ở bên trong ôn hòa ẩn chứa khí thế hướng lên, phải nói, so sánh với chữ thư pháp của Tưởng Tuyết Tùng dấu vết đậm, chữ của Thôi Đồng, mặc dù không giống thư pháp, nhưng viết cũng rất là vô cùng có công lực.
Đúng rồi, công lực, Quan Doãn trong nháy mắt dường như nghĩ thông suốt một mắc xích, chữ của Thôi Đồng và chữ của ông cụ Dung có vài phần giống nhau! Chẳng trách hắn nhìn lấn đầu tiên đã cảm thấy chữ Thôi Đồng đã thấy ở nơi nào, hóa ra là hắn thấy chữ của ông cụ Dung thấy nhiều rồi, mới dẫn tới sự mãnh liệt đồng tình của hắn.
Nhưng vấn đề là, chữ của Thôi Đồng làm sao giống chữ của ông cụ Dung, chẳng lẽ nói, ông cụ Dung đã dạy thư pháp cho Thôi Đồng? Có lẽ không, Quan Doãn nhất thời nghĩ mãi mà không rõ, liền bỏ qua một bên, tĩnh tâm nhìn một lần bài văn con đường phát triển về kinh tế khu kinh tế mới của Liễu Tinh Nhã.
Không xem còn được, vừa xem Quan Doãn liền chấn động, quan điểm của Liễu Tinh Nhã đối với con đường phát triển kinh tế của khu kinh tế mới quả thật có chỗ độc đáo, hơn nữa ý tưởng rất xa, không phải tích lũy lợi ích trước mắt, mà là suy nghĩ cho lâu dài có thể liên tục phát triển, trong bài văn Liễu Tinh Nhã trình bày quan điểm là, kinh tế khai thác, phát triển nên là đặt chân cho sản nghiệp văn hóa, lợi dụng triệt để ưu thế của thành cổ Hoàng Lương, khai quật lịch sử văn hóa phong phú của Hoàng Lương, lấy sản nghiệp văn hóa làm hướng phát triển nâng cao kinh tế Hoàng Lương.
Ở hiện tại hết thảy duy chiến tích duy con số của hôm nay, sản nghiệp văn hóa gần như bị tất cả nhà cai trị quên đi, không có gí khác, chỉ vì sản nghiệp văn hóa đầu tư lớn hiệu quả chậm, trong nhiệm kỳ không thể ra chiến tích, ai cũng không muốn người trước trồng cây, người sau hái quả, cho nên từ cải cách mở cửa tới nay, sản nghiệp văn hóa trong nước, thành hoang mạc, và từng năm xuống dốc.

Văn hóa thỏa hưng mới là dấu hiệu phục hưng thực sự của một dân tộc. Văn hóa phục hưng, đầu tiên phải có sản nghiệp văn hóa hưng thịnh mới có thể kéo theo. Tuyệt đại đa số người trên thế giới chưa từng đi nước Mĩ, vì sao ai cũng cho rằng nước Mĩ tốt? Cũng là bởi vì văn hóa nước Mĩ không ngừng xuất khẩu khiến người của toàn cầu đối với nước Mĩ tràn đầy mong mỏi.
Người trong nước ở nước ngoài vẫn chịu kỳ thị, cho dù có tiền cũng sẽ bị trở thành nhà giàu không có tố chất mới nổi, vì sao? Vẫn là sự thiếu thốn văn hóa. Văn hóa là nền móng một dân tộc nhận được tôn trọng, không có văn hóa chỉ có tiền, trên thế giới cũng không có địa vị và quyền phát ngôn, giống như Ả Rập một vài quốc gia dầu mỏ.
Quan điểm của Liễu Tinh Nhã, Quan Doãn vô cùng đồng ý, lúc đang xem nhập thần, bỗng nhiên lại lóe ra một ý niệm trong đầu, Liễu Tinh Nhã bất ngờ chuyển về Thành ủy và lên chức Cục trưởng, không có gì bất ngờ khẳng định có liên quan đến bài văn này chiếm được sự tán thưởng của Tưởng Tuyết Tùng, mà từ bố cục của Tưởng Tuyết Tùng mà xem, nếu Liễu Tinh Nhã có thể được lòng của Tưởng Tuyết Tùng, ngày lên chức tiếp theo đáng đợi.
Lại liên tưởng đến Tưởng Tuyết Tùng tự mình ra mặt tiếp Tề Ngang Dương, cố nhiên có liên quan quy mô đầu tư của Tề Ngang Dương, cũng chưa hẳn không có liên quan ý nghĩ phát triển kinh tế khu kinh tế mới của Tưởng Tuyết Tùng, nghĩ như vậy, Quan Doãn trên cơ bản liền sáng tỏ thông suốt rồi, nhớ rõ Lãnh Phong nói qua, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác có một đại sự mà chưa quyết, sự tình liên quan xung đột quan niệm chính trị của hai người, cũng là điểm tựa trong vòng đọ sức ở nhiệm kỳ cuối cùng của hai người, không cần phải nói, điểm tựa chính là khu kinh tế mới rồi.
Quả nhiên, đầu tư của Tề Ngang Dương thật đúng là một điểm mẫn cảm, đặt trên điểm tựa của cuộc đọ sức giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, tiến, có thể thu hoạch lợi ích chính trị lớn nhất, lui, cũng có thể quấy nhiễu thế cục Hoàng Lương càng thêm rối loạn, quả nhiên là không ra tay thì thôi, ra tay chính là một kích trúng đích.
Lúc đang suy nghĩ Tề Ngang Dương đến tột cùng đối với thế cục Hoàng Lương có yêu cầu gì, có người nhẹ nhàng gõ cửa. Tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng, gõ liền ba lần, khoảng cách giữa những âm thanh hơi dài, cho thấy tâm tư người gõ cửa chú ý cẩn thận.
- Thư ký Quan, tôi là Liễu Tinh Nhã.
Liễu Tinh Nhã? Quan Doãn vui vẻ, vội vàng đứng dậy mở cửa, mở cửa nhìn, đứng trước cửa đúng là Liễu Tinh Nhã lâu ngày gặp lại.
- Chủ nhiệm Liễu, không, Trưởng ban thư ký Liễu.
Đối với Liễu Tinh Nhã, Quan Doãn rất có thiện cảm, huống chi lại là cùng từ huyện Khổng đi ra, tự nhiên có ý gần gũi.
- Thư ký Quan, tha hương gặp cố tri, ha hả.
Liễu Tinh Nhã bắt tay Quan Doãn, nhiệt tình nói

- Không nghĩ tới nha, chúng ta lại đang cùng nhau cộng sự ở Thành ủy, về sau, không thể thiếu phải giao tiếp nhiều rồi. Hoàng Lương xem như nhà của tôi, cậu tới Hoàng Lương, tôi phải cố gắng hết sức làm người chủ nhà tận tình, lại đây, cầm lấy.
Lúc nói chuyện, Liễu Tinh Nhã đưa đến một cái hộp, Quan Doãn cầm nhìn qua, là một chiếc điện thoại di động, đang muốn chối từ, Liễu Tinh Nhã xua tay nói:
- Không nên khách khí, cậu bây giờ là thư ký số một Thành ủy, không có di động sao có thể được? Đây là Thành ủy thống nhất phối đấy, tôi chẳng qua cầm tới trước, làm ơn mà không tốn công sức
Làm ơn mà không tốn công sức này tuy nhỏ, cũng là tâm ý, Quan Doãn sẽ không từ chối nữa, cầm trong tay, cười ha hả:
- Cuối cùng có di động rồi, cảm ơn Trưởng ban thư ký Liễu.
- Khoan cám ơn tôi, còn có chuyện tốt.
Liễu Tinh Nhã đưa cho Quan Doãn một cái chìa khóa
- Ký túc xá của cậu sắp xếp xong xuôi, ở khu chung cư số 2 Thành ủy, phòng không lớn, 80 mét vuông, cậu ở tạm trước, qua một thời gian ngắn khu chung cư số 3 xây xong rồi, lại chọn một căn phòng lớn.
- Cái này... Có phải vượt chỉ tiêu rồi hay không?
Quan Doãn biết rằng Liễu Tinh Nhã là có ý tốt, nhưng hắn mới đến Thành ủy thì có một căn phòng nhỏ, tất nhiên sẽ có lời ong tiếng ve, với cấp bậc của hắn, nên ở ký túc xá độc thân
- Quá lòe loẹt dễ khiến người khác phê bình.
- Không vượt chỉ tiêu, đây là phòng ở của Trưởng ban thư ký Lãnh, chỉ là cho cậu mượn ở, làm sao lại làm cho người ta phê bình? Không sao, cứ việc ở.
Liễu Tĩnh Nhã khoát tay nói
- Hơn nữa, ký túc xá độc thân không an toàn bằng cư xá số 2 Thành ủy.
Cũng phải, vấn đề về an toàn là vấn đề lớn, Quan Doãn sẽ không từ chối nữa, trong lòng cảm tạ ưu ái của Lãnh Nhạc và sắp xếp của Liễu Tinh Nhã, đang muốn nói thêm vài lời cảm ơn, lại có người đến.

Là Trần Tư Thanh và Thôi Hướng.
Trần Tư Thanh và Quan Doãn gặp qua, liếc mắt một cái liền nhận ra được, Thôi Hướng hắn không biết, nhưng khi Trần Tư Thanh tự giới thiệu, hắn thoáng chốc liền đoán được người đi theo phía sau Trần Tư Thanh vóc dáng không cao nhưng vô cùng có khả năng, một thân trang phục cảnh sát đúng là Thôi Hướng.
- Thư ký Quan, chúng ta đã gặp mặt.
Trần Tư Thanh bắt tay Quan Doãn
- Hoan nghênh đến Hoàng Lương làm việc.
Thôi Hướng cũng cùng Quan Doãn bắt tay, ông ta nói không nhiều lắm, chỉ là thản nhiên cười:
- Chào thư ký Quan, tôi là Thôi Hướng Phó cục trưởng cục Công an thành phố.
Trần Tư Thanh và Thôi Hướng đến đây báo cáo công tác, là sự sắp xếp của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn ra hiệu Trần Tư Thanh và Thôi Hướng chờ một chút, hắn gõ cửa phòng trong, xin chỉ thị Tưởng Tuyết Tùng một chút.
Xoay người về đến bên ngoài, Quan Doãn mời Trần Tư Thanh và Thôi Hướng đi vào, Trần Tư Thanh đầu tiên là liếc mắt nhìn Liễu Tinh Nhã một cái, dường như do dự một chút, lại nói:
- Thư ký Quan, vừa rồi lúc cục trưởng Thôi từ bên ngoài đi vào, chào hỏi Chủ tịch thành phố Hô Diên, cục trưởng Trịnh, cục trưởng Trịnh nói một câu...
Trần Tư Thanh thân là Phó Chủ tịch thành phố, với cấp bậc của ông ta đơn giản sẽ không truyền lời bậy, ông ta nếu nói ra, liền chứng minh nhất định là tình thế nghiêm trọng, trong lòng Quan Doãn căng thẳng, vội nói:
- Nếu tiện, tôi muốn nghe xem cục trưởng Trịnh nói gì.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận